Thác Bạt Diên cũng không ngờ tới Cao Tấn sẽ đột nhiên hỏi cái này, hắn rũ mắt suy nghĩ một lát, rất nhanh phản ứng lại, buông bát đũa nghiêm túc trả lời:
"Nói đến cuộc gặp gỡ nữa tiểu vương và Tạ Khuynh, ta nguyện xưng là...vận mệnh."
Cao Tấn cầm chén rượu, tựa lưng vào ghế, một bộ dáng đang đợi được nghe.
Cằm Thác Bạt Diên hơi ngước lên, ánh mắt xếch lên một góc 45 độ, hai mắt mê ly, khóe miệng mỉm cười.
Tạ Khuynh nhìn theo ánh mắt của hắn, ngó lên xà nhà, lòng buồn bực không thôi.
[ con hàng này nhìn cái gì trên đấy? ]
[ cái biểu cảm gì trên mặt thế kia? ]
[ ta con mẹ nó có cho ngươi cái hồi ức nào kiều diễm mỹ diệu hả? ]
"Đó là một buổi chiều dương quang xán lạn, ta và nàng gặp nhau tại chợ phiên. Nàng như tiên trên trời nhẹ nhàng bay tới trước mặt ta, nhào lên người ta, nàng ôm ta quấn quýt triền miên xoay mười mấy vòng. Mọi người trên đường đều đang nhìn, già trẻ gái trai,... Bọn họ bàn tán chỉ trỏ, nhưng ta không quan tâm. Bởi vì từ giây phút nàng nhào vào ngực ta, ta đã hoàn toàn luân hãm, chớp mắt vạn năm."
Thác Bạt Diên ngửa đầu, ánh mắt trống rỗng, như thật sự lâm vào một đoạn kí ức cực kỳ vui vẻ đáng nhớ, sau khi nói xong, còn rất là dư vị mím môi nở nụ cười.
Tạ Khuynh híp mắt nhìn hắn, dùng sự nhẫn nại khổng lồ mới có thể nhịn không xông lên đánh nát đầu chó của hắn.
Cao Tấn nâng chén rượu uống một hơi cạn sạch, đặt thật mạnh xuống bàn, làm cho Thác Bạt Xiển - người nãy giờ không có hứng thú với đời sống tình cảm của đệ đệ mình, vì tiểu thiếp mới chết cả đêm không ăn không uống không ngủ, hiện tại chỉ một lòng nghĩ đến cơm khô - giật nảy mình, thân thể to lớn chắc nịch rung lên một cái.
Ba người trên bàn cơm đều đổ dồn ánh mắt khó hiểu về phía Cao Tấn, Cao Tấn mặt không cảm xúc, lạnh lùng truy vấn:
"Sau đó thì sao?"
Thác Bạt Diên hoàn hồn, tiếp tục hồi ức:
"Sau đó... Ta không nghĩ tới nàng sẽ to gan như vậy. Nàng ôm ta vào một chiếc xe ngựa bên đường, gấp không chờ nổi mang ta đến một chỗ không người, làm những việc không tiện mở miệng với ta."
Tạ Khuynh thật muốn đấm vào cái biểu cảm ngượng ngùng kia, cắn răng hỏi:
"Tỷ ấy làm cái gì mà khó mở miệng?"
Thác Bạt Diên thẹn thùng cúi đầu xuống:
"Quý phi nương nương không hiểu sao?"
Tạ Khuynh mặt đầy nghi hoặc: "Không hiểu thật!"
Thác Bạt Diên nhàn nhạt cười:
"Giữa nam và nữ còn có thể xảy ra chuyện gì? Quý phi nương nương đừng hỏi nữa, tiểu vương, cần mặt mũi."
[ mặt mũi cái bà ông cố nội cha ngươi! ]
[ con hàng này đi sứ bỏ quên mặt ở Bắc Liêu rồi, căn bản không có mang theo ]
Tạ Khuynh nóng nảy, cơ hồ cắn nát răng ngà, kiệt lực nhẫn nhịn xúc động muốn bổ cái đầu chó này ra.
"Ái phi." Cao Tấn ở bên cạnh lành lạnh nói một tiếng, nói đến sống lưng Tạ Khuynh đổ mồ hôi lạnh, cũng không biết đang khẩn trương cái gì.
Cao Tấn mặt có ý cười:
"Thật không nghĩ tới trưởng tỷ của nàng lại là người như vậy."
Tạ Khuynh cười gượng một tiếng, nói không nên lời.
[ trong lĩnh vực không biết xấu hổ thì con hàng này đúng là nhân tài! ]
[ rõ ràng ngày đó ta gặp xui xẻo! ]
[ bắt hắn làm con tin phá vòng vây mà hắn lại có thể kể thành chuyện tươi mát thoát tục như vậy, thật sự là mặt dày ]
"Bệ hạ, Lục hoàng tử kể chuyện mơ hồ khó giải thích vậy mà ngài cũng tin." Tạ Khuynh nói.
Thác Bạt Diên biện giải:
"Nương nương nói vậy sai rồi, câu nào của tiểu vương cũng là thật."
Tạ Khuynh không nhịn nổi nữa, phản bác:
"Vậy kỳ quái, sao bản cung chưa từng nghe tỷ tỷ nhắc về ngươi? Ngược lại Lục hoàng tử trước mặt mọi người ăn nói linh tinh, làm hư thanh danh của tỷ tỷ. Nếu tỷ ấy biết được, nhất định cho ngươi đẹp mặt, tỷ tỷ của ta rất lợi hại, ngươi cẩn thận đi."
Nguyên bản là muốn cảnh cáo Thác Bạt Diên, ai ngờ Tạ Khuynh vừa dứt câu, hắn liền dùng khuôn mặt hưng phấn hỏi:
"Nương nương nói như vậy, chẳng lẽ nàng đã hồi kinh?"
Tạ Khuynh nhíu mày.
[ hình như con hàng này bắt sai trong điểm? ]
[ ta hồi kinh thì sao? Mà không hồi kinh thì thế nào? Chẳng lẽ ngươi còn muốn đi tìm ta? ]
"Bản cung cũng không nói thế. Lục hoàng tử chớ có suy đoán lung tung."
Nhưng mà Thác Bạt Diên giống như không nghe thấy, hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của mình, miệng lẩm bẩm nói thầm cái gì đó, nhìn khẩu hình, giống như là: Nhất định đã trở lại.
Lòng Tạ Khuynh ẩn ẩn có dự cảm không lành, buồn bực cắn một miếng thịt lớn, lặng lẽ trừng mắt liếc Thác Bạt Diên, thầm nghĩ.
[ có nên tìm cơ hội tới hành quán đánh con hàng này một trận không? ]
[ phải cho hắn nhớ kĩ phong thái của lão tử! ]
Cao Tấn: ...
Bữa trưa trôi qua, từ cơm tới người đều làm Tạ Khuynh khó chịu.
Ăn xong, huynh đệ Thác Bạt cáo lui rời cung, Tạ Khuynh đặt chén trà xuống, đang muốn cáo lui, Cao Tấn lại bảo Tạ Khuynh cùng hắn đi Ngự Hoa viên tản bộ tiêu thực một chút.
Tạ Khuynh cũng không tình nguyện lắm, lúc nãy ăn cũng chả được bao nhiêu, chả có gì để mà tiêu cả.
Nhưng Hoàng đế đã mở miệng, Tạ Khuynh không có lí do gì cự tuyệt, chỉ có thể đi cùng.
Trên Ngự Hoa viên có trần nhà, là một loại lưới võng che lên như lều, có thể cản chút oi bức mùa hè và mấy con muỗi, giữa trưa đi vào cũng không thấy nóng, ngược lại còn phơ phất gió nhẹ.
Tạ Khuynh đi sau lưng Cao Tấn, thất thần nhìn hoa cỏ hai bên đường mòn. Đi dạo trong chốc lát, Cao Tấn lôi kéo Tạ Khuynh ngồi vào đình xem cá. Tạ Khuynh uể oải, sau khi vào đình liền nắm một nắm thức ăn cho cá, ngồi dựa vào lan can cho cá ăn.
Đến khi cung tỳ mang hai phần đá bào rót mật tới, Tạ Khuynh mới ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Cao Tấn.
Cao Tấn bưng một bát bắt đầu ăn, thoạt nhìn hẳn là rất ngon.
Tạ Khuynh đưa tay muốn lấy bát còn lại, bị Cao Tấn đè lại cổ tay.
"Thế nào? Có ăn mới để ý tới trẫm?"
Ánh mắt Tạ Khuynh nhìn chằm chằm vào đá bào, thuận miệng trả lời:
"Sao lại thế được, thần thiếp không để ý ai cũng không có khả năng không để ý Bệ hạ."
Nói xong, Tạ Khuynh rút tay về, bưng bát đá bào lên, gấp không chờ nổi múc một muỗng thật to đưa vào miệng. Vị ngọt thanh mát lạnh làm Tạ Khuynh khôi phục nguyên khí trong nháy mắt:
"Ăn ngon!"
Cao Tấn nhìn dáng vẻ dễ dàng thõa mãn kia, cảm thấy có chút buồn cười, hào phóng múc phần mật ong và mứt hoa quả của mình cho vào chén Tạ Khuynh.
"Ngon thì ăn nhiều một chút."
Tạ Khuynh nhìn mật ong và mứt hoa quả vừa được thêm vào trong bát mình, rồi lại nhìn thoáng qua bát của Cao Tấn, trong lòng cứ cảm thấy là lạ.
[ cẩu tử xảy ra chuyện này gì vậy? ]
[ sao lại đối tốt với ta như vậy? ]
[ dạo này hắn thật kỳ quái! ]
Tạ Khuynh buồn bực hỏi:
"Bệ hạ, gần đây thần thiếp có làm điều gì khiến ngài không cao hứng sao?"
Cao Tấn ăn một miếng đá bào không có mật ong, lắc đầu nói:
"Không có a."
"Vậy có chỗ nào thần thiếp làm không đúng không?" Tạ Khuynh lại hỏi.
"Không có a." Cao Tấn lại lắc đầu.
[ vậy sao ta luôn cảm thấy ngươi kỳ quái? ]
[ tự nhiên đối tốt với ta như vậy làm gì? ]
[ sợ nhất là có người đối tốt với ta ]
[ không được thoải mái ]
"Ta muốn lập nàng làm Hậu." Cao Tấn ăn đá bào, bỗng dưng nói một câu như vậy.
Tạ Khuynh vô thức gật đầu:
"A, vậy thì lập...."
[ cái gì? Hoàng hậu? ]
Tạ Khuynh đột nhiên ngẩng đầu nhìn Cao Tấn vẻ mặt thản nhiên, đang muốn mở miệng hỏi, đã thấy Cao Tấn giương mắt lườm nàng, trực tiếp phá vỡ nghi vấn của nàng:
"Không cần thăm dò. Trẫm nghiêm túc."
Hai chữ 'nghiêm túc' dọa cho Tạ Khuynh sợ đến quên ăn đá bào, thật lâu mới thò mặt đến gần, hỏi một câu:
"Ngươi... Là Cao Tấn sao?"
[ không phải trúng tà thật rồi chứ? ]
[ đã nói cái cổ độc rác rưởi kia có vấn đề mà, ảnh hưởng tới trí não rồi ]
[ có nên gọi Khâm Thiêm giám tới một chuyến không? ]
[ mà chắc Khâm Thiên giám cũng không có bản lĩnh hàng yêu phục ma đâu, tìm hòa thượng đạo sĩ đi ]
Cao Tấn bị mấy câu độc thoại nội tâm của Tạ Khuynh làm cho cạn lời, buông bát đá bào xuống, nghiêm mặt nói:
"Nàng cảm thấy không phải sao?"
Tạ Khuynh lại nghi hoặc.
[ giọng điệu này thì không giống trúng tà lắm ]
Cao Tấn không muốn dông dài, trực tiếp nắm lấy tay Tạ Khuynh, nói:
"Trẫm nghiêm túc, chờ sứ thần Bắc Liêu rời đi, đổi chất tử về, ta sẽ cho Lễ bộ viết chỉ sắc phong..."
"Không không không." Tạ Khuynh sốt ruột hốt hoảng cự tuyệt, thấy thần sắc Cao Tấn bất thiện, nàng vắt hết óc cứu chữa:
"Thần thiếp, có tài đức gì, hoàng hậu là tuyệt đối không thể phong."
"Vì sao không thể?" Cao Tấn hỏi thẳng.
Đầu óc Tạ Khuynh rối nùi, bị hỏi khó, không biết trả lời thế nào, chỉ có thể cười ngây ngô.
"Nàng cho trẫm một lí do đi." Cao Tấn từng bước ép sát:
"Mặc kệ là lí do gì, không cần cố kỵ trẫm cao hứng hay không, chỉ cần nàng nói, nàng nói với trẫm là được, trẫm sẽ không trách."
Có lúc trong nháy mắt, Tạ Khuynh hoài nghi Cao Tấn đã biết nàng không phải Tạ Nhiễm. Chẳng qua ý nghĩ này rất nhanh liền bị lật đổ, bởi vì đây là chuyện không thể nào.
Lão Tạ tay cầm trọng binh, vẫn luôn là cái đinh trong mắt Cao Tấn.
Người này đa nghi, hay thay đổi, sẽ không hoàn toàn tín nhiệm bất kỳ ai. Nếu không phải tìm không ra lí do thích hợp, chỉ sợ Võ Uy quân đã đổi soái từ lâu. Nhưng nếu như sự tình của Tạ Khuynh và Tạ Nhiễm bị phát hiện, Cao Tấn đã đủ lí do gây phiền toái với Tạ gia. Chuyện lớn như vậy, cho dù không thể hoàn toàn thu hết binh quyền, thì thu một nửa vẫn được.
Nhưng Cao Tấn không làm thế, chứng tỏ hắn không phát hiện. Vậy bỗng dưng hắn nói cái chuyện lập Hậu này làm gì? "Nói đi. Có cái gì muốn nói, cứ việc nói. Trẫm sẽ không trách nàng."
Ngữ khí Cao Tấn có chút vội vàng.
Tạ Khuynh nhìn chằm chằm khuôn mặt chứa đầy tha thiết kia của nam nhân, vô luận thế nào cũng đoán không ra ý tứ thật sự đằng sau.
[ rốt cục hắn muốn ta nói cái gì? ]
Tạ Khuynh lưỡng lự mới, quyết định nói không rõ ràng:
"Ta, ta không có gì đáng nói. Chỉ là cảm thấy chuyện lớn như vậy, Bệ hạ nên nghĩ thật kĩ."
[ lớn chuyện rồi. ]
[ lão Tạ ơi lão Tạ, rốt cuộc đã tìm được Tạ Nhiễm chưa? ]
[ còn ở trong cung chờ nữa, ta sẽ phải làm hoàng hậu đó. ]
Bởi vì Tạ Khuynh không phối hợp, việc lập Hậu Cao Tấn chỉ có thể tạm gác lại, hắn không muốn ép nàng nói thẳng bí mật ra. Hắn hy vọng thời điểm nàng nói hết thảy với mình, là hoàn toàn tự nguyện. Mà trước lúc đó, việc hắn cần làm là đặt nàng bên người trông coi thật tốt.
Tạ Khuynh thấy Cao Tấn không ép hỏi nữa, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tranh thủ chuyển đề tài:
"Đúng rồi, Bệ hạ nói muốn đổi tù binh với chất tử, chuyện đã định rồi sao?"
Cao Tấn nói:
"Vẫn chưa. Việc này còn cần bàn kĩ lại." Thấy nàng có hứng thú với chuyện này, Cao Tấn hỏi:
"Nàng cảm thấy chất tử này có nên đổi hay không?"
[ đương nhiên là không! Chất tử kia là thật hay giả ai mà biết, còn tù binh là hàng thật giá thật, dùng tính mạng các tướng sĩ biên quan đổi lấy ]
[ cái nào nặng cái nào nhẹ, quá hiển nhiên đi ]
Tạ Khuynh ăn một ngụm đá bào, nghe vậy lắc đầu:
"Thần thiếp không biết."
Cao Tấn phân tích:
"Dựa theo đạo lý mà nói thì không nên đổi. Một chất tử do tiền Thái tử cấu kết ngoại bang tự đưa ra ngoài. Bất luận thật giả, đối với Lễ triều mà nói đều không có giá trị."
Tạ Khuynh nghe đến đây, không nhịn được hỏi:
"Nhưng Bệ hạ lại không muốn theo đạo lý, ngài muốn đổi chất tử lại?"
"Đứa bé Cao Nguyệt kia, khi còn bé ta đã gặp qua, tinh linh thông tuệ, chưa bao giờ oán hận vì thân phận con trai vũ cơ, mười phần tiến tới. Hắn luôn theo sau lưng ta gọi tiểu thúc. Về sau hắn đột nhiên bệnh, bị Cao Nhược đưa tới Giang Nam, nửa năm sau tin hắn chết được truyền vào cung."
"Lúc ấy phủ Thái tử còn làm tang sự cho hắn, phong quang đại táng. Chuyện này trôi qua như vậy, ai cũng chỉ nói đứa bé kia bạc mệnh vô phúc, không ai truy đến cùng. Nhưng hôm nay chân tướng bị Thác Bạt Diên phơi bày, nếu không đổi Cao Nguyệt về, trong lòng của trẫm..."
Cao Tấn bộc lộ lòng mình với Tạ Khuynh, làm nàng cảm thấy ngoài ý muốn.
[ cẩu tử lại không phải vì thanh danh mà đổi chất tử? ]
Cao Tấn không phải vì thanh danh, mà vì đau lòng đứa cháu trai vô tội bị phụ thân lặng lẽ đưa đi địch quốc làm con tin.
"Nhưng nếu đổi, những tướng sĩ liều mạng trên chiến trường bắt tù binh về chẳng lẽ phải chết vô ích. Trẫm rất khó xử."
Hiếm khi Cao Tấn gặp chuyện khiến hắn thật sự do dự. Hắn đem tất cả nói hết với Tạ Khuynh, không phải kỳ vọng Tạ Khuynh cho hắn phương án giải quyết, chỉ là muốn cho nàng biết ý nghĩ chân thật trong tâm hắn.