Lời này của Hòa Tuyết quả nhiên là một kích dậy ngàn tầng sóng, mọi người quay sang nhìn Hòa Linh bằng ánh mắt thăm dò khó hiểu.
Hòa Linh khẽ nhếch môi, lên tiếng: “Phong thái của Lục Hàn công tử không ai có thể sánh bằng, ta ngưỡng mộ một chút cũng không thể sao? Chỉ đơn thuần là ngưỡng mộ chứ không hề có ý gì khác. Mọi người trong Sở gia có ai mà không ngưỡng mộ Tổ phụ, chẳng lẽ, bọn họ đều hy vọng gả cho người hay sao? Muội muội không khỏi quá mức hạn hẹp rồi. Ta lại chưa từng gặp qua Hàn Mộc công tử, không giống như những người cứ nhìn thấy nam nhân liền cầm lòng không đặng, chỉ đơn thuần ngưỡng mộ nhân phẩm người ta mà thôi, xin hỏi, như vậy cũng không thể sao?”. Lời này thốt ra vô cùng chính đáng. Có điều trong lúc giải thích đồng thời còn tiện thể kéo theo một số người vào. Lão phu nhân sống đến từng này tuổi, vừa nghe đã hiểu ngay, kỳ thật Hòa Linh đã lén thay đổi khái niệm, chẳng qua bà không muốn truy cứu mà thôi.
“À hóa ra ngươi thích thì chính là ngưỡng mộ, còn ta thích thì lại là cầm lòng không đặng sao? Sở Hòa Linh, ngươi thật sự quá buồn cười rồi!”, Hòa Tuyết kêu gào.
Tứ phu nhân không thể không nhíu mi, người ta vẫn chưa đề cập người nọ là ai mà con bé lại chưa khảo đã xưng, cứ thế bước vào cạm bẫy mà người ta đã bố trí sẵn.
Hòa Linh không nói lời nào, chỉ cười cười đứng đó. Lão phu nhân thấy thế liền thở dài, kỳ thật nếu so ra thì thê tử của lão Tam kém hơn thê tử của lão Tứ nhiều, nhưng Hòa Tuyết này lại không bằng một nửa mẫu thân của mình, nói thẳng ra, con bé còn không bằng Hòa Linh. Tuy đôi lúc Hòa Linh nói chuyện làm việc không có chừng mực, nhưng lại mạnh hơn Hòa Tuyết không ít. Hiện tại mới chỉ có nút thắt đơn giản như vậy, mà con bé đã đâm đầu nhảy xuống, quả thực khiến bà cảm thấy đau đầu vô cùng.
“Được rồi, các cháu đừng nhắc đến Hàn Mộc công tử nữa, người ta với các cháu có quan hệ gì chứ. Hòa Tuyết, cháu mau nói xem, đang êm đẹp, vì cớ gì lại muốn bới lông tìm vết, sáng sớm Hòa Linh đã trêu chọc gì đến cháu hả?”, Lão phu nhân lập tức hỏi thẳng vào vấn đề chính.
Hòa Tuyết thoáng ngập ngừng, rồi hùng hồn nói: “Tỷ ấy khi dễ đại ca!”
Hòa Linh nghiêm mặt lại, chậm rãi lên tiếng: “Ta khi dễ đại ca? Ta khi dễ đại ca cái gì? Nếu như muội muốn nói đến chuyện hôm qua, thì đại ca có phần không ổn, ta cũng có chút xúc động, nhưng hai chúng ta cũng đã bắt tay giảng hòa. Ta cũng đã xin lỗi huynh ấy. Chuyện này không phải đã êm đẹp rồi sao? Nếu đã xem như không có gì, vậy không biết, vì sao Lục muội muội lại nhắc tới chứ. Đang yên đang lành lại muốn cái nhà này náo loạn lên sao?”.
Hòa Linh không ngừng truy vấn, khiến cho Hòa Tuyết không biết phải trả lời như thế nào.
“Hay là, muội tức giận vì hôm qua ta không chừa mặt mũi cho Tạ công tử, muội cứ luôn miệng nhắc tới Tạ công tử, hắn ta có quan hệ gì với Sở gia! Hay có quan hệ gì tới Hòa Tuyết muội chứ?”.
Hòa Tuyết cắn môi, đáp: “Ta, ta chỉ muốn bênh vực kẻ yếu!”
“À, bênh vực kẻ yếu, vậy vì sao hôm qua lại không tới tìm ta mà lại phải để tận đến sáng nay!”, Hòa Linh từng bước ép sát.
Tầm mắt của Lão phu nhân cũng dán chặt lên người Hòa Tuyết, đây cũng là điểm mà bà đang thắc mắc nãy giờ, nếu như không phải có người khuyến khích thì nhất định con bé sẽ không lỗ mãng, luống cuống đến vậy. Tuy rằng Hòa Tuyết hơi kiêu căng, nhưng cũng không phải đứa nhỏ thích thêu dệt chuyện. Đột nhiên hành động như thế, tất phải có nguyên do.
Hòa Tuyết không chần chừ, đáp ngay: “Ta trước đó cũng không nghĩ đến. Nếu như không phải tối hôm qua gặp Tứ tỷ tỷ ở hoa viên, thì chuyện này sẽ cứ thế lắng xuống rồi.”
Sắc mặt Hòa Chân lập tức trắng bệch, vốn muốn xem trò vui, lại không ngờ lửa này liền cháy lan đến mình. Kỳ thật, đúng là nàng ta cổ động Hòa Tuyết, tính tình Hòa Tuyết như thế, chỉ cần hơi động chút tâm tư, liền có thể đùa giỡn xoay quanh, chỉ có kẻ ngu mới không tận dụng cơ hội này, nhưng ngu ngốc quá cũng không tốt, có thể chỉ điểm mình ra bất cứ lúc nào.
Nàng ta cắn cắn môi, bùm một tiếng, quỳ xuống: “Tổ mẫu, cháu không biết Lục muội muội đang nói gì cả. Lục muội muội cũng không hề thân cận với cháu thì sao có thể nghe theo lời cháu nói được, xin người minh giám!”
Hòa Tuyết bị nàng ta nói vậy, cũng tức nhảy dựng lên: “Cái gì mà ta sẽ không nghe lời ngươi, rõ ràng là ngươi nói, Hòa Linh làm như vậy rõ ràng là vì muốn thu hút sự chú ý của Tạ công tử. Tạ công tử thường gặp những cô nương xinh đẹp ôn nhu, nếu như trước mắt lại xuất hiện một người kiêu căng đanh đá, nhất định sẽ bị thu hút, rõ ràng là ngươi nói như thế!”.
Náo loạn nửa ngày, hóa ra lại vì một người nam nhân. Cô nương chưa xuất giá mà đã thảo luận về nam tử như vậy, mặt Lão phu nhân nhất thời vô cùng khó coi, tuy bà hy vọng tôn nữ của mình có thể gả đến một nhà tốt, nhưng vì một “Người xa lạ” chưa nhấc nổi quan hệ mà các cô nương trong nhà lại náo loạn đến mức này thì thật quá khó coi.
Lão phu nhân nhìn chằm chằm Hòa Chân, hỏi: “Cháu đã nói như vậy?”
Hòa Chân lắc đầu: “Không ạ, cháu đâu có nói gì, muội ấy đã vu oan cho cháu. Tổ mẫu, Hòa Tuyết vẫn luôn không thích cháu, là muội ấy cố ý nói vậy. Cháu......”,Hòa Chân cúi đầu rơi lệ, ủy khuất không thôi.
Hòa Tuyết tức giận trừng mắt: “Ta oan uổng ngươi? Sở Hòa Chân, lúc ấy cũng không chỉ có một mình ta ở đấy, nha hoàn của ta đều có thể chứng minh, ngươi đã nói những lời này!”.
Hòa Chân nhu nhượt khóc, cơ hồ muốn té xỉu: “Nha hoàn của muội tất nhiên phải đứng về phía muội rồi, nha hoàn của ta cũng có thể chứng minh ta chưa nói những lời này. Muội sao có thể đổ oan cho ta như vậy, sao có thể, hic hic ~” Hòa Chân khóc đến lợi hại, như sắp ngất xỉu đến nơi.
Nhị phu nhân vừa thấy khuê nữ nhà mình bị ủy khuất, oán hận thốt lên: “Lục nha đầu, bình thường cháu đã hay bắt nạt tứ tỷ, sao không nghĩ đến, làm thế chính là đang khi dễ chúng ta. Như thế nào? Ỷ vào thân phận mình cao hơn một chút liền khi dễ người sao? Làm sao có chuyện như vậy được, mẫu thân, người cũng không thể để mặc Tiểu Tứ nhi bị người ta bắt nạt thế được. Nha đầu Hòa Chân này ngốc lắm, muội muội có khi dễ thế nào cũng đều không nói một câu. Con cũng đã nói với con bé, làm tỷ muội thì nên quan tâm nhường nhịn nhau, dù có chịu chút ủy khuất thiệt thòi cũng không vấn đề gì, nhưng, nhưng mà mấy người họ lại cứ một tấc đòi tiến thêm một bước!”
Cả phòng nhất thời yên tĩnh lại.
Tứ phu nhân chậm rãi lên tiếng: “Chuyện này nhi cho dù có như thế nào, đều là lỗi của Hòa Tuyết!”.
Hòa Linh khẽ nhếch môi, Tứ thẩm ắt hẳn đang muốn xuất đại chiêu đây, lấy lui làm tiến, quả nhiên lợi hại.
“Hòa Tuyết, con mau giải thích với hai tỷ tỷ. Mặc kệ như thế nào, chuyện này đều là con không đúng, con nhỏ tuổi nhất phải cung kính với tỷ tỷ mới phải!”. Tứ phu nhân chậm rãi nói tiếp.
Hòa Linh nhợt nhạt cười: “Lời này của Tứ thẩm cháu thật sự không tán thành, cũng không phải vì tuổi còn nhỏ mà có thể phạm lỗi mãi được, sai chính là sai. Sáng sớm liền vọt tới phòng cháu nổi cơn tam bàng, người nào không biết còn tưởng rằng muội muội chính là một cô nương ương ngạnh không có giáo dưỡng nữa ấy chứ!”.
Hòa Tuyết tức giận vô cùng, nhưng nàng ta cũng biết, nếu tiếp tục mở miệng nói thêm nữa thì lại càng sai, bởi vậy chỉ lắc lắc khăn tay vô cùng đáng thương quỳ gối ở đó.
Từng người một đều giả vờ đáng thương, Hòa Linh cảm thấy không thật chút nào.
Tứ phu nhân có chút ngoài ý muốn vì Hòa Linh không cho mình bậc thang đi xuống, có điều bà ta cũng không ngốc như nữ nhi nhà mình, vì thế ôn nhu cười đáp: “Chuyện này, thật sự là Hòa Tuyết không đúng. Hòa Linh, cháu nể mặt Tứ thẩm đừng giận con bé được không? Con bé nào biết, người mà cháu thích vốn không phải là Tạ công tử, mà là Hàn Mộc công tử chứ!”. Tứ phu nhân thầm cười lạnh, ngươi muốn an toàn trở ra thì không có cửa đâu. Nữ nhi của ra vì Tạ công tử mà mất mặt thì chuyện ngươi ngưỡng mộ Lục Hàn Mộc, cũng không tốt lành gì đâu, sau đó bèn nói tiếp: “Kỳ thật Hòa Tuyết còn nhỏ, con bé đâu đã hiểu được cái gì là thích hay không thích, hoàn toàn đều là nghe theo lời người khác, nếu Chân nha đầu đã bảo rằng mình chưa nói gì cả, vậy thì xin hỏi, tối hôm qua cháu thực sự không đến hoa viên sao? Nếu như đã đi thì đã đứng ở đâu! Hiện tại cũng sắp đến lễ mừng thọ của Phụ thân, mặc dù là chạng vạng, cũng không ít nha hoàn bà tử hay gã sai vặt bận rộn qua lại, chắc chắn sẽ không có người chuyện không chứng kiến cảnh này!”.
Hòa Chân lập tức hoảng loạn, tuy đã vội vàng che giấu nhưng dù sao cũng chỉ là một tiểu cô nương, làm sao thoát khỏi những ánh mắt tinh tường, mọi người liền hiểu ngay Hòa Chân mới là người nói dối. Mặt Lão phu nhân cũng trầm xuống theo.
Tứ phu nhân lại tiếp tục lên tiếng: “Kỳ thật con cũng không nên nói nhiều làm gì, nhưng vẫn xin mẫu thân điều tra rõ ràng, vì chuyện này sẽ ảnh hưởng đến việc Hòa Tuyết có nói dối hay không. Con tin tưởng, nữ nhi của mình không phải một tiểu cô nương dối trá, hơn nữa con bé còn ít tuổi như vậy lại hay xúc động, cũng không thể nào nghĩ ra lời nói dối thích hợp đến thế!”.
“Thê tử Lão Tứ, lời này của muội, ta nghe chẳng lọt tai tí nào, khuê nữ của muội không thể nói dối, thì khuê nữ của ta nói dối chắc? Ngươi nghĩ đến là hay. Đừng tưởng rằng bản thân có xuất thân tốt là có thể khi dễ người khác!”. Nhị phu nhân lại tiếp túc cao giọng: “Các ngươi đều khi dễ cô nhi quả phụ chúng ta, các ngươi đều khi dễ người, ta không muốn sống nữa, không muốn sống......”.
Nhị phu nhân đột nhiên xông ra ngoài, bị ma ma trông cửa vội vàng ngăn lại, Lão phu nhân lập tức quát lên: “Đủ rồi!”
Nhị phu nhân bị quát lớn, thành thật lui xuống, Lão phu nhân cất giọng thập phần không thoải mái: “Mới sáng sớm, trẻ con không hiểu chuyện đã gây trò cười, ngay cả người lớn các ngươi cũng loạn hết cả lên, thể diện của cái phủ này còn biết giấu vào đâu. Tiểu Tứ nhi, ta cho cháu một cơ hội cuối cùng, cháu nói mình không nói dối. Nếu thật sự là thế, nể tình cháu vi phạm lần đầu mà phạt nhẹ. Còn bằng không một mai ta điều tra ra, đừng trách người làm Tổ mẫu này không nể mặt lưu tình. Đừng tưởng rằng ta không thể điều tra ra. Trong phủ này chỉ cần là chuyện mà ta muốn biết thì chẳng có gì có thể qua mắt được!”.
Ngọc Chân bị Lão phu nhân quát mắng, hai mắt nhắm nghiền, ngất xỉu.....
“Trời ơi, Chân nhi của ta!”, cả phòng lại loạn hết cả lên, Hòa Linh lặng lẽ đứng ở một bên, nhìn Hòa Chân đang nhẹ nhàng nhéo tay Nhị phu nhân mà không nhịn được cười lạnh, giả bộ bất tỉnh sao! Sở Hòa Chân, ngươi đang học theo chiêu trò của ta đấy hả! Chuyện này xét cho đến cuối cùng, Hòa Linh thế nhưng chẳng có chuyện gì, nàng cũng không ở lại bên kia xem náo nhiệt nữa mà đi thẳng về phòng.
Lại nói đến nguyên nhân vì sao nàng lại căm ghét Ngọc Chân, thậm chí còn vượt qua cả Hòa Tuyết ngu xuẩn kia. Hòa Tuyết vừa ngốc lại vừa ương ngạnh khác hoàn toàn với Hòa Chân, một người ác độc tận trong xương.
Năm đó nàng bị Tạ gia hối hôn, Đại công tử Tạ gia, Tạ Du Vân rời đi, bọn họ thế nhưng lại muốn gả nàng cho một tên con của vợ kế nổi tiếng ăn chơi trác táng, thậm chí còn...... mắc bệnh hoa liễu ở trong kinh. Mà người đề ra ý kiến này lại chính là Hòa Chân lúc trước được gả làm bình thê cho chi thứ hai của Tạ gia. Nào ai có thể ngờ được, người mà nàng xem như tỷ muội ruột thịt lại có thể ác độc đến vậy. Bộ mặt tiểu nhân bỉ ổi sau khi hồi phủ của nàng ta khiến cả đời này nàng nhớ mãi không quên. Không những thế, nàng ta còn liên kiếp tính kế Sở gia, nhiều không đếm xuể, ngay cả mẫu thân của nàng ta không chịu được mà đoạn tuyệt quan hệ với nữ nhi của mình. Cũng chính vì những hành vi này của Hòa Chân nên Tổ phụ càng thêm tức giận, bệnh tình càng trầm trọng, cuối cùng đi đời nhà ma.
Nàng cũng từng suy nghĩ rất lâu, không biết nàng ta đã thay đổi từ lúc nào, đời này, nàng mang theo trí nhớ của kiếp trước, đột nhiên liền phát hiện, kỳ thật Hòa Chân không hề thay đổi, chỉ có bọn họ mù mờ hoàn toàn không hiểu rõ con người của nàng ta mà thôi.
Vừa đi vừa suy nghĩ, cuối cùng cũng trở về phòng, nàng xoa huyệt thái dương nói: “Sáng sớm, đã làm cho ta đau hết cả đầu, mau chuẩn bị cho ta vài món thanh đạm để bổ sung năng lượng!”.
Xảo Nguyệt vội vàng đáng ứng, rời đi.
Hòa Linh lại dặn: “Không cần đi theo, ta vào nằm một lát. Bao giờ có đồ ăn thì gọi ta là được!”
Xảo Âm lập tức vâng dạ nghe theo.
Hòa Linh lười biếng bước vào nội thất, đột nhiên cứng đờ, nàng chậm rãi cúi đầu, trên thắt lưng lại mọc ra một cánh tay nam tử......
Thanh âm mát lạnh ghé vào bên tai nàng thì thầm: “Đừng kêu!”
Hòa Linh khẽ nhếch môi, lên tiếng: “Phong thái của Lục Hàn công tử không ai có thể sánh bằng, ta ngưỡng mộ một chút cũng không thể sao? Chỉ đơn thuần là ngưỡng mộ chứ không hề có ý gì khác. Mọi người trong Sở gia có ai mà không ngưỡng mộ Tổ phụ, chẳng lẽ, bọn họ đều hy vọng gả cho người hay sao? Muội muội không khỏi quá mức hạn hẹp rồi. Ta lại chưa từng gặp qua Hàn Mộc công tử, không giống như những người cứ nhìn thấy nam nhân liền cầm lòng không đặng, chỉ đơn thuần ngưỡng mộ nhân phẩm người ta mà thôi, xin hỏi, như vậy cũng không thể sao?”. Lời này thốt ra vô cùng chính đáng. Có điều trong lúc giải thích đồng thời còn tiện thể kéo theo một số người vào. Lão phu nhân sống đến từng này tuổi, vừa nghe đã hiểu ngay, kỳ thật Hòa Linh đã lén thay đổi khái niệm, chẳng qua bà không muốn truy cứu mà thôi.
“À hóa ra ngươi thích thì chính là ngưỡng mộ, còn ta thích thì lại là cầm lòng không đặng sao? Sở Hòa Linh, ngươi thật sự quá buồn cười rồi!”, Hòa Tuyết kêu gào.
Tứ phu nhân không thể không nhíu mi, người ta vẫn chưa đề cập người nọ là ai mà con bé lại chưa khảo đã xưng, cứ thế bước vào cạm bẫy mà người ta đã bố trí sẵn.
Hòa Linh không nói lời nào, chỉ cười cười đứng đó. Lão phu nhân thấy thế liền thở dài, kỳ thật nếu so ra thì thê tử của lão Tam kém hơn thê tử của lão Tứ nhiều, nhưng Hòa Tuyết này lại không bằng một nửa mẫu thân của mình, nói thẳng ra, con bé còn không bằng Hòa Linh. Tuy đôi lúc Hòa Linh nói chuyện làm việc không có chừng mực, nhưng lại mạnh hơn Hòa Tuyết không ít. Hiện tại mới chỉ có nút thắt đơn giản như vậy, mà con bé đã đâm đầu nhảy xuống, quả thực khiến bà cảm thấy đau đầu vô cùng.
“Được rồi, các cháu đừng nhắc đến Hàn Mộc công tử nữa, người ta với các cháu có quan hệ gì chứ. Hòa Tuyết, cháu mau nói xem, đang êm đẹp, vì cớ gì lại muốn bới lông tìm vết, sáng sớm Hòa Linh đã trêu chọc gì đến cháu hả?”, Lão phu nhân lập tức hỏi thẳng vào vấn đề chính.
Hòa Tuyết thoáng ngập ngừng, rồi hùng hồn nói: “Tỷ ấy khi dễ đại ca!”
Hòa Linh nghiêm mặt lại, chậm rãi lên tiếng: “Ta khi dễ đại ca? Ta khi dễ đại ca cái gì? Nếu như muội muốn nói đến chuyện hôm qua, thì đại ca có phần không ổn, ta cũng có chút xúc động, nhưng hai chúng ta cũng đã bắt tay giảng hòa. Ta cũng đã xin lỗi huynh ấy. Chuyện này không phải đã êm đẹp rồi sao? Nếu đã xem như không có gì, vậy không biết, vì sao Lục muội muội lại nhắc tới chứ. Đang yên đang lành lại muốn cái nhà này náo loạn lên sao?”.
Hòa Linh không ngừng truy vấn, khiến cho Hòa Tuyết không biết phải trả lời như thế nào.
“Hay là, muội tức giận vì hôm qua ta không chừa mặt mũi cho Tạ công tử, muội cứ luôn miệng nhắc tới Tạ công tử, hắn ta có quan hệ gì với Sở gia! Hay có quan hệ gì tới Hòa Tuyết muội chứ?”.
Hòa Tuyết cắn môi, đáp: “Ta, ta chỉ muốn bênh vực kẻ yếu!”
“À, bênh vực kẻ yếu, vậy vì sao hôm qua lại không tới tìm ta mà lại phải để tận đến sáng nay!”, Hòa Linh từng bước ép sát.
Tầm mắt của Lão phu nhân cũng dán chặt lên người Hòa Tuyết, đây cũng là điểm mà bà đang thắc mắc nãy giờ, nếu như không phải có người khuyến khích thì nhất định con bé sẽ không lỗ mãng, luống cuống đến vậy. Tuy rằng Hòa Tuyết hơi kiêu căng, nhưng cũng không phải đứa nhỏ thích thêu dệt chuyện. Đột nhiên hành động như thế, tất phải có nguyên do.
Hòa Tuyết không chần chừ, đáp ngay: “Ta trước đó cũng không nghĩ đến. Nếu như không phải tối hôm qua gặp Tứ tỷ tỷ ở hoa viên, thì chuyện này sẽ cứ thế lắng xuống rồi.”
Sắc mặt Hòa Chân lập tức trắng bệch, vốn muốn xem trò vui, lại không ngờ lửa này liền cháy lan đến mình. Kỳ thật, đúng là nàng ta cổ động Hòa Tuyết, tính tình Hòa Tuyết như thế, chỉ cần hơi động chút tâm tư, liền có thể đùa giỡn xoay quanh, chỉ có kẻ ngu mới không tận dụng cơ hội này, nhưng ngu ngốc quá cũng không tốt, có thể chỉ điểm mình ra bất cứ lúc nào.
Nàng ta cắn cắn môi, bùm một tiếng, quỳ xuống: “Tổ mẫu, cháu không biết Lục muội muội đang nói gì cả. Lục muội muội cũng không hề thân cận với cháu thì sao có thể nghe theo lời cháu nói được, xin người minh giám!”
Hòa Tuyết bị nàng ta nói vậy, cũng tức nhảy dựng lên: “Cái gì mà ta sẽ không nghe lời ngươi, rõ ràng là ngươi nói, Hòa Linh làm như vậy rõ ràng là vì muốn thu hút sự chú ý của Tạ công tử. Tạ công tử thường gặp những cô nương xinh đẹp ôn nhu, nếu như trước mắt lại xuất hiện một người kiêu căng đanh đá, nhất định sẽ bị thu hút, rõ ràng là ngươi nói như thế!”.
Náo loạn nửa ngày, hóa ra lại vì một người nam nhân. Cô nương chưa xuất giá mà đã thảo luận về nam tử như vậy, mặt Lão phu nhân nhất thời vô cùng khó coi, tuy bà hy vọng tôn nữ của mình có thể gả đến một nhà tốt, nhưng vì một “Người xa lạ” chưa nhấc nổi quan hệ mà các cô nương trong nhà lại náo loạn đến mức này thì thật quá khó coi.
Lão phu nhân nhìn chằm chằm Hòa Chân, hỏi: “Cháu đã nói như vậy?”
Hòa Chân lắc đầu: “Không ạ, cháu đâu có nói gì, muội ấy đã vu oan cho cháu. Tổ mẫu, Hòa Tuyết vẫn luôn không thích cháu, là muội ấy cố ý nói vậy. Cháu......”,Hòa Chân cúi đầu rơi lệ, ủy khuất không thôi.
Hòa Tuyết tức giận trừng mắt: “Ta oan uổng ngươi? Sở Hòa Chân, lúc ấy cũng không chỉ có một mình ta ở đấy, nha hoàn của ta đều có thể chứng minh, ngươi đã nói những lời này!”.
Hòa Chân nhu nhượt khóc, cơ hồ muốn té xỉu: “Nha hoàn của muội tất nhiên phải đứng về phía muội rồi, nha hoàn của ta cũng có thể chứng minh ta chưa nói những lời này. Muội sao có thể đổ oan cho ta như vậy, sao có thể, hic hic ~” Hòa Chân khóc đến lợi hại, như sắp ngất xỉu đến nơi.
Nhị phu nhân vừa thấy khuê nữ nhà mình bị ủy khuất, oán hận thốt lên: “Lục nha đầu, bình thường cháu đã hay bắt nạt tứ tỷ, sao không nghĩ đến, làm thế chính là đang khi dễ chúng ta. Như thế nào? Ỷ vào thân phận mình cao hơn một chút liền khi dễ người sao? Làm sao có chuyện như vậy được, mẫu thân, người cũng không thể để mặc Tiểu Tứ nhi bị người ta bắt nạt thế được. Nha đầu Hòa Chân này ngốc lắm, muội muội có khi dễ thế nào cũng đều không nói một câu. Con cũng đã nói với con bé, làm tỷ muội thì nên quan tâm nhường nhịn nhau, dù có chịu chút ủy khuất thiệt thòi cũng không vấn đề gì, nhưng, nhưng mà mấy người họ lại cứ một tấc đòi tiến thêm một bước!”
Cả phòng nhất thời yên tĩnh lại.
Tứ phu nhân chậm rãi lên tiếng: “Chuyện này nhi cho dù có như thế nào, đều là lỗi của Hòa Tuyết!”.
Hòa Linh khẽ nhếch môi, Tứ thẩm ắt hẳn đang muốn xuất đại chiêu đây, lấy lui làm tiến, quả nhiên lợi hại.
“Hòa Tuyết, con mau giải thích với hai tỷ tỷ. Mặc kệ như thế nào, chuyện này đều là con không đúng, con nhỏ tuổi nhất phải cung kính với tỷ tỷ mới phải!”. Tứ phu nhân chậm rãi nói tiếp.
Hòa Linh nhợt nhạt cười: “Lời này của Tứ thẩm cháu thật sự không tán thành, cũng không phải vì tuổi còn nhỏ mà có thể phạm lỗi mãi được, sai chính là sai. Sáng sớm liền vọt tới phòng cháu nổi cơn tam bàng, người nào không biết còn tưởng rằng muội muội chính là một cô nương ương ngạnh không có giáo dưỡng nữa ấy chứ!”.
Hòa Tuyết tức giận vô cùng, nhưng nàng ta cũng biết, nếu tiếp tục mở miệng nói thêm nữa thì lại càng sai, bởi vậy chỉ lắc lắc khăn tay vô cùng đáng thương quỳ gối ở đó.
Từng người một đều giả vờ đáng thương, Hòa Linh cảm thấy không thật chút nào.
Tứ phu nhân có chút ngoài ý muốn vì Hòa Linh không cho mình bậc thang đi xuống, có điều bà ta cũng không ngốc như nữ nhi nhà mình, vì thế ôn nhu cười đáp: “Chuyện này, thật sự là Hòa Tuyết không đúng. Hòa Linh, cháu nể mặt Tứ thẩm đừng giận con bé được không? Con bé nào biết, người mà cháu thích vốn không phải là Tạ công tử, mà là Hàn Mộc công tử chứ!”. Tứ phu nhân thầm cười lạnh, ngươi muốn an toàn trở ra thì không có cửa đâu. Nữ nhi của ra vì Tạ công tử mà mất mặt thì chuyện ngươi ngưỡng mộ Lục Hàn Mộc, cũng không tốt lành gì đâu, sau đó bèn nói tiếp: “Kỳ thật Hòa Tuyết còn nhỏ, con bé đâu đã hiểu được cái gì là thích hay không thích, hoàn toàn đều là nghe theo lời người khác, nếu Chân nha đầu đã bảo rằng mình chưa nói gì cả, vậy thì xin hỏi, tối hôm qua cháu thực sự không đến hoa viên sao? Nếu như đã đi thì đã đứng ở đâu! Hiện tại cũng sắp đến lễ mừng thọ của Phụ thân, mặc dù là chạng vạng, cũng không ít nha hoàn bà tử hay gã sai vặt bận rộn qua lại, chắc chắn sẽ không có người chuyện không chứng kiến cảnh này!”.
Hòa Chân lập tức hoảng loạn, tuy đã vội vàng che giấu nhưng dù sao cũng chỉ là một tiểu cô nương, làm sao thoát khỏi những ánh mắt tinh tường, mọi người liền hiểu ngay Hòa Chân mới là người nói dối. Mặt Lão phu nhân cũng trầm xuống theo.
Tứ phu nhân lại tiếp tục lên tiếng: “Kỳ thật con cũng không nên nói nhiều làm gì, nhưng vẫn xin mẫu thân điều tra rõ ràng, vì chuyện này sẽ ảnh hưởng đến việc Hòa Tuyết có nói dối hay không. Con tin tưởng, nữ nhi của mình không phải một tiểu cô nương dối trá, hơn nữa con bé còn ít tuổi như vậy lại hay xúc động, cũng không thể nào nghĩ ra lời nói dối thích hợp đến thế!”.
“Thê tử Lão Tứ, lời này của muội, ta nghe chẳng lọt tai tí nào, khuê nữ của muội không thể nói dối, thì khuê nữ của ta nói dối chắc? Ngươi nghĩ đến là hay. Đừng tưởng rằng bản thân có xuất thân tốt là có thể khi dễ người khác!”. Nhị phu nhân lại tiếp túc cao giọng: “Các ngươi đều khi dễ cô nhi quả phụ chúng ta, các ngươi đều khi dễ người, ta không muốn sống nữa, không muốn sống......”.
Nhị phu nhân đột nhiên xông ra ngoài, bị ma ma trông cửa vội vàng ngăn lại, Lão phu nhân lập tức quát lên: “Đủ rồi!”
Nhị phu nhân bị quát lớn, thành thật lui xuống, Lão phu nhân cất giọng thập phần không thoải mái: “Mới sáng sớm, trẻ con không hiểu chuyện đã gây trò cười, ngay cả người lớn các ngươi cũng loạn hết cả lên, thể diện của cái phủ này còn biết giấu vào đâu. Tiểu Tứ nhi, ta cho cháu một cơ hội cuối cùng, cháu nói mình không nói dối. Nếu thật sự là thế, nể tình cháu vi phạm lần đầu mà phạt nhẹ. Còn bằng không một mai ta điều tra ra, đừng trách người làm Tổ mẫu này không nể mặt lưu tình. Đừng tưởng rằng ta không thể điều tra ra. Trong phủ này chỉ cần là chuyện mà ta muốn biết thì chẳng có gì có thể qua mắt được!”.
Ngọc Chân bị Lão phu nhân quát mắng, hai mắt nhắm nghiền, ngất xỉu.....
“Trời ơi, Chân nhi của ta!”, cả phòng lại loạn hết cả lên, Hòa Linh lặng lẽ đứng ở một bên, nhìn Hòa Chân đang nhẹ nhàng nhéo tay Nhị phu nhân mà không nhịn được cười lạnh, giả bộ bất tỉnh sao! Sở Hòa Chân, ngươi đang học theo chiêu trò của ta đấy hả! Chuyện này xét cho đến cuối cùng, Hòa Linh thế nhưng chẳng có chuyện gì, nàng cũng không ở lại bên kia xem náo nhiệt nữa mà đi thẳng về phòng.
Lại nói đến nguyên nhân vì sao nàng lại căm ghét Ngọc Chân, thậm chí còn vượt qua cả Hòa Tuyết ngu xuẩn kia. Hòa Tuyết vừa ngốc lại vừa ương ngạnh khác hoàn toàn với Hòa Chân, một người ác độc tận trong xương.
Năm đó nàng bị Tạ gia hối hôn, Đại công tử Tạ gia, Tạ Du Vân rời đi, bọn họ thế nhưng lại muốn gả nàng cho một tên con của vợ kế nổi tiếng ăn chơi trác táng, thậm chí còn...... mắc bệnh hoa liễu ở trong kinh. Mà người đề ra ý kiến này lại chính là Hòa Chân lúc trước được gả làm bình thê cho chi thứ hai của Tạ gia. Nào ai có thể ngờ được, người mà nàng xem như tỷ muội ruột thịt lại có thể ác độc đến vậy. Bộ mặt tiểu nhân bỉ ổi sau khi hồi phủ của nàng ta khiến cả đời này nàng nhớ mãi không quên. Không những thế, nàng ta còn liên kiếp tính kế Sở gia, nhiều không đếm xuể, ngay cả mẫu thân của nàng ta không chịu được mà đoạn tuyệt quan hệ với nữ nhi của mình. Cũng chính vì những hành vi này của Hòa Chân nên Tổ phụ càng thêm tức giận, bệnh tình càng trầm trọng, cuối cùng đi đời nhà ma.
Nàng cũng từng suy nghĩ rất lâu, không biết nàng ta đã thay đổi từ lúc nào, đời này, nàng mang theo trí nhớ của kiếp trước, đột nhiên liền phát hiện, kỳ thật Hòa Chân không hề thay đổi, chỉ có bọn họ mù mờ hoàn toàn không hiểu rõ con người của nàng ta mà thôi.
Vừa đi vừa suy nghĩ, cuối cùng cũng trở về phòng, nàng xoa huyệt thái dương nói: “Sáng sớm, đã làm cho ta đau hết cả đầu, mau chuẩn bị cho ta vài món thanh đạm để bổ sung năng lượng!”.
Xảo Nguyệt vội vàng đáng ứng, rời đi.
Hòa Linh lại dặn: “Không cần đi theo, ta vào nằm một lát. Bao giờ có đồ ăn thì gọi ta là được!”
Xảo Âm lập tức vâng dạ nghe theo.
Hòa Linh lười biếng bước vào nội thất, đột nhiên cứng đờ, nàng chậm rãi cúi đầu, trên thắt lưng lại mọc ra một cánh tay nam tử......
Thanh âm mát lạnh ghé vào bên tai nàng thì thầm: “Đừng kêu!”
Danh sách chương