Con thuyền tiếp đón chất tử cùng sứ thần chạy gần nửa ngày, Cao Tấn được đón vào khoang tàu, Mạnh Phó soái tự tay dâng cho hắn một chén trà nóng, Cao Tấn uống một ngụm, hỏi:
"Bên Trinh Sát doanh có tin tức gì không?"
Ngày đó sau khi Cao Tấn cùng Tạ Khuynh đi dịch quán sứ thần với hai vị Uông - Tùy đại nhân, liền không có liên hệ gì với Thiên Phúc trà hành nữa. Dù sao chung quanh dịch quán đều là nhãn tuyến, nếu làm người khác phát hiện trà hành có liên quan tới dịch quán sứ thần, sẽ khiến ám cọc mấy năm nay Trinh Sát doanh cài vào bị lộ thì không nói, còn có thể liên lụy tới toàn bộ những người liên quan.
Vì lẽ đó nhóm người lão Trương nhất định phải theo đường cũ trở về, trong đội ngũ còn tìm người mặc xiêm y của Cao Tấn và Tạ Khuynh vào, đóng giả hai người, nhân số như cũ rời đi.
Sau khi nhóm người Cao Tấn trải qua nguy hiểm trong cung về liền phái người truyền lời cho lão Trương, để bọn họ lập tức chuẩn bị hành trang quay về. Nhóm người lão Trương không đi theo đường sông Ngộ Thủy, hành trình con rút ngắn hơn nhóm người Cao Tấn.
"Bẩm Bệ hạ, hôm qua người của Trinh Sát doanh đã truyền tới tin tức, nói là đã nhập cảnh, mấy ngày nữa là có thể tới doanh địa biên quan." Mạnh Phó soái đáp.
Biết nhóm người lão Trương thuận lợi trở về, Cao Tấn cuối cùng cũng yên tâm, nhìn xung quanh một vòng, lại hỏi:
"Tạ Khuynh đâu?"
Mạnh Phó soái nói:
"Vừa trông thấy nàng lên boong tàu."
"Boong tàu gió lớn, kêu nàng vào đây." Cao Tấn phân phó.
Mạnh Phó soái phát giác được quan hệ giữa Cao Tấn cùng Tạ Khuynh có chút không tầm thường, trong lòng rất buồn bực, Bệ hạ này hai năm trước cưới Tạ gia nhị tiểu thư Tạ Nhiễm làm Quý phi, giờ nhị tiểu thư hương tiêu ngọc vẫn, Bệ hạ lại cùng Tạ Khuynh...
Cao Tấn phát giác được ánh mắt nghi ngờ của Mạnh Phó soái, giải thích:
"Xương sườn của nàng ấy bị gãy, trên thân đâu đâu cũng là vết thương, dễ bị phong hàn."
Mạnh Phó soái: ...
Ngài giải xong lại càng ái muội hơn.
Cao Tấn bất đắc dĩ, lại nói:
"Còn nữa, gọi cả Cao Nguyệt tới, trẫm có chuyện muốn nói với hắn."
"Vâng." Mạnh Phó soái lĩnh mệnh ra ngoài tìm người.
**
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Tạ Khuynh cảm thấy trong khoang thuyền bị lò sưởi đốt nóng quá, muốn ra ngoài hít thở không khí, vừa lên boong tàu đã thấy Cao Nguyệt từ khoang thuyền phía Tây đi ra.
Cao Nguyệt đối mặt với Tạ Khuynh vừa bước ra từ khoang thuyền phía Tây, nhìn một chút gương mặt tuấn tú đã được tẩy rửa sạch sẽ, nhận ra đây là nam nhân gϊếŧ người rất lợi hại trong trường đấu thú kia.
Không tự chủ né tránh ánh mắt, Cao Nguyệt vùi đầu đi vòng qua.
Tạ Khuynh thấy trong tay hắn cầm chén thuốc, đoán là hắn đi khoang bếp liền đi theo. Vào khoang bếp dưới thuyền nàng tiện tay cầm một củ cải đã rửa lên gặm, đứng ở cửa khoang chờ Cao Nguyệt ra thì ngăn lại.
Cao Nguyệt liếc mắt nhìn người đối diện, hỏi:
"Các hạ có việc?"
Hắn không biết nam nhân trên mặt có vết thương cũng không che được sự tuấn tú này có thân phận gì, chỉ biết hắn cùng vị Hoàng đế Lễ triều hư hư thực thực kia nhìn rất thân thiết.
Dù Cao Nguyệt mười phần hoài nghi, nhưng hắn chắc chắn câu nói cuối cùng của Thác Bạt Diên chính là --- Hoàng đế Bệ hạ.
Người có thể làm Thác Bạt Diên gọi Bệ hạ, có thể khiến mười vạn Võ Uy quân vây An Tây, trừ Hoàng đế Lễ triều - thúc thúc Cao Nguyệt, không còn ai khác.
Tạ Khuynh hỏi hắn:
"Hai hầu cận của ngươi sao rồi?"
Cao Nguyệt kinh ngạc nhìn Tạ Khuynh, bật thốt lên:
"Ngươi là nữ?"
Đây là lần đầu tiên Cao Nguyệt nghe giọng nữ của Tạ Khuynh. Trước đó dù hắn cảm thấy người này nam sinh nữ tướng thật tuấn tú nhưng thân thủ và giọng nam của nàng quá lợi hại, hắn không tài nào nghĩ theo hướng nữ giả nam được.
Tạ Khuynh nhướng mày hỏi lại:
"Xem thường nữ nhi?"
Cao Nguyệt thẳng thắn nói:
"Không có, ngươi lợi hại hơn đa số nam nhân."
Tạ Khuynh vỗ vai hắn:
"Lợi hại thì lợi hại, phân chia nam nữ làm cái gì a. Ngươi còn chưa nói hai hầu cận kia thế nào rồi?"
Cao Nguyệt khe khẽ thở dài:
"Không chết được, nhưng phải tĩnh dưỡng nhiều."
Lúc đoàn sứ thần rời khỏi Bắc Liêu, Cao Tấn đặc biệt cho Tùy đại nhân đưa ra yêu cầu với Bắc Liêu, muốn hai hầu cận hơn năm năm trước theo chất tử vào Bắc Liêu cùng đưa về Lễ triều. Bắc Liêu một bụng oán khí, đưa tới hai hầu cận đã hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều.
May mắn Mạnh Phó soái đã chuẩn bị đại phu y thuật tinh vi cùng đủ loại dược liệu. Sau khi được các đại phu tận lực cứu chữa, mạng hai hầu cận cũng được giữ lại, sau này tĩnh dưỡng mấy năm cũng có thể khôi phục bảy tám phần.
Cao Nguyệt biết tin hai hầu cận cũng được cứu về, vừa lên thuyền liền tới xem bọn hắn, tự mình đút thuốc. Sau khi chủ tớ ba người ôm nhau khóc một trận, Cao Nguyệt đi ra khoang thuyền để bọn hắn nghỉ ngơi.
"Bất kể thế nào, cuối cùng cũng đã trở về, sau này có ngươi chiếu cố, bọn hắn nhất định sẽ tốt thôi." Tạ Khuynh an ủi.
Cao Nguyệt tự giễu cười một tiếng:
"Ta tự chiếu cố bản thân còn chưa xong, làm sao chiếu cố bọn hắn?"
Tạ Khuynh thấy hắn nhụt chí, nói:
"Ngươi đừng khiêm tốn quá, ngươi là hài nhi thông minh nhất ta từng thấy."
Cao Nguyệt không hiểu vì sao Tạ Khuynh lại có đánh giá này, Tạ Khuynh liền kể lại việc mọi người tới Vũ Dương cư tìm hắn, rồi gặp Yên Ly cô nương bày kế theo lời hắn chỉ đạo.
"Kế hoạch một hòn đá hạ ba con chim này quá tuyệt."
Từ thâm tâm Tạ Khuynh cảm thấy đứa nhỏ này thông minh, sống không dễ dàng.
Con em thế gia trong kinh thành ở tuổi của hắn, ai không núp dưới cánh chim của cha mẹ, được bảo hộ như kim tôn ngọc quý? Đã bao giờ trải qua tuyệt cảnh? Đã bao giờ sống trong sợ hãi cả ngày lẫn đêm? Không thể không vì mình và người bên cạnh gian nan cầu con đường sống? Với thân phận và tình cảnh Cao Nguyệt, đổi thành người khác cũng chẳng ai làm được tốt hơn hắn.
Hiếm có nhất là, đứa nhỏ này trải qua tuyệt cảnh mà không hắc hóa, không có trả thù thế giới bất công này, trong lòng vẫn còn thiện niệm, có ơn tất báo. Hiệp khí trong xương cốt hắn chưa bao giờ bị sinh hoạt ác ý ăn mòn, từ đầu đến cuối vẫn giữ được chính mình.
"Cái gì mà tuyệt hay không tuyệt, mạng sống mà thôi." Cao Nguyệt lạnh lùng nói xong liền đi ngang qua Tạ Khuynh.
Tạ Khuynh cắn củ cải đi theo:
"Ta không có ý gì khác, chỉ là cảm thấy ngươi thông minh. Nhưng mà ta không hiểu, ngươi thông minh như vậy, sao lại dùng phương pháp đổi mạng mà tẩy trắng cho Thác Bạt Diên?"
Cao Nguyệt không để ý tới Tạ Khuynh mà bò lên boong tàu, Tạ Khuynh theo sát phía sau nói chuyện với hắn.
"Nếu ngươi thật sự muốn giúp hắn thì ở lại bên cạnh hắn bày mưu tính kế không phải tốt hơn sao? Dù gì bản thân Thác Bạt Diên cũng là nhân tinh, ngươi không giúp hắn tẩy trắng thì hắn cũng tự có cách tẩy sạch sẽ, ngươi hi sinh như vậy thật là có chút không đáng."
Đại khái là cảm thấy Tạ Khuynh quá phiền, Cao Nguyệt đang leo thang bỗng nhiên dừng lại, xoay người sang chỗ khác, từ trên cao nhìn xuống Tạ Khuynh đứng dưới mấy bậc thang, nói rất có khí thế:
"Ta không phải người Bắc Liêu, không có nghĩa vụ phải giúp Thác Bạt Diên. Ngươi bớt phỏng đoán lung tung. Ta ở Bắc Liêu năm năm, không có một câu nói xấu Lễ triều, cũng chưa từng giúp người Bắc Liêu làm bất cứ chuyện gì có lỗi với Lễ triều. Sở dĩ ta làm như vậy, bất quá là vì hắn từng cứu ta. Ta làm xong liền không muốn sống."
Cao Nguyệt cũng không ngờ mình sẽ giải thích nhiều như vậy, tự ảo não không thôi, tại sao hắn phải giải thích với nữ nhân này?
Bỗng nhiên có chút xấu hổ, Cao Nguyệt lãnh khốc xoay người.
Tạ Khuynh nhai củ cải, càng cảm thấy tiểu tử này hợp khẩu vị, tiếp tục đuổi theo, vừa đuổi vừa ở bên cạnh ồn ào:
"Ta không phải hoài nghi ngươi ở Bắc Liêu làm gì, cũng không phải nói ngươi có gì với Thác Bạt Diên, chỉ thuận miệng hỏi chút thôi, sao ngươi lại tức giận rồi."
Cao Nguyệt phảng phất như không nghe thấy, vùi đầu leo lên. Tạ Khuynh dí theo không bỏ. Hai người vừa lên boong tàu liền trùng hợp gặp Mạnh Phó soái ra ngoài tìm người.
"A, Tạ Khuynh. Đang tìm ngươi đây!" Mạnh Phó soái hô.
Tạ Khuynh dừng bước nhìn hắn:
"Tìm ta làm gì?"
Cao Nguyệt thấy nàng bị ngăn lại, cảm tạ trời đất muốn chạy, lại nghe Mạnh Phó soái gọi:
"Điện hạ khoan đi đã, Bệ hạ truyền hai vị vào khoang thuyền nói chuyện."
Cao Nguyệt theo bản năng nhìn sang Tạ Khuynh, chỉ thấy Tạ Khuynh không nói câu nào đi tới quàng lên vai hắn.
Trong nhóm nữ tử Tạ Khuynh được xem như cao gầy, Cao Nguyệt năm nay mười lăm. Dung mạo người Cao gia đều không thể chê. Nhìn hai thúc cháu Cao Tấn Cao Nguyệt là biết. Chỉ là Cao Nguyệt không được cao, có lẽ lúc tuổi ăn tuổi lớn hắn chịu khổ cực quá nhiều, bề ngoài nhỏ hơn tuổi thật, thấp hơn Tạ Khuynh nửa cái đầu.
"Đi đi đi, tìm ta kìa."
Tạ Khuynh kéo Cao Nguyệt đi vào khoang thuyền, nàng không dùng nhiều lực nhưng Cao Nguyệt cũng tránh không thoát. Cứng rắn không phải phong cách của Cao Nguyệt, không tránh thoát được thì dứt khoát không tránh nữa, hai tay ôm ngực, dùng biểu cảm lạnh lùng biểu lộ bất mãn trong lòng.
Bên ngoài khoang thuyền của Cao Tấn có cung nhân trông coi. Bình thường yết kiến Hoàng đế khẳng định phải đợi thông truyền, nhưng Tạ Khuynh lại trực tiếp vén rèm đi vào, tự nhiên như nhà của mình.
Thấy nàng như vậy, Cao Nguyệt vô cùng nghi hoặc mối quan hệ của nàng và Hoàng đế thúc thúc.
Lúc Cao Nguyệt ở Bắc Liêu có nghe nói thúc thúc cưới đích nữ nhất phẩm Trấn quốc Tướng quân Tạ Viễn Thần làm Quý phi. Đích nữ kia vốn có hôn ước với phụ thân Cao Nguyệt - tiền Thái tử Cao Trà, chính vì cái hôn ước này mà mẫu thân Cao Nguyệt bị lừa làm thiếp.
Mẫu thân hắn không để ý sự phản đối của ngoại tổ, khăng khăng làm thiếp cho Cao Trà, thứ nhất là vì mẫu thân hắn hồ đồ, thứ hai là vì biết chính thê của Cao Trà đã định là đích nữ Trấn quốc Tướng quân. Dù sao ngoại tổ Cao Nguyệt cũng tòng quân, từng cùng Tạ Viễn Thần làm tướng dưới trướng Vũ Định hầu, hai người cũng có tình nghĩa. Chỉ là ngoại tổ bị thương trên chiến trường liền không gượng dậy nổi, cũng không có bản lãnh như Tạ Viễn Thần tạo nên quân công hiển hách áp lực cả triều.
Nếu Cao Trà định ra hôn ước với người khác, có thể cả đời này ngoại tổ cũng không tha thứ cho mẫu thân. Nhưng Thái tử phi tương lai lại là đích nữ Tạ Viễn Thần, ngoại tổ chỉ có thể nhịn.
Nhưng ông trời trêu người, Cao Trà không chờ được kiều thê nhỏ hơn mình một giáp lớn lên, đã bị Cao Tấn đoạt đế vị. Không những mất mạng, tiểu kiều thê Cao Trà chờ đợi bấy lâu cũng trở thành người của Cao Tấn.
Sau khi vào khoang thuyền, Tạ Khuynh liền buông Cao Nguyệt ra, không khí ấm áp tới mức làm nàng run cả người.
Cao Nguyệt dù bận vẫn ung dung nhìn nàng, hỏi:
"Ngươi tên Tạ Khuynh?"
Tạ Khuynh gật đầu:
"Làm quen một chút, ta là Tạ Khuynh."
Nói xong, Tạ Khuynh đổi củ cải sang tay trái, duỗi tay phải về hướng Cao Nguyệt như muốn bắt tay với hắn. Cao Nguyệt nhìn lướt qua, không hề có ý định vươn tay.
Tạ Khuynh ngượng ngùng thu tay về, cắn một miếng củ cải xua đi xấu hổ.
"Ngươi họ Tạ, cũng có thể thoải mái đi lại trong Võ Uy quân, Tạ Viễn Thần là gì của ngươi?" Cao Nguyệt hỏi.
Tạ Khuynh không có ý định giấu diếm, nói thẳng: "Phụ thân ta."
Cao Nguyệt ngẩn người, nghi hoặc hỏi:
"Vậy ngươi là... Quý phi nương nương?"
Cao Tấn cướp hoàng vị, thuận tiện cướp luôn hôn ước của Cao Trà. Chỉ là thật châm chọc, tiền Thái tử muốn cưới đích nữ Tạ gia làm chính thê mà đợi nhiều năm như vậy, nhưng đến khi Cao Tấn cướp vị hôn thê của người ta, lại chỉ cho cái vị phần Quý phi.
Tạ Khuynh nhướng mày mỉm cười nói:
"Tin tức của ngươi rất linh thông a. Ở xa như vậy ngươi cũng biết Cao Tấn cưới ai, ách... Ý ta là Bệ hạ."
Cao Nguyệt không để ý nàng trêu chọc, truy vấn:
"Ngươi thật sự là Quý phi nương nương?"
Tạ Khuynh hít sâu một hơi, không có cách nào đem hàng đống sự tình loạn thất bát tao giữa nàng và Cao Tấn túm gọn trong vài ba câu mà giải thích với Cao Nguyệt, dứt khoát không nói, trả lời:
"Ta không phải Quý phi, ta tên Tạ Khuynh, Quý phi tên Tạ Nhiễm, là muội muội mẹ cả sinh."
Cao Nguyệt suy nghĩ trong chốc lát liền minh bạch, Tạ Khuynh không phải Quý phi, nhưng nàng là nữ nhi của Tạ Viễn Thần. Nàng gọi Tướng quân phu nhân là mẹ cả, có thể thấy được mẹ đẻ của nàng không phải đích phu nhân. Vậy nàng và Quý phi Tạ Nhiễm là tỷ muội cùng cha khác mẹ.
Hai người vừa nhỏ giọng nói chuyện vừa đi vào khoang thuyền. Cao Tấn ở bên trong bước ra đón, Cao Nguyệt vội vàng hành lễ, toàn thân cứng ngắc, không dám ngẩng đầu.
Cao Tấn đi tới trước mặt hai người, nói với Cao Nguyệt:
"Đứng lên."
Cao Nguyệt đáp lời, đã thấy Cao Tấn đi về hướng Tạ Khuynh, không nói câu nào giật phăng củ cải trong tay nàng, không coi ai ra gì khiển trách:
"Cái gì ngươi cũng dám gặm? Là đói sắp chết hay là nhạt miệng? Ăn nhiều trướng khí, ngươi không muốn lành xương sườn nữa phải không?"
Tạ Khuynh bị rống vào mặt muốn đội quần, thấy Cao Nguyệt đang đánh giá hai người, Tạ Khuynh đành âm thầm đánh trả:
[ ta ăn củ cải của ngươi hả? ]
[ ở đây ai cũng quen ta, ngươi khách khí với ta một chút! ]
[ ta không cần mặt mũi sao? ]
[ trả củ cải đây! ]
Cao Tấn nghe tiếng lòng bực tức của Tạ Khuynh, thấy nàng không biết mình sai còn lún sâu vào, đánh bay cái tay muốn đòi củ cải của nàng, còn tặng kèm một cái liếc mắt.
Tạ Khuynh: ...
Đoạt được của cải của Tạ Khuynh Cao Tấn mới có thời gian nói chuyện với Cao Nguyệt, nhưng Cao Nguyệt vẫn luôn cúi đầu, Cao Tấn chỉ có thể nói:
"Ngẩng đầu lên cho trẫm nhìn xem."
Cao Nguyệt nghe lời hơi ngẩng đầu lên, Cao Tấn nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, hỏi:
"Còn nhớ trẫm không?"
Ánh mắt Cao Nguyệt hướng lên nhìn thoáng qua Cao Tấn, thận trọng gật đầu, nhỏ giọng đáp: "Còn nhớ."
Cao Tấn biết tâm tư đứa nhỏ này cẩn thận, không lộ cảm xúc ra ngoài, khiến người khác khó mà đoán được qua ánh mắt hắn có cao hứng hay không.
"Trẫm... Nên đưa ngươi về sớm hơn, mấy năm nay ngươi chịu khổ rồi."
Cao Tấn có chút không biết nên giải thích với đứa nhỏ này thế nào, sợ hắn mẫn cảm sẽ hiểu lầm.
Cao Nguyệt một bộ dáng thụ sủng nhược kinh:
"Bệ hạ đừng nói như vậy, ta, ta không khổ."
Hắn hiểu chuyện càng làm Cao Tấn đau lòng, thở dài một tiếng:
"Cũng may giờ ngươi đã trở về, chuyện cũ trước kia xem như giấc mộng, nam nhi đại trượng phu chịu chút cực khổ cũng không sao, xem như rèn luyện đi."
Cao Nguyệt kính cẩn đáp lời:
"Vâng, Bệ hạ."
Cao Tấn lại nói:
"Không cần gọi Bệ hạ, gọi thúc thúc là được."
Cao Nguyệt kinh sợ, Cao Tấn thấy hắn khẩn trương mất tự nhiên, nghĩ lại dù sao hắn cũng đã trở về, sau này có rất nhiều cơ hội để hắn bỏ xuống tâm phòng bị, Cao Tấn liền không nhiều lời nữa, cho hắn về trước, hết thảy chờ hồi kinh lại nói.
Cao Nguyệt lĩnh mệnh rời đi, Tạ Khuynh nhìn bóng lưng thiếu niên kia, khe khẽ thở dài một tiếng:
"Đứa nhỏ này số thật khổ."
Bị phụ thân ruột bán sang địch quốc, gian nan tìm đường sống, dù bây giờ đã được tìm về, nhưng muốn hắn lập tức thích ứng và tiếp nhận người mới nhà mới cũng không dễ dàng, dù sao hắn là người thông minh, người thông minh sẽ nghĩ nhiều.
Bản thân Cao Nguyệt cũng không khó nghĩ ra tình cảnh của mình khi hồi kinh. Phụ thân của hần tiền Thái tử, lại không đăng cơ, thúc của hắn đoạt hoàng vị từ tay gia gia hắn, hơn nữa bên ngoài còn lan truyền tin đồn vị thúc thúc này gϊếŧ cha gϊếŧ huynh mới leo lên được ngai vàng.
Nhưng cũng không lo lắng Cao Nguyệt sẽ trả thù cho Cao Trà. Dù sao nếu hỏi trên đời này ai hận Cao Trà nhất, chỉ sợ chính là Cao Nguyệt. Nhưng muốn an trí hắn thế nào cũng là một vấn đề không nhỏ.
"Đúng là khổ, nhưng tâm tính hắn kiên định, hẳn là sẽ không để tâm những chuyện vụn vặt." Cao Tấn nói.
"Ừm, sẽ không rúc vào sừng trâu*, nhưng tính tình thích suy nghĩ lung tung này sẽ dễ dàng mang tới hậm hực." Tạ Khuynh cảm khái.
(*Rúc vào sừng trâu: giống như con chuột chui vào sừng trâu, càng chui sâu càng hẹp, không tìm ra lối thoát.
Trích "Bàn Về Đọc Sách" của Chu Quang Tiềm.
ƯattpadTaiTheTuongPhung)
Cao Tấn nói:
"Tới đâu hay tới đó vậy. Tim người đều là thịt, trẫm đối đãi với hắn thế nào, hắn sẽ tự biết thôi."
Nói xong, Cao Tấn nắm lấy tay Tạ Khuynh, nhíu mày:
"Sao lại lạnh như vậy, ngươi ở bên ngoài hứng gió bao lâu? Có còn biết chừng mực không?"
Oán giận xong, Cao Tấn liền muốn vươn tay ôm Tạ Khuynh để ủ ấm cho nàng, lại bị Tạ Khuynh linh hoạt như cá trạch lủi mất, chạy sang giữ khoảng cách an toàn cách Cao Tấn chừng bốn năm bước, Tạ Khuynh mới nói:
"Nam nữ thụ thụ bất thân, Bệ hạ tự trọng."
Cao Tấn hừ lạnh:
"Nam nữ thụ thụ bất thân? Trên người ngươi còn chỗ nào trẫm chưa thân?"
Khuôn mặt Tạ Khuynh hoảng sợ, quả thật muốn xông lên bịt mồm Cao Tấn ăn nói không giữ miệng.
"Nói nhỏ chút. Hiện tại ta là Tạ Khuynh, không ai biết mấy chuyện xảy ra giữa ta và ngươi."
Tạ Khuynh vừa nói vừa ngoái đầu ra cửa quan sát, giống như sợ có ai nghe lén.
Cao Tấn thấy nàng tị hiềm như thế, lập tức khó chịu trong lòng, ba bước thành hai đi qua ôm lấy nàng, bị Tạ Khuynh né qua một bên. Ai ngờ vì động tác quá nhanh mà ảnh hưởng tới vết thương trên xương sườn, Tạ Khuynh che lấy vết thương đứng cứng đờ tại chỗ.
"Có phải lệch xương rồi không, mau tới đây cho ta xem một chút."
Cao Tấn nói xong liền muốn kéo áo Tạ Khuynh, bị Tạ Khuynh đánh bay móng heo, nhỏ giọng trách mắng:
"Làm gì vậy? Ách."
Cao Tấn không sờn lòng:
"Ngươi mới làm gì đó. Để ta nhìn một chút xem có bị lệch xương không."
"Không có không có, ngươi đừng kéo."
Tay khác của Tạ Khuynh tranh thủ giữ chặt đai lưng, kiệt lực tự vệ.
Cao Tấn tách tay nàng ra, không dám dùng sức, nghĩ nếu xương sườn bị lệch nàng cũng không thể có tinh thần như vậy, còn sức để dùng dằng với hắn, lúc này hắn mới ngưng kéo áo nàng.
Tạ Khuynh thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu chỉnh lý thắt lưng bị kéo lỏng, nhịn không được thầm mắng:
[ ai vậy kìa. ]
[ trông cứ như lưu manh đùa giỡn nữ nhi nhà lành. ]
[ hỗn đản! ]
[ vô lại! ]
Cao Tấn hừ hừ:
"Nghĩ ta điếc không nghe thấy sao?"
Tạ Khuynh tức giận giả ngu:
"Bệ hạ nói gì vậy? Nghe cái gì cơ? Đâu có ai nói chuyện đâu."
[ mắng ngươi đó thì sao? ]
[ tức chết ngươi đi cái đồ vương bát đản! ]
Cao Tấn bình tĩnh tự nhiên đứng tại chỗ cho Tạ Khuynh 'mắng', đợi nàng mắng thống khoái rồi Cao Tấn mới vươn tay ôm nàng vào ngực.
Tạ Khuynh không ngờ mình đã làm đến mức này mà Cao Tấn vẫn hạ thủ được, lại giãy dụa một trận, Cao Tấn cảnh cáo:
"Lại động tới vết thương nữa thì ta sẽ kéo quần áo ra kiểm tra."
Tạ Khuynh đã bị uy hiếp, bởi vì nàng cảm thấy đối với chuyện kéo quần áo của mình Cao Tấn sẽ không nói đùa, khả năng xảy ra là cực cao. Vì tránh cho hắn làm ra những sự tình quá kích, Tạ Khuynh quyết định kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, nhẫn nhất thời gió êm sóng lặng.
"Giờ ngươi đã nguyện ý theo ta hồi kinh rồi chứ?" Cao Tấn khẽ hỏi vào tai Tạ Khuynh.
Tạ Khuynh bất đắc dĩ nhìn trời, thái độ vẫn kiên quyết như cũ:
"Không đi."
Nghĩ là Cao Tấn sẽ lại quấn lấy nàng lằng nhằng thêm vài câu, Tạ Khuynh đã nghĩ sẵn mấy cách cự tuyệt, ai ngờ Cao Tấn không nhắc tới nữa.
Hai người cứ ôm nhau như vậy, trong khoang thuyền rất yên tĩnh, thật ấm áp, Tạ Khuynh ngoan ngoãn mặc Cao Tấn ôm mình, mặc tay hắn siết lấy lưng mình, mặc đôi môi ấm áp của hắn cắn lên lỗ tai mình...
Ặc, cái này không thể mặc!
Tạ Khuynh giật mình, nghiêng đầu sang một bên, nhẹ giọng quát:
"Đừng có được voi đòi hai Bà Trưng. Ôm đủ rồi thì buông tay."
Cao Tấn siết chặt hai tay, vô lại đùa nghịch:
"Vẫn chưa đủ."
"Không buông thì ta sẽ hét lên." Tạ Khuynh uy hiếp.
Không còn cách nào nữa, tay chân lành lặn nàng còn không phải đối thủ của Cao Tấn, huống chi là thương tích đầy mình.
Cao Tấn bỗng dưng cười khẽ:
"Nàng hét đi, ta còn ước gì nàng hét cho tất cả mọi người đều biết."
Tạ Khuynh: ...
♡ ♡ ♡ ♡ ♡ ♡ ♡
Lại là TaiTheTuongPhung và tiểu kịch trường nhảm nhí vừa được toi nghĩ ra:
Lão thiên:
"Ý trời đã định. Tạ Viễn Thần mệnh phú quý đại cát, sau này sẽ dưới vài người mà trên vạn người."
Tạ Viễn Thần:
"Đúng là vậy thật, nay ta đã thành nhất phẩm Trấn quốc Tướng quân, quyền khuynh triều dã."
Lão thiên:
"Không, thật ra ý ta muốn nói là ngươi sẽ thành quốc trượng."
Tạ Viễn Thần:
"Nhưng Thái tử đã chết, giang sơn đổi chủ rồi."
Lão thiên:
"Vẫn phải làm quốc trượng."
Tạ Viễn Thần:
"Nhưng đích nữ ta đã bỏ trốn, người vào cung là thứ nữ."
Lão thiên:
"Làm quốc trượng là làm quốc trượng, không có nói nhiều."
Nếu ở một thế giới song song nào đó, khi mà cả nhà Vũ Định hầu không bị án oan, Cao Trà vô năng sẽ cưới Tạ Nhiễm rồi lên ngôi sau đó đội cô tiểu thư đỏng đảnh một ngày dỗi ba bữa thay cơm ấy lên đầu để nhận được sự bảo kê từ Tạ Viễn Thần.
Còn Cao Tấn chưa bao giờ ngã khỏi tầng mây, sẽ trở thành một vương gia vui vẻ ăn chơi, rồi trong lúc ăn chơi va phải một nữ nhân giỏi võ công, mê đam mỹ, ham ăn, biết nói giọng đực rựa sau đó ngơ ngác ngỡ ngàng nhận ra đây là ân nhân, là crush từ lúc còn tấm bé khi bị treo dưới đầm lầy, và cứ thế truy thê một lèo rồi sinh con đàn cháu đống.
À mà nhắc mới nhớ, không biết đôi khuyên tai hồng ngọc năm đó anh về kinh nhờ lão Tạ gửi lại cho chị đâu mất rồi. Ở trong cung anh đã tặng đôi mới bằng đá Satan nhưng tín vật định tình thì lấy món đầu tiên chứ nhỉ.