Từ khi Hòa Linh tỉnh lại, chưa từng gặp qua vị tổ phụ này, hiện tại vừa nhìn thấy người, lại cảm thấy như đã trải qua mấy đời, người đã chết vẫn còn sống sờ sờ trước mặt, Hòa Linh không muốn cảm khái cũng không được! Ai có thể ngờ được, chỉ trong mười ba năm ngắn ngủi, rất nhiều người đều đã không còn, quả thật là thế sự vô thường.
Tuy rằng vị Tổ phụ này không quá quan tâm tới nàng, nhưng Hòa Linh lại cảm thấy đây chính là người hiểu biết nhất Sở gia, chỉ tiếc, lại chết sớm!
“Gặp qua Tổ phụ!”. Mọi người đứng dậy thỉnh an, Hòa Linh cũng hành lễ theo. Hôm nay, Sở lão tướng quân có chút không khoẻ nên ở bên trong nội thất nghỉ ngơi, không ngờ lại nghe được một vở kịch hay như vậy. Liên tưởng đến chuyện lúc trước, Sở tướng quân đánh giá Hòa Linh, bên ngoài ông cũng đã nghe không ít người nghị luận về vị tôn nữ này của mình, trừ thân thể hơi yếu ớt ra, một thân đỏ rực thế kia quả nhiên là chói mắt vô cùng.
“Trước đây rất ít khi thấy cháu mặc đồ đỏ!”
Hòa Linh ngẩng đầu đáp: “Trước kia cháu cảm thấy làm người nên khiêm tốn một chút, nên ăn mặc đơn giản mộc mạc một chút để không làm chói mắt người khác. Có điều hiện tại cháu đột nhiên lại hiểu được, nếu người khác đã chướng mắt mình thì dù có làm thế nào cũng đều như thế cả, cho nên mặc cái gì họ cũng sẽ chán ghét mình kể cả mình có khiêm tốn đến thế nào đi chăng nữa. Vì thế cháu mới thích những màu rực rỡ sáng lạn như thế này. Bản thân càng xinh đẹp thì càng khiến cho những người không thích mình càng tức đến hộc máu!”.
Những lời thẳng thắn như thế có thể nghe lọt tai được sao? Lúc này Lan thị chỉ hận không thể đào một cái kẽ hở mà chui xuống. Chỉ có Hòa Linh vẫn an nhiên đứng đó, nàng nắm chặt khăn tay, sống lưng thẳng tắp.
Sở tướng quân thoáng xấu hổ, rồi lập tức gật đầu nói: “Không quan tâm đến ánh mắt người bên ngoài cũng có cái tốt!”.
Hòa Linh: “Cháu để ý chứ! Nhìn người khác mất hứng thì cháu liền vui vẻ!”
Tiểu cô nương ngây thơ đúng lý hợp tình nói thẳng ra như vậy, quả nhiên là khác biệt, Sở tướng quân không thể không thở dài, sau đó lên tiếng: “Thái độ này đừng dùng với người trong nhà thì tốt rồi!”
“Tổ phụ nói gì thế. Cháu đâu phải là người như vậy! Ha ha!”. Tiếng cười này vừa ra quả nhiên là lạnh đến tận xương tủy.
“Cháu tới thư phòng, ta có vài lời muốn nói!”. Sở tướng quân cân nhắc một lúc liền dẫn đầu đo ra cửa, Hòa Linh vẫn thản nhiên cười, chớp chớp mắt nhìn Lão phu nhân, làm bà tức giận cười mắng: “Con bé muốn ta tức chết đây mà!”. Có lẽ đã bị cái nháy mắt kia của Hòa Linh tác động, Lão phu nhân bỗng thay đổi suy nghĩ, rốt cuộc cũng chỉ là đứa nhỏ mới mười hai tuổi. Rơi vào tình huống thập tử nhất sinh như thế, tâm lý có chút phản nghịch cũng là chuyện bình thường đi.
Lan thị vội vàng nói: “Mẫu thân, là con dâu đã không dạy bảo tốt Hòa Linh.”
Lão phu nhân liếc mắt nhìn sang, đúng là nữ nhi nhà thương hộ không biết nhìn sắc mặt của người khác.
Hòa Linh lộc cộc đi theo Sở tướng quân, thấy ông nhíu mày quay đầu lại liền nhe răng cười. Sở tướng quân vừa bước tiếp, bên tai lại vang lên tiếng lộc cà lộc cộc.
Sở tướng quân vốn là quân nhân, sao chấp nhận nổi hành động này, giọng điệu có vài phần nghiêm khắc: “Cháu có thể nhấc chân lên đi hay không?”
Hòa Linh vô tội nhướng mày: “Cháu vẫn đi thế mà!”
Sở tướng quân tức giận đến nghiến răng, con bé lại còn trả treo mình cơ đấy!
“Dưới đấy có gì đáng giá mà cháu cứ lạch cạch mãi như vậy. Trên chân đạp phải cứt chó sao?” Sở tướng quân gắt gao nhìn Hòa Linh chằm chằm. Nàng liền thận trọng nhấc chân lên, mặt đầy ủy khuất: “Đã thô tục lại còn muốn yêu cầu cao!”.
Sở tướng quân giận đến dựng râu trừng mắt.
Đi theo Tổ phụ vào thư phòng, Sở tướng quân nhíu mày nghiêm khắc quan sát Hòa Linh. Nàng cũng không động, cúi đầu nhìn khăn tay, không hề lên tiếng.
“Về chuyện cháu trúng độc......”, Sở tướng quân chỉ vừa cất lời liền phát hiện có gì đó không đúng, Hòa Linh đột nhiên mỉm cười làm cho ông không thể nói được câu kế tiếp, nụ cười kia tuy rằng hồn nhiên, nhưng lại thấp thoáng vẻ trào phúng, tựa như đã sớm biết được hết thảy. Ông nhanh chóng điều chỉnh nội dung: “Cháu đã nói chuyện với Thôi tổng quản!”
Hòa Linh tội nghiệp mở miệng: “Cháu mệt......”
Sở tướng quân lập tức cứng đờ người: “Được được, nếu mệt, thì mau ngồi đi!”
Hòa Linh nhu thuận ngồi xuống, hai tay đặt ở trên đầu gối, bày ra tư thế nhất mực nghe lời, tuy nhiên, Sở tướng quân cũng không cho rằng tôn nữ này của mình hiền lành ngoan ngoãn đến mức độ ấy.
“Cháu vẫn chưa trả lời!”
Hòa Linh cắn môi: “Cháu chưa nói gì cả! Một đứa trẻ như cháu thì tán gẫu được gì với một ông lão chứ!”, vẻ mặt đầy ghét bỏ.
Sở tướng quân gắt gao nhìn thẳng: “Nếu như chưa nói cái gì, thì vì sao hắn ta lại đòi ra biên ngoại. Hắn ta......sao lại biết Thôi Ngọc đang ở đó chứ!”. Ông nhìn Hòa Linh chăm chú, Ngữ khí lại càng thêm nghiêm khắc: “Là cháu nói cho hắn ta rằng Thôi Ngọc không chết mà đang ở biên ngoại. Đúng không?”
Hòa Linh ngẩng đầu, giọng đầy bình thản: “Không phải! Cháu không biết, thậm chí cháu còn không biết Thôi Ngọc là ai! Tổ phụ, sao những câu mà người nói, một câu cháu đều nghe không hiểu! Chẳng lẽ Thôi tổng quản xuất môn đi biên ngoại sao? Thôi Ngọc là ai vậy? Một tiểu cô nương xinh đẹp sao? Cháu còn nghĩ Thôi tổng quản sẽ sống cô độc cả đời ấy chứ!”
Biểu tình của nàng không nhìn ra một chút sơ hở nào, Sở lão tướng quân đi vào trước bàn ngồi xuống, hai người cứ thế nhìn thẳng đối phương.
“Sao cháu lại biết chuyện đó!”. Chuyện này, hoàn toàn không có người biết mới đúng.
Hòa Linh vẫn cười đáp: “Cháu biết gì chứ! Tổ phụ, hình như người rất để ý đến cháu thì phải?”
Sở lão tướng quân đột nhiên phát hiện, bàn thân ông nhìn không thấu tôn nữ này của mình, con bé nói, cái gì cũng không biết, biểu tình kia rõ ràng như không biết gì cả sao? “Hòa Linh, cháu phải biết rằng, một khi ta đã ra quyết định gì thì chắc chắn đều là quyết định tốt nhất đối với cái nhà này. Chuyện cháu bị người ta hạ độc cũng đã qua, chẳng lẽ cứ muốn giữ chặt lấy không tha? Hơn nữa, thật thật giả giả, cháu xác định mình có thể thật sự tìm được người kia hay sao!”
Hòa Linh cười lạnh đứng lên: “Nếu tìm không được, vậy thì cứ mang hết những người có hiềm nghi ra tra tấn đến chết!”. Cho tới bây giờ, nàng vẫn không hoàn toàn tin lời Thôi tổng quản, chính nàng muốn nhắm vào Tứ phu nhân, chứ không phải bởi vì sự kiện lần này, cũng không nói đến Thôi tổng quản chưa chắc đã nói sự thật. Từ đại phu nói không phải sự thật, thì ai có thể chứng minh được ông ta không bị người ta lừa gạt chứ! Hết thảy đều có khả năng!
Sở tướng quân lớn tiếng quát: “Hồ nháo, người mà cháu gọi là hiềm nghi, đều là người thân của cháu cả đấy!”
Hòa Linh cũng lạnh lùng đáp lại: “Thế thì lúc bọn họ hại cháu có nghĩ cháu là người nhà của bọn họ không? Nếu cháu đã không chết thì người hại cháu nhất định phải chết. Hoặc là, Tổ phụ phải giết cháu trước đã?”. Hòa Linh đứng lên, nàng ngạo mạn nhìn Sở lão tướng quân: “Cháu có thể biết được chuyện Thôi Ngọc, thì tất nhiên có thể biết được những chuyện khác. Giết cháu, các người ai cũng đừng mong sống tốt!”.
“Sở Hòa Linh!”, Sở tướng quân vỗ bàn: “Cháu có biết mình đang nói chuyện với ai không?”
Hòa Linh đột nhiên cười khẽ: “Chính bởi vì biết, nên cháu mới có thể nói như vậy, nếu như là người bên ngoài, cháu sẽ không nói một câu. Hiện tại cháu chịu nói là vì Tổ phụ ngài vẫn là người hiểu biết. Không bằng, chúng ta thực hiện trao đổi, cháu giúp người, còn người giao hung thủ cho cháu!”.
Sở tướng quân cứ thế nhìn chằm chằm Hòa Linh, nàng cũng không yếu thế nhìn lại, không biết qua bao lâu, Sở tướng quân mới lạnh lùng lên tiếng: “Nếu như ta không chịu thì sao! Cháu định uy hiếp ta sao? Sở Hòa Linh, cháu lại dám uy hiếp ta? Nếu như cháu dám làm loạn cái nhà này lên, ta sẽ không giết cháu. Nhưng ta cũng không ngại nhốt cháu ở trong phòng cả đời!”. Giờ khắc này, Sở tướng quân đã hoàn toàn bốc hỏa, ông hung hăng vỗ bàn, làm vỡ mất một miếng......
Hòa Linh cong môi: “Tổ phụ, người đừng làm cháu sợ!”
Sở tướng quân vốn tức giận ngập trời đột nhiên như quả bóng bị xì hơi.
Nhưng trong nháy mắt, một cơn tức nữa lại trào lên: “Người đã từng này tuổi, nếu cứ nổi giận như thế đối với thân thể không tốt. Cho dù thế nào, còn sống mới là tốt nhất!”.
Sở tướng quân bị chọc tức đến ngã ngửa, nhìn hai mắt ông sắp phun ra tia lửa. Hòa Linh đột nhiên liền bật cười “khanh khách” không ngừng.
Sở tướng quân:“......”
Cũng không biết cười bao lâu, Hòa Linh rốt cuộc cũng dừng lại, ngón tay di di vệt nước trên bàn, nhẹ nhàng viết một chữ “Sở”, viết xong, liền ung dung cất lời: “Cháu nói đều là thật sự mà, ngường cũng đừng nên tức giận. Ngẫm lại mà xem, nếu như người tức giận quá mà sinh bệnh thì hiện tại ai có thể chèo chống Sở gia. Là Đại bá phụ nóng vội luồn cúi, không nhìn rõ tình thế, là Nhị bá phụ háo sắc không biết xấu hổ, hay là một người không quả quyết, bùn nhão không chát nổi tường như phụ thân cháu? À quên mất, còn phải kể đến một Tứ thúc không có tài hoa lại chỉ yêu mỹ nhân nữa chứ, bọn họ ai có thể chống đỡ được cái nhà này? Làm gì có ai chứ? Cho nên, người vẫn nên giữ gìn sức khỏe thật tốt. Về phần cháu, người có thể giết, cũng có thể bắt nhốt, nhưng vậy thì thế nào? Tổ phụ, người cảm thấy, cháu sẽ để ý sao? Cháu đã chết qua một lần, hiện tại, còn gì phải sợ nữa chứ, cháu cũng sẽ không để cho người khác được như ý!”.
Tạm dừng một chút, Hòa Linh nhìn Sở Tự, tủm tỉm nói tiếp: “Cháu viết không sai chứ? Một nét bút, không thể viết ra được hai chữ Sở, cháu tin người hại mình không phải bá phụ hay thúc thúc, hiện tại, cháu chỉ cần biết, một trong ba người Đại bá mẫu, Nhị bá mẫu hay Tứ thẩm, là ai đã làm!”.
Lúc này, sắc mặt Sở tướng quân cũng dịu đi nhiều, liền hỏi: “Cháu liền kết luận là một trong ba người bọn họ?”.
Hòa Linh cười lạnh: “Bọn họ hoàn toàn không nhằm vào phụ thân mà nhằm vào cháu. Nhằm vào một tiểu chất nữ không có năng lực, chuyện không có đầu óc như vậy, nhất định là vì nữ nhân ghen tị, chỉ có bọn họ mới có động cơ, đúng không?”
Biểu tình Sở tướng quân trong nháy mắt liền kinh ngạc, bị Hòa Linh bắt được rất nhanh, nàng mỉm cười: “Cháu nói đúng rồi.”
Sở tướng quân xoa mi tâm: “Trước kia, cháu quả nhiên giấu mình rất tốt!”
Hòa Linh khiêm tốn: “Cháu chỉ là một tiểu nữ nhi mà thôi!”
Sở tướng quân tiếp tục vỗ bàn: “Tiểu nữ nhi cái gì mà tiểu nữ nhi, có tiểu nữ nhi mười hai tuổi nhà ai lại dám chọc tức Tổ phụ như vậy! Có tiểu hài nhi mười hai tuổi nhà ai lại giỏi tính kế như thế này chứ!”. Mặt bàn lại tiếp tục rạn nứt.
Hòa Linh xấu hổ cười: “Mọi việc luôn cần phải trải nghiệm qua một chút có như vậy cuộc sống mới đặc sắc. Được rồi, được rồi, Tổ phụ, cháu không truy vấn là ai làm nữa vẫn không được sao! Chuyện này, coi như là bị chó cắn một phát thôi!”
Chuyển biến cực nhanh, quả thực làm cho Sở tướng quân rửa mắt mà nhìn, ông đỡ trán: “ Đang êm đẹp, như thế nào liền biến thành ra như vậy?”
Hòa Linh chớp mắt: “Tổ phụ, người đừng nóng giận, đối với thân thể thật sự không tốt! Cháu đã nói không truy cứu là không truy cứu? Cháu đã rộng lượng như thế rồi, người nhượng lại cửa hàng hương liệu ở phố Tây cho cháu nhé?”
Lúc này miệng của Sở tướng quân đã...... méo xệch!
Tuy rằng vị Tổ phụ này không quá quan tâm tới nàng, nhưng Hòa Linh lại cảm thấy đây chính là người hiểu biết nhất Sở gia, chỉ tiếc, lại chết sớm!
“Gặp qua Tổ phụ!”. Mọi người đứng dậy thỉnh an, Hòa Linh cũng hành lễ theo. Hôm nay, Sở lão tướng quân có chút không khoẻ nên ở bên trong nội thất nghỉ ngơi, không ngờ lại nghe được một vở kịch hay như vậy. Liên tưởng đến chuyện lúc trước, Sở tướng quân đánh giá Hòa Linh, bên ngoài ông cũng đã nghe không ít người nghị luận về vị tôn nữ này của mình, trừ thân thể hơi yếu ớt ra, một thân đỏ rực thế kia quả nhiên là chói mắt vô cùng.
“Trước đây rất ít khi thấy cháu mặc đồ đỏ!”
Hòa Linh ngẩng đầu đáp: “Trước kia cháu cảm thấy làm người nên khiêm tốn một chút, nên ăn mặc đơn giản mộc mạc một chút để không làm chói mắt người khác. Có điều hiện tại cháu đột nhiên lại hiểu được, nếu người khác đã chướng mắt mình thì dù có làm thế nào cũng đều như thế cả, cho nên mặc cái gì họ cũng sẽ chán ghét mình kể cả mình có khiêm tốn đến thế nào đi chăng nữa. Vì thế cháu mới thích những màu rực rỡ sáng lạn như thế này. Bản thân càng xinh đẹp thì càng khiến cho những người không thích mình càng tức đến hộc máu!”.
Những lời thẳng thắn như thế có thể nghe lọt tai được sao? Lúc này Lan thị chỉ hận không thể đào một cái kẽ hở mà chui xuống. Chỉ có Hòa Linh vẫn an nhiên đứng đó, nàng nắm chặt khăn tay, sống lưng thẳng tắp.
Sở tướng quân thoáng xấu hổ, rồi lập tức gật đầu nói: “Không quan tâm đến ánh mắt người bên ngoài cũng có cái tốt!”.
Hòa Linh: “Cháu để ý chứ! Nhìn người khác mất hứng thì cháu liền vui vẻ!”
Tiểu cô nương ngây thơ đúng lý hợp tình nói thẳng ra như vậy, quả nhiên là khác biệt, Sở tướng quân không thể không thở dài, sau đó lên tiếng: “Thái độ này đừng dùng với người trong nhà thì tốt rồi!”
“Tổ phụ nói gì thế. Cháu đâu phải là người như vậy! Ha ha!”. Tiếng cười này vừa ra quả nhiên là lạnh đến tận xương tủy.
“Cháu tới thư phòng, ta có vài lời muốn nói!”. Sở tướng quân cân nhắc một lúc liền dẫn đầu đo ra cửa, Hòa Linh vẫn thản nhiên cười, chớp chớp mắt nhìn Lão phu nhân, làm bà tức giận cười mắng: “Con bé muốn ta tức chết đây mà!”. Có lẽ đã bị cái nháy mắt kia của Hòa Linh tác động, Lão phu nhân bỗng thay đổi suy nghĩ, rốt cuộc cũng chỉ là đứa nhỏ mới mười hai tuổi. Rơi vào tình huống thập tử nhất sinh như thế, tâm lý có chút phản nghịch cũng là chuyện bình thường đi.
Lan thị vội vàng nói: “Mẫu thân, là con dâu đã không dạy bảo tốt Hòa Linh.”
Lão phu nhân liếc mắt nhìn sang, đúng là nữ nhi nhà thương hộ không biết nhìn sắc mặt của người khác.
Hòa Linh lộc cộc đi theo Sở tướng quân, thấy ông nhíu mày quay đầu lại liền nhe răng cười. Sở tướng quân vừa bước tiếp, bên tai lại vang lên tiếng lộc cà lộc cộc.
Sở tướng quân vốn là quân nhân, sao chấp nhận nổi hành động này, giọng điệu có vài phần nghiêm khắc: “Cháu có thể nhấc chân lên đi hay không?”
Hòa Linh vô tội nhướng mày: “Cháu vẫn đi thế mà!”
Sở tướng quân tức giận đến nghiến răng, con bé lại còn trả treo mình cơ đấy!
“Dưới đấy có gì đáng giá mà cháu cứ lạch cạch mãi như vậy. Trên chân đạp phải cứt chó sao?” Sở tướng quân gắt gao nhìn Hòa Linh chằm chằm. Nàng liền thận trọng nhấc chân lên, mặt đầy ủy khuất: “Đã thô tục lại còn muốn yêu cầu cao!”.
Sở tướng quân giận đến dựng râu trừng mắt.
Đi theo Tổ phụ vào thư phòng, Sở tướng quân nhíu mày nghiêm khắc quan sát Hòa Linh. Nàng cũng không động, cúi đầu nhìn khăn tay, không hề lên tiếng.
“Về chuyện cháu trúng độc......”, Sở tướng quân chỉ vừa cất lời liền phát hiện có gì đó không đúng, Hòa Linh đột nhiên mỉm cười làm cho ông không thể nói được câu kế tiếp, nụ cười kia tuy rằng hồn nhiên, nhưng lại thấp thoáng vẻ trào phúng, tựa như đã sớm biết được hết thảy. Ông nhanh chóng điều chỉnh nội dung: “Cháu đã nói chuyện với Thôi tổng quản!”
Hòa Linh tội nghiệp mở miệng: “Cháu mệt......”
Sở tướng quân lập tức cứng đờ người: “Được được, nếu mệt, thì mau ngồi đi!”
Hòa Linh nhu thuận ngồi xuống, hai tay đặt ở trên đầu gối, bày ra tư thế nhất mực nghe lời, tuy nhiên, Sở tướng quân cũng không cho rằng tôn nữ này của mình hiền lành ngoan ngoãn đến mức độ ấy.
“Cháu vẫn chưa trả lời!”
Hòa Linh cắn môi: “Cháu chưa nói gì cả! Một đứa trẻ như cháu thì tán gẫu được gì với một ông lão chứ!”, vẻ mặt đầy ghét bỏ.
Sở tướng quân gắt gao nhìn thẳng: “Nếu như chưa nói cái gì, thì vì sao hắn ta lại đòi ra biên ngoại. Hắn ta......sao lại biết Thôi Ngọc đang ở đó chứ!”. Ông nhìn Hòa Linh chăm chú, Ngữ khí lại càng thêm nghiêm khắc: “Là cháu nói cho hắn ta rằng Thôi Ngọc không chết mà đang ở biên ngoại. Đúng không?”
Hòa Linh ngẩng đầu, giọng đầy bình thản: “Không phải! Cháu không biết, thậm chí cháu còn không biết Thôi Ngọc là ai! Tổ phụ, sao những câu mà người nói, một câu cháu đều nghe không hiểu! Chẳng lẽ Thôi tổng quản xuất môn đi biên ngoại sao? Thôi Ngọc là ai vậy? Một tiểu cô nương xinh đẹp sao? Cháu còn nghĩ Thôi tổng quản sẽ sống cô độc cả đời ấy chứ!”
Biểu tình của nàng không nhìn ra một chút sơ hở nào, Sở lão tướng quân đi vào trước bàn ngồi xuống, hai người cứ thế nhìn thẳng đối phương.
“Sao cháu lại biết chuyện đó!”. Chuyện này, hoàn toàn không có người biết mới đúng.
Hòa Linh vẫn cười đáp: “Cháu biết gì chứ! Tổ phụ, hình như người rất để ý đến cháu thì phải?”
Sở lão tướng quân đột nhiên phát hiện, bàn thân ông nhìn không thấu tôn nữ này của mình, con bé nói, cái gì cũng không biết, biểu tình kia rõ ràng như không biết gì cả sao? “Hòa Linh, cháu phải biết rằng, một khi ta đã ra quyết định gì thì chắc chắn đều là quyết định tốt nhất đối với cái nhà này. Chuyện cháu bị người ta hạ độc cũng đã qua, chẳng lẽ cứ muốn giữ chặt lấy không tha? Hơn nữa, thật thật giả giả, cháu xác định mình có thể thật sự tìm được người kia hay sao!”
Hòa Linh cười lạnh đứng lên: “Nếu tìm không được, vậy thì cứ mang hết những người có hiềm nghi ra tra tấn đến chết!”. Cho tới bây giờ, nàng vẫn không hoàn toàn tin lời Thôi tổng quản, chính nàng muốn nhắm vào Tứ phu nhân, chứ không phải bởi vì sự kiện lần này, cũng không nói đến Thôi tổng quản chưa chắc đã nói sự thật. Từ đại phu nói không phải sự thật, thì ai có thể chứng minh được ông ta không bị người ta lừa gạt chứ! Hết thảy đều có khả năng!
Sở tướng quân lớn tiếng quát: “Hồ nháo, người mà cháu gọi là hiềm nghi, đều là người thân của cháu cả đấy!”
Hòa Linh cũng lạnh lùng đáp lại: “Thế thì lúc bọn họ hại cháu có nghĩ cháu là người nhà của bọn họ không? Nếu cháu đã không chết thì người hại cháu nhất định phải chết. Hoặc là, Tổ phụ phải giết cháu trước đã?”. Hòa Linh đứng lên, nàng ngạo mạn nhìn Sở lão tướng quân: “Cháu có thể biết được chuyện Thôi Ngọc, thì tất nhiên có thể biết được những chuyện khác. Giết cháu, các người ai cũng đừng mong sống tốt!”.
“Sở Hòa Linh!”, Sở tướng quân vỗ bàn: “Cháu có biết mình đang nói chuyện với ai không?”
Hòa Linh đột nhiên cười khẽ: “Chính bởi vì biết, nên cháu mới có thể nói như vậy, nếu như là người bên ngoài, cháu sẽ không nói một câu. Hiện tại cháu chịu nói là vì Tổ phụ ngài vẫn là người hiểu biết. Không bằng, chúng ta thực hiện trao đổi, cháu giúp người, còn người giao hung thủ cho cháu!”.
Sở tướng quân cứ thế nhìn chằm chằm Hòa Linh, nàng cũng không yếu thế nhìn lại, không biết qua bao lâu, Sở tướng quân mới lạnh lùng lên tiếng: “Nếu như ta không chịu thì sao! Cháu định uy hiếp ta sao? Sở Hòa Linh, cháu lại dám uy hiếp ta? Nếu như cháu dám làm loạn cái nhà này lên, ta sẽ không giết cháu. Nhưng ta cũng không ngại nhốt cháu ở trong phòng cả đời!”. Giờ khắc này, Sở tướng quân đã hoàn toàn bốc hỏa, ông hung hăng vỗ bàn, làm vỡ mất một miếng......
Hòa Linh cong môi: “Tổ phụ, người đừng làm cháu sợ!”
Sở tướng quân vốn tức giận ngập trời đột nhiên như quả bóng bị xì hơi.
Nhưng trong nháy mắt, một cơn tức nữa lại trào lên: “Người đã từng này tuổi, nếu cứ nổi giận như thế đối với thân thể không tốt. Cho dù thế nào, còn sống mới là tốt nhất!”.
Sở tướng quân bị chọc tức đến ngã ngửa, nhìn hai mắt ông sắp phun ra tia lửa. Hòa Linh đột nhiên liền bật cười “khanh khách” không ngừng.
Sở tướng quân:“......”
Cũng không biết cười bao lâu, Hòa Linh rốt cuộc cũng dừng lại, ngón tay di di vệt nước trên bàn, nhẹ nhàng viết một chữ “Sở”, viết xong, liền ung dung cất lời: “Cháu nói đều là thật sự mà, ngường cũng đừng nên tức giận. Ngẫm lại mà xem, nếu như người tức giận quá mà sinh bệnh thì hiện tại ai có thể chèo chống Sở gia. Là Đại bá phụ nóng vội luồn cúi, không nhìn rõ tình thế, là Nhị bá phụ háo sắc không biết xấu hổ, hay là một người không quả quyết, bùn nhão không chát nổi tường như phụ thân cháu? À quên mất, còn phải kể đến một Tứ thúc không có tài hoa lại chỉ yêu mỹ nhân nữa chứ, bọn họ ai có thể chống đỡ được cái nhà này? Làm gì có ai chứ? Cho nên, người vẫn nên giữ gìn sức khỏe thật tốt. Về phần cháu, người có thể giết, cũng có thể bắt nhốt, nhưng vậy thì thế nào? Tổ phụ, người cảm thấy, cháu sẽ để ý sao? Cháu đã chết qua một lần, hiện tại, còn gì phải sợ nữa chứ, cháu cũng sẽ không để cho người khác được như ý!”.
Tạm dừng một chút, Hòa Linh nhìn Sở Tự, tủm tỉm nói tiếp: “Cháu viết không sai chứ? Một nét bút, không thể viết ra được hai chữ Sở, cháu tin người hại mình không phải bá phụ hay thúc thúc, hiện tại, cháu chỉ cần biết, một trong ba người Đại bá mẫu, Nhị bá mẫu hay Tứ thẩm, là ai đã làm!”.
Lúc này, sắc mặt Sở tướng quân cũng dịu đi nhiều, liền hỏi: “Cháu liền kết luận là một trong ba người bọn họ?”.
Hòa Linh cười lạnh: “Bọn họ hoàn toàn không nhằm vào phụ thân mà nhằm vào cháu. Nhằm vào một tiểu chất nữ không có năng lực, chuyện không có đầu óc như vậy, nhất định là vì nữ nhân ghen tị, chỉ có bọn họ mới có động cơ, đúng không?”
Biểu tình Sở tướng quân trong nháy mắt liền kinh ngạc, bị Hòa Linh bắt được rất nhanh, nàng mỉm cười: “Cháu nói đúng rồi.”
Sở tướng quân xoa mi tâm: “Trước kia, cháu quả nhiên giấu mình rất tốt!”
Hòa Linh khiêm tốn: “Cháu chỉ là một tiểu nữ nhi mà thôi!”
Sở tướng quân tiếp tục vỗ bàn: “Tiểu nữ nhi cái gì mà tiểu nữ nhi, có tiểu nữ nhi mười hai tuổi nhà ai lại dám chọc tức Tổ phụ như vậy! Có tiểu hài nhi mười hai tuổi nhà ai lại giỏi tính kế như thế này chứ!”. Mặt bàn lại tiếp tục rạn nứt.
Hòa Linh xấu hổ cười: “Mọi việc luôn cần phải trải nghiệm qua một chút có như vậy cuộc sống mới đặc sắc. Được rồi, được rồi, Tổ phụ, cháu không truy vấn là ai làm nữa vẫn không được sao! Chuyện này, coi như là bị chó cắn một phát thôi!”
Chuyển biến cực nhanh, quả thực làm cho Sở tướng quân rửa mắt mà nhìn, ông đỡ trán: “ Đang êm đẹp, như thế nào liền biến thành ra như vậy?”
Hòa Linh chớp mắt: “Tổ phụ, người đừng nóng giận, đối với thân thể thật sự không tốt! Cháu đã nói không truy cứu là không truy cứu? Cháu đã rộng lượng như thế rồi, người nhượng lại cửa hàng hương liệu ở phố Tây cho cháu nhé?”
Lúc này miệng của Sở tướng quân đã...... méo xệch!
Danh sách chương