"Uống rượu thì thôi vậy. Nếu Thác Bạt huynh đệ nguyện ý, cùng chúng ta vào tiệm này đi."
Cao Tấn hoàn toàn cảm nhận được sự bức thiết của Tạ Khuynh với bánh hồ, đương nhiên sẽ không để nàng thất vọng.
Quả nhiên, hắn vừa nói ra, Tạ Khuynh liền thầm khen trong lòng:
[ cẩu tử, làm tốt lắm! ]
Vốn dĩ Thác Bạt Diên chỉ nghĩ tương thỉnh không bằng ngẫu nhiên gặp, muốn tìm cách thân cận với Cao Tấn thôi. Mời khách ở đâu, ai mời, cũng không quá quan trọng. Nếu Cao Tấn đã mở miệng thì hắn cũng không thể chê, sảng khoái đáp ứng.
Lát sau, bốn người cùng ngồi vào một bàn trong tiệm bánh.
Tiệm này mở nhiều năm rồi, đồ đạc bày biện cũ kỹ. Lúc này là giờ cơm nhưng khách trong tiệm cũng không nhiều lắm. Đương nhiên tiểu nhị ở đây cũng không nhàn nhã như ở Thiên Hương lâu, vừa tiếp khách vừa làm việc. Sau khi hỏi bốn người muốn dùng gì, tiểu nhị đặt ấm trà cùng vài cái chén xuống liền xuống sau bếp bận rộn.
Bốn người một bàn, Cao Tấn hai tay ôm ngực, Tô Lâm Kỳ hai tay chống đùi, Thác Bạt Diên nhàn nhã phe phẩy quạt trong tay. Tuy rằng mọi người đều mang dáng vẻ hòa khí, nhưng không gian lại trở nên xấu hổ một cách thần kỳ.
Tạ Khuynh lướt qua khuôn mặt ba người, cầm lấy ấm trà và chén trà, rót cho mình rồi vô thức uống một ngụm, sau đó rất tự nhiên đưa tới trước mặt Cao Tấn.
Cao Tấn nâng chén trà đặt ở chóp mũi nhẹ ngửi hai cái, nhưng lại không uống. Tạ Khuynh thấy vậy, nói:
"Hương vị bình thường, lang quân tạm uống một chút."
Cao Tấn nhếch khóe miệng mỉm cười, giống như là nể mặt mũi của Tạ Khuynh uống một ngụm, vẫn chưa đưa ra đánh giá gì với hương vị của trà. Nhưng chỉ với việc hắn không uống ngụm thứ hai cũng đủ biết hương vị không quá tốt.
Tạ Khuynh thấy hắn uống mới tự rót cho mình một chén. Nàng đặt ấm trà về chỗ cũ, nói với Tô Lâm Kỳ và Thác Bạt Diên:
"Hai vị tự nhiên."
Thác Bạt Diên nhìn bốn phía một vòng, không quá vừa lòng với hoàn cảnh tiệm nhỏ này, chẳng qua Cao Tấn đã mở miệng mời nên hắn phải cố mà vào, chứ uống trà thì không cần.
Dù là Tô Lâm Kỳ rộng lượng rót trà cho cả hai, rồi đặt trước mặt hắn. Hắn cũng chỉ dùng nan quạt gõ gõ xuống mặt bàn cảm tạ, chứ không có ý tứ muốn động tới chén trà.
Thấy hắn như vậy, Tô Lâm Kỳ hừ lạnh một tiếng, không quan tâm, uống trà của mình.
Thác Bạt Diên phe phẩy cây quạt hỏi Tạ Khuynh:
"Tạ nương tử chăm sóc Cao công tử phải gọi là cẩn thận tỉ mỉ từng chút, phu thê tình thâm. Thật làm người ta ghen tị."
Tạ Khuynh không hiểu:
"Thác Bạt công tử thấy chỗ nào cẩn thận tỉ mỉ?"
[ cái ghế Cao Tấn đang ngồi vốn có mấy giọt dầu, ta cũng không thèm nói với hắn. ]
[ nói ta cẩn thận tỉ mỉ? Mắt mù sao? ]
Tạ Khuynh nghĩ thầm. Mặt Cao Tấn biến sắc, đứng không được ngồi không xong.
Thác Bạt Diên nói:
"Trà có dễ uống hay không, ngài cũng chủ động thử trước thay Cao công tử, cái này còn chưa được tính là cẩn thận tỉ mỉ sao?"
Tạ Khuynh cười lạnh:
[ đó mà là thử trà sao? ]
[ là thử độc! ]
[ cẩu tử già mồm muốn chết, còn mắc chứng vọng tưởng bị hại, luôn cảm thấy người trong thiên hạ đều muốn hắn chết. ]
Trong lòng Cao Tấn không phục, nâng chén trà lên uống một ngụm lớn, đem chén nước trà vô vị này xem như tiếng lòng Tạ Khuynh mà nuốt chửng.
"Mấy lời Thác Bạt công tử nói, đều là bổn phận ta phải làm."
Tạ Khuynh trái lương tâm trả lời, nói xong còn khoe mẽ nhìn sang Cao Tấn ngọt ngào cười một tiếng.
Cao Tấn: ...
Thác Bạt Diên giống như bắt được đề tài, tiếp tục biện luận cùng Tạ Khuynh:
"Tạ nương tử nói vậy sai rồi. Nữ tử là phái yếu, càng phải được chăm sóc. Mà nam tử và nữ tử ở cùng nhau, đương nhiên là nam tử chăm sóc nữ tử rồi."
[ dẹp mẹ đi! ]
[ nam nhân nhà Thác Bạt các ngươi có cái gen chiếu cố nữ nhân sao? ]
[ nữ nhân của cha ngươi, của ca ca ngươi, có ai không phải bị đoạt về? ]
[ đáng tiếc a, hiện tại ta là Tạ Nhiễm, không đánh ngươi được! ]
[ bất quá, làm ngươi buồn nôn thì vẫn có thể. ]
Tạ Khuynh dịu dàng cười một tiếng:
"Thác Bạt công tử nói như vậy, sợ là chưa bao giờ được nữ nhân chăm sóc qua a?"
Tạ Khuynh nhấc ấm trà lên, bàn tay bé thon trắng nõn thêm trà cho Cao Tấn, thêm xong lại tiếp tục nói:
"Nữ tử chăm sóc thật ra còn có cách nói khác."
Lúc Tạ Khuynh nói chuyện, nghiêng đầu sang nhìn Cao Tấn, ánh mắt chứa ngàn vạn nhu tình, chân thành chậm rãi nói:
"Gọi là ái mộ."
Trong nháy mắt, lông tơ từ đầu tới chân của Cao Tấn dựng hết lên. Thác Bạt Diên đang phe phẩy quạt cũng bị Tạ Khuynh làm cho buồn nôn đến ngỡ ngàng. Tô Lâm Kỳ bên cạnh cũng không chịu được, uống trà bị sặc.
[ a, triple kill*! ]
(Triple kill: Gϊếŧ ba mạng liên tiếp. Ai chơi liên quân thì quá quen.
ƯattpadTaiTheTuongPhung )
Tạ Khuynh nhìn phản ứng của ba người, Độc Cô Cầu Bại uống trà.
Lúc nãy, bánh hồ Tạ Khuynh chờ mong đã lâu cuối cùng cũng lên bàn. Mùi thơm đặc hữu của bánh bột bắc địa xông vào mũi, đậu que xanh biếc, làm người ta thèm nhỏ dãi.
Tạ Khuynh theo thường lệ thử trước một miếng cho Cao Tấn, sau đó mới ăn từng miếng nhỏ. Bởi vì có Tô Lâm Kỳ cùng Thác Bạt Diên ở đây, Tạ Khuynh ăn đến thanh tú văn nhã.
So với nàng thì ba nam nhân kia không có khẩu vị tốt như vậy. Cao Tấn nếm thử một miếng. Tô Lâm Kỳ tựa hồ đang suy nghĩ gì đó, ăn đến thất thần.
Còn Thác Bạt Diên, hắn không hề đụng tới.
"Lúc nãy ta đi dạo trong Tinh Kỳ phường, trông thấy mấy nhóm người đang tìm kiếm gì đó. Xảy ra chuyện gì sao?" Thác Bạt Diên phe phẩy câu quạt hỏi.
Cao Tấn giương mắt nhìn hắn, không phủ nhận:
"Ừm. Đang tìm người Nam Cương."
Thác Bạt Diên không hiểu:
"Tìm người Nam Cương? Vì sao?"
"Chúng ta vì sao tìm người Nam Cương, công tử không biết sao?" Tô Lâm Kỳ hỏi, lại nói:
"Tướng quân nhà ta nói, người đả thương Tô Thống lĩnh, chính là người của sứ đoàn Bắc Liêu, hắn trúng độc gì, ngươi không biết sao?"
Thác Bạt Diên hơi sững sờ:
"Ai nha, ta thực sự không biết. Cao công tử, thật sao?"
Cao Tấn gật gật đầu.
Thác Bạt Diên thở dài một tiếng:
"Tuy việc này ta cũng như lọt vào sương mù, không rõ ràng đã xảy ra chuyện gì. Nhưng Tô Thống lĩnh trúng độc ta cũng rất tự trách. Ta sẽ phái người cùng tìm kiếm người Nam Cương, chỉ là không biết nếu tìm được rồi thì phải làm những gì?"
Nói xong, Thác Bạt Diên làm bộ như muốn vẫy tay với thị vệ của hắn đứng chờ ở cửa tiệm, bị Tô Lâm Kỳ cắt ngang:
"Thác Bạt công tử không cần giả mù sa mưa. Ta là người ngay thẳng không nói quanh co. Nếu việc này thật sự không có quan hệ gì với công tử, vậy sao đêm tối mà ngươi lại trùng hợp xuất hiện ở đây? Cũng đừng nói là trùng hợp, mọi sự trùng hợp trong thiên hạ này đều là do người cố tình làm."
Thác Bạt Diên bị lời nói của Tô Lâm Kỳ làm bật cười:
"Tô đại nhân, ngươi và ta trung thành khác chủ, nhưng ngươi cũng không cần bức thiết gán tội cho ta như vậy. Từ chiều ta đã đi dạo ở đây, các ngươi tới lúc nào, ta làm sao biết trước mà đợi ở đây?"
Tô Lâm Kỳ không cam lòng yếu thế:
"Nếu thích khách kia đúng là các ngươi phái ra, vậy ngươi đương nhiên biết Tô Thống lĩnh trúng độc gì. Loại độc kia không thể chế dược trong thời gian ngắn, chỉ có thể tới Tinh Kỳ phường này tìm, ngươi chờ sẵn ở đây cũng không phải là không thể."
Thác Bạt Diên khép quạt lại, dù bận vẫn ung dung thở dài:
"Tô đại nhân đây đã muốn gán tội cho ngươi khác thì thiếu gì lí do. Ta chẳng qua là nghe danh mà đến, muốn nhìn xem kinh đô Lễ triều dị tộc tụ tập như thế nào. Nếu đúng như lời ngươi nói, ta trăm phương ngàn kế, vậy ta cần gì phải xuất hiện trước mặt các ngươi, trông thấy các ngươi không phải nên trốn đi sao?"
"Ngươi..." Tô Lâm Kỳ còn muốn nói gì đó, bị Cao Tấn ngăn cản.
"Được rồi. Việc này còn đang điều tra, hiện tại việc mấu chốt nhất là tìm ra giải dược."
Cao Tấn đã mở miệng, Tô Lâm Kỳ* đương nhiên không thể tiếp tục tranh cãi, mà Thác Bạt Diên cũng nể mặt Cao Tấn mà im lặng.
(*Chỗ này trong nhiều bản conver đều là Tô Biệt Hạc, nhưng anh Hạc đang bất tỉnh trên giường bệnh. Toi tự ý chỉnh thành Tô Lâm Kỳ
ƯattpadTaiTheTuongPhung)
Sau đó bầu không khí lại trở nên xấu hổ như ban đầu.
Tạ Khuynh vốn dĩ đang ăn đến vui vẻ, vừa ăn vừa nghe cãi nhau. Bỗng nhiên hai người không ầm ĩ nữa, nàng cảm thấy bánh hồ giống như thiếu chút hương vị.
Ngẩng đầu một cái, ba đôi mắt đang nhìn nàng chằm chằm, dọa cho Tạ Khuynh nhảy dựng trong lòng:
[ mẹ nó, đều nhìn ta làm gì? ]
[ ầm ĩ đi! tranh cãi đi! Ta sẽ ăn ngon hơn chút đó. ]
Nhưng mà, trừ Cao Tấn, hai vị quân chủ lực tranh cãi không thể nghe thấy tiếng lòng Tạ Khuynh.
Một khi bầu không khí yên tĩnh thì liền trở nên không đúng.
Tố chất tâm lý Tạ Khuynh có cường đại cách mấy, cũng không thể tiếp tục bình tình ăn cơm dưới ánh nhìn chăm chăm của ba cặp mắt. Nàng buông đũa, uống một hớp trà, nói với Cao Tấn:
"Thiếp no rồi."
Cao Tấn duỗi tay lau vụn bánh nhỏ trên khóe miệng nàng, đứng dậy nói:
"Vậy đi thôi."
Hắn đứng dậy, những người khác đương nhiên cũng đi theo.
Sau khi bốn người ra khỏi tiệm bánh, Tạ Khuynh liếc mắt nhìn sang Tô Lâm Kỳ và Thác Bạt Diên một cái. Phát hiện hai người đó cũng không định cáo từ, hình như muốn đi chung. Cao Tấn không nói gì, Tạ Khuynh làm một nữ nhân ôn nhu hiền thục, đương nhiên cũng không thể đuổi hai người đó.
Cao Tấn nắm tay Tạ Khuynh đi phía trước. Tô Lâm Kỳ cùng Thác Bạt Diên đi phía sau, hai người thỉnh thoảng liếc xéo đối phương, sau đó lại 'ngoài cười mà trong không cười' đấu khẩu vài câu.
Tô Lâm Kỳ là lo lắng Thác Bạt Diên đi theo sẽ phát hiện Tạ Khuynh không thích hợp. Nhưng con hàng Thác Bạt Diên kia vừa bị người ta hoài nghi thẳng mặt, thế mà cũng đi theo không ngần ngại chút nào, làm người ta không hiểu mục đích của hắn.
Nhóm người chuyển sang ngõ nhỏ, đi vào một con phố phong tình dị vực, trên đường tràn ngập mũi gay mũi của dược liệu dị vực. Tạ Khuynh đưa tay quạt quạt trước chóp mũi, muốn quạt cái mùi này tản đi bớt, bên tai nghe thấy một tràng âm thanh nhạc khí dị vực tình cảm, nghe như là sáo, nhưng lại không du dương như sáo, giống như ở nông thôn tiện tay chặt cây trúc nhỏ làm sáo vậy, thanh âm không lan xa, nhưng kết hợp với làn điệu quỷ dị, lại làm người ta không rét mà run.
Là một ông lão phiên bang râu trắng ngồi trên chăn lông đang thổi, bên cạnh có mấy thư sinh uống rượu say vây quanh.
Cao Tấn bỗng nhiên dừng bước, thần sắc ngưng trọng nhìn chằm chằm phía trước, Tạ Khuynh nhìn theo. Trông thấy cái hũ trước mặt lão hán kia, theo âm luật sáo trúc thổi ra, có vật gì trong đó lúc lên lúc xuống, là hai con rắn mình đen đầu đỏ.
Cao Tấn nhìn chính là con rắn kia.
[ cẩu tử làm sao thế? ]
[ nhớ tới cái gì sao? ]
Thác Bạt Diên cùng Tô Lâm Kỳ cũng nhìn thấy con rắn kia, Thác Bạt Diên nói:
"Lão nhân này không được rồi, loại rắn này độc tính không lớn, không có chút kíƈɦ ŧɦíƈɦ nào."
Tô Lâm Kỳ tựa hồ cũng không hứng thú, hiếm có phụ họa một câu:
"Xác thật không bằng nghệ nhân biên trấn."
Sau đó, hai người ở phía sau thảo luận nên dùng loại rắn gì. Còn Tạ Khuynh từ đầu tới cuối chỉ chú ý tới Cao Tấn, trơ mắt nhìn thần sắc hắn ngày càng nghiêm trọng. Tạ Khuynh nghi hoặc không thôi, cuối cùng cho ra một đáp án:
[ cẩu tử... Sẽ không... Sợ rắn a? ]
Giống như xác thực suy đoán của Tạ Khuynh, Cao Tấn lặng lẽ nhìn về phía nàng với ánh mắt ngoài mạnh trong yếu.
Tạ Khuynh nhìn biểu cảm của hắn thì biết mình đoán đúng. Đột nhiên nàng cảm thấy cao hứng, giống như tìm ra nhược điểm của đối thủ, định trêu chọc hắn vài câu, liền nghe Thác Bạt Diên đi tới bên cạnh hỏi:
"A? Tạ nương tử vậy mà không sợ rắn?"
Lời vừa nói ra, Cao Tấn đang sắc mặt ngưng trọng cũng quay đầu nhìn nàng. Tạ Khuynh căng thẳng:
[ nữa! Lại quên thân phận của mình. ]
[ Tạ Nhiễm là tiểu thư khuê cát lớn lên ở kinh thành, sao có thể không sợ rắn? ]
[ cẩn thận mấy cũng có sơ sót a. ]
Nhớ đến đó, Tạ Khuynh lập tức bổ cứu, xoay người ôm lấy Cao Tấn đang bị rắn dọa toàn thân cứng ngắc:
"A...! Thật đáng sợ! Lang quân cứu ta!"
Cao Tấn: ...
Thác Bạt Diên: ...
Tô Lâm Kỳ: ...
Êy đại tỷ, có phải tỷ phản ứng hơi chậm rồi không? Bất quá, bị Tạ Khuynh ôm một cái như thế, toàn thân cứng ngắc của Cao Tấn cũng hòa hoãn không ít. Hắn ôm lấy bả vai Tạ Khuynh, kéo nàng sang một bên khác, dùng thanh âm mười phần đáng tin cậy đáp:
"Có ta ở đây, đừng sợ."
Sau khi nói xong, giống như là hấp thu được dũng khí từ câu 'đừng sợ', cả người hắn bừng sức sống.
Hắn ngẩng đầu mà bước, mang theo mỹ nhân trong ngực, tự tin đi ngang con rắn kia.
Nhưng chỉ có Tạ Khuynh được hắn ôm mới biết, bàn tay nắm lấy vai nàng siết mạnh bao nhiêu...
**
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Ra khỏi ngõ hẻm này, dạo thêm một lát, Diêm đại phu cùng Hồ đại phu song song tìm tới, nói cho Cao Tấn cùng Tạ Khuynh một bất ngờ:
"Đã tìm được giải dược. Tô Thống lĩnh được cứu rồi."
Tạ Khuynh nghe vậy, âm thầm thở phào một hơi, chỉ cần Tô Biệt Hạc có thể cứu về, sau này nàng có rời đi cũng sẽ không áy náy.
Một đoàn người mang theo giải dược ngựa không ngừng vó trở về viện Tô Biệt Hạc.
Thác Bạt Diên biết Tô Biệt Hạc trúng độc, vốn dĩ cũng muốn tới thăm, nhưng bị Cao Tấn cự tuyệt.
Thời điểm Diêm đại phu cho Tô Biệt Hạc dùng dược, Hồ đại phu ở hành lang giảng giải quá trình tìm dược cho Cao Tấn cùng Tạ Khuynh nghe. Nói là bọn họ tìm khoảng mười người Nam Cương, phần lớn những người đó đều có nghe qua loại độc này, nhưng vì rời Nam Cương nhiều năm nên trên người đã sớm không có sẵn giải dược.
Bất quá trong mấy người đó có một người Nam Cương thần sắc kỳ quái, rõ ràng nói mình không có giải dược, nhưng vẫn một mực truy vấn bọn họ có thể đưa ra bao nhiêu tiền thù lao. Hồ đại phu nhìn ra manh mối, đáp ứng người kia năm mươi, lượng vàng. Người kia thấy tiền sáng mắt, nói rằng hắn có người bạn Nam Cương mới tới Lễ triều, hắn có thể tìm giải dược từ chỗ người đó.
Vốn chỉ là muốn thử một chút, không ngờ sau khi chờ khoảng một khắc, hắn quả thực mang giải dược về. Diêm đại phu cùng Hồ đại phu xác nhận mấy lần, khẳng định đó chính là giải dược của Nửa đêm câu hồn, mới dám cầm về cho Tô Biệt Hạc.
Sau khi Tô Biệt Hạc ăn giải dược, dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được dần chuyển biến tốt, sắc tím xanh trên môi tan đi. Các Thái y thấy thế mới dám nhẹ nhàng thở ra. Dù sao Bệ hạ đã từng hạ lệnh Thái Y viện toàn lực cứu chữa, nếu Tô Thống lĩnh có bất trắc gì, toàn bộ Thái Y viện đều sẽ bị hỏi tội.
Cao Tấn cùng Tạ Khuynh ở trong phủ của Tô Biệt Hạc đến khuya, nhìn tận mắt tình huống của Tô Biệt Hạc tốt lên mới dám hồi cung.
Trước cổng lớn Tô trạch, Cao Tấn cùng Tạ Khuynh xoay người lên ngựa, Tô Lâm Kỳ cùng Hồ đại phu đứng phía dưới cung tiễn. Diêm đại phu được Tạ Khuynh nhờ vả, đêm nay lưu lại tại Tô trạch, thêm một tầng bảo hiểm cho Tô Biệt Hạc.
"Tối nay đã vất vả chư vị."
Cao Tấn trên ngựa nói với Tô Lâm Kỳ cùng Hồ đại phu.
Hai người chắp tay song song xưng không dám, Cao Tấn gật đầu với Tô Lâm Kỳ, nói với Tạ Khuynh:
"Đi thôi."
Hắn đi phía trước, Tạ Khuynh giục ngựa theo sau, rất nhanh liền biến mất sau ngõ nhỏ trước cửa Tô trạch.
Tô Lâm Kỳ nhìn theo hướng hai người rời đi, ngũ vị tạp trần. Sau khi thở dài một tiếng, hắn quay đầu nhìn tấm biển của tòa phủ trạch này, trên đó viết hai chữ 'Tô trạch'.