Trích Tinh các mà Cao Tấn nói là tòa kiến trúc cao nhất ở Xuân Phong lâu, cao bảy tầng. Ngoại trừ hoàng cung cùng Phàn Nhã lâu, đây là nơi cao nhất kinh thành, càng thêm khẳng định địa vị Xuân Phong lâu.
Tạ Khuynh đẩy cửa sổ, hưởng thụ gió đêm thổi trên tầng bảy. Canh giờ này nhà bá tánh cơ hồ đều đã tắt đèn. Trừ ánh sáng xa xăm của tháp canh gác ngoài doanh trại, cũng chỉ còn vài ánh sáng le lói truyền ra từ nhà dân.
Bóng đêm mịt mờ, phảng phất như tỏa ra cỗ khí quốc thái dân an tường hòa.
"Đang nhìn cái gì?" Cao Tấn đi tới sau lưng Tạ Khuynh, nhìn theo ánh mắt nàng.
Tạ Khuynh nói:
"Khi còn nhỏ, ta không biết phụ thân đánh giặc vì cái gì. Chiến trường gϊếŧ địch, sinh tử giao tranh, quân doanh buồn khổ, ăn bữa nay lo bữa mai. Sau này ta mới hiểu được ý nghĩ hết thảy, quân nhân bảo vệ quốc gia, bảo vệ lãnh thổ rộng lớn này, còn có hàng ngàn hàng vạn bá tánh sinh hoạt trên mảnh đất đó."
"Không có quốc gia, không có quân nhân, bá tánh bị cường hào khi dễ, sẽ trở thành heo chó không có tôn nghiêm, nói gì đến an khang."
Cao Tấn lẳng lặng nghe, nhìn về đường phố phía xa ban ngày ồn ào huyên náo, về đêm lại yên ắng không người, bùi ngùi không thôi nén thành một chữ:
"Ừm."
Tạ Khuynh nghe thanh âm Cao Tấn mới giật mình, lúc nãy nàng không nên cảm khái mấy cái đó với Hoàng đế. Xưa nay đế vương kiêng kỵ nhất là công cao chấn chủ. Nếu dân chúng chỉ nhớ ơn Tướng quân không nhớ ơn Hoàng đế, đối với vị Hoàng đế kia chính là mối lo đêm không thể say giấc.
"Quân nhân có lực lượng phá thế, cũng cần phải gặp được minh quân. Vị minh quân giống như Bệ hạ đây rất tốt."
Sau khi Tạ Khuynh ý thức được không ổn vội vàng bổ cứu. Chút tâm tư ấy sao có thể gạt được Cao Tấn. Hắn cúi đầu xuống, nắm lấy cằm Tạ Khuynh, tiếu lý tàng đao hỏi:
"Nàng thật sự cảm thấy ta là minh quân?"
Tạ Khuynh khoe mẽ cười:
"Bệ hạ chính là minh quân."
[ minh hay không lão tử không biết, dù sao bên ngoài đều truyền nhau ngươi là bạo quân. ]
[ làm Hoàng đế nhiều phiền toái. Người ta không biết ngươi ngày đêm chuyên cần chính sự, vì nước vì dân lao tâm lao lực. Ngươi mệt gần chết. Cuối cùng cũng chả thắng được vài câu đồn đãi vớ vẩn. ]
[ đế vương lưu danh thiên cổ đếm trên đầu ngón tay. Mới bắt đầu ai không muốn làm minh quân chứ, nhưng con đường minh quân dễ đi vậy sao? ]
[ ta nói thế thôi, ngươi nghe cho vui chứ ngàn vạn lần đừng tin. ]
Cao Tấn cảm thấy ngực mình lại càng nghẹn ứ hơn.
Nhìn khuôn mặt thanh thuần động lòng người trong tay, giận không chỗ phát tiết. Nhưng ngặt một nỗi lại không nỡ đánh, không nỡ mắng, vậy cũng chỉ có thể... Hôn.
Ai ngờ hai người hôn chưa bao lâu, Nguyên nương đã tự mình bưng rượu thịt đến, vừa vặn trông thấy hai người, nàng ngẩn người, không dám quấy nhiễu, vội vàng đặt rượu thịt xuống lui nhanh ra ngoài.
Thần sắc rối rắm của Nguyên nương lúc lui ra làm Cao Tấn thật sự muốn kéo nàng về giải thích.
Tạ Khuynh cười ngã nghiêng ngã ngửa, bị Cao Tấn thẹn quá hóa giận búng lên trán.
[ haha, mặt mũi của cẩu tử bị tổn hại rồi. ]
[ tuyệt vời. ]
Tạ Khuynh vui sướng nghĩ. Thấy Cao Tấn tựa hồ lại muốn cho mình một kích. Tạ Khuynh nhanh tay lẹ mắt co chân, linh hoạt luồn qua cánh tay hắn chạy đi. Tạ Khuynh ngồi vào bàn cơm, sau khi nhìn lướt qua, ánh mắt dùng trên bầu rượu bạch ngọc, vươn tay ra muốn lấy, bầu rượu liền bị người ta 'rút cúi dưới đáy nồi' cầm đi.
"Uống cái gì mà uống? Ta mang nàng ra đây để uống rượu sao?"
Cao Tấn ngồi xuống đối diện Tạ Khuynh, đem bầu rượu bạch ngọc đặt ở trong tay nghiêm phòng tử thủ.
Tạ Khuynh tiếc nuối nhìn thoáng qua bầu rượu kia, tầm đôi đũa lên bắt đầu dùng bữa.
"Oa, cái chân vịt ngâm rượu nếp than này ăn ngon thật." Tạ Khuynh đối với đồ ăn ngon xưa nay chưa bao giờ tiếc lời khích lệ.
Cao Tấn nói:
"Đầu bếp Xuân Phong lâu ngày xưa là danh trù*, nàng nếm thử cái táo tơ vàng này đi, cũng là nhất tuyệt."
(Danh trù: đầu bếp nổi danh.
ƯattpadTaiTheTuongPhung)
Tạ Khuynh đem quả táo đỏ tròn vo kia đưa vào miệng, lúc nhìn thì không thấy được cái càn khôn gì, nhưng sau khi cho vào miệng nàng liền minh bạch món này nhất tuyệt ở đâu.
Thấy Tạ Khuynh ăn đến hai mắt tỏa sáng, Cao Tấn cũng rất cao hứng, tiếp tục đề cử thức ăn cho nàng.
"Cái hầu khôi đậu hũ này cũng rất ngon, khi còn bé ta rất thích ăn."
Nói xong, Cao Tấn gắp cho Tạ Khuynh. Tạ Khuynh nâng chén tới nhận, bỗng nhiên sửng sốt, hỏi:
"Khi còn bé?"
Tạ Khuynh liếc một vòng xung quanh, cắn đũa nghi hoặc:
[ đây là thanh lâu mà? Cẩu tử còn bé đã dạo thanh lâu? ]
Cao Tấn liếc nàng một cái:
"Đừng nghĩ lung tung, Xuân Phong các mới mở năm năm."
Tạ Khuynh cắn đũa hỏi:
"Vậy ngài còn bé sao có thể thường xuyên ăn cái này?"
Cao Tấn rót cho mình chén rượu, ngửa đầu uống cạn mới trả lời:
"Đầu bếp này đi ra từ Vũ Định hầu phủ. Lúc còn bé ta thường xuyên ở Vũ Định hầu phủ ăn đồ ăn lão làm."
Lúc này Tạ Khuynh mới hiểu rõ:
"Thì ra là thế. Nhưng đã là quen biết cũ, sao ngài không chuộc lão ấy ra ngoài, an trí ở Ngự Thiện phòng cũng tốt."
Cao Tấn lắc đầu:
"Lão Trương không muốn. Ông ấy chỉ muốn đi theo Nguyên nương."
Tạ Khuynh ngửi được mùi bát quái, thì ra đầu bếp Xuân Phong lâu này thích Nguyên nương, vì lẽ đó không muốn chuộc ra ngoài.
"Nàng biết Nguyên nương là ai không?" Cao Tấn hỏi.
Tạ Khuynh lắc đầu: "Ta nào biết."
"Là..." Cao Tấn chần chờ uống thêm một chén rượu, mới chậm rãi nói một câu: "Đại biểu tỷ của ta."
Tạ Khuynh gật gật đầu:
"A, đại biểu...tỷ? Vậy nàng là?"
Biểu tỷ của Cao Tấn vậy đương nhiên là Đại tiểu thư Vũ Định hầu phủ. Nhưng tiểu thư Vũ Định hầu phủ sao lại lưu lạc phong trần, mở thanh lâu? Nàng ấy không sợ bôi nhọ quy củ tổ tông? Cố gia có thể dung sao?
Bất quá, Tạ Khuynh đối với bản án năm đó của Vũ Định hầu phủ cũng không quá rõ ràng, chỉ là nghe lão Tạ ngẫu nhiên nhắc vài câu, nói trắng ra là chuyện hôn quân oan uổng Nhạc phi.
Mẫu thân Cao Tấn là Cố Quý phi, ngoại tổ là Vũ Định hầu Cố Trường Phong. Trước khi lão Tạ quật khởi, binh lực Lễ triều đa số lấy Trường Phong quân làm chủ. Nhưng cũng giống như những cố sự công cao chấn chủ trong lịch sử, Tiên đế kiêng kị binh lực Cố gia, khi đó Thái tử Cao Trà không biết lấy được chứng cứ từ chỗ nào, đem tội danh thông đồng với địch mưu phản tố cáo Vũ Định hầu phủ lên điện.
Cao Trà là Thái tử, tương lai hắn là Hoàng đế. Lần tham tấu này đối với Tiên đế chính là gãi đúng chỗ ngứa, không biết hai cha con hợp kế thế nào, Tiên đế liền thuận nước đẩy thuyền cho Thái tử đi làm.
"...Thái tử dùng tánh mạng nữ quyến trên dưới của Vũ Định hầu phủ áp chế ngoại tổ ta, để ngài nhận tội trước, sau đó sẽ tạm thời thu nhận nữ quyến, tránh cho các nàng bị sung quân đi biên quan làm kỹ. Hắn cam đoan với ngoại tổ ta, nhất định sẽ bảo toàn trên dưới Vũ Định hầu, thế là ngoại tổ ta liền đồng ý nhận tội."
Cao Tấn nói hết Tạ Khuynh về án oan năm đó, không giữ lại chút nào.
Tạ Khuynh nghe đến đây không khỏi vô cùng đau đớn:
"Hầu gia sao có thể đồng ý chứ? Không tận mắt nhìn thấy người trong phủ bình an, nhận tội chính là bùa đòi mạng."
Cao Tấn thê thảm cười:
"Ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê. Ngoại tổ ta ở trong ngục không biết tin tức bên ngoài, nhớ tới ân tình ngày thường, chỉ có thể tin hắn... A, ân tình ngày thường. Mẫu phi Cao Trà vốn là nha hoàn hồi môn của mẫu phi ta. Trước khi mẫu phi ta mang thai, bà ta bò lên long sàng. Bà ta lấn lướt mẫu phi ta mềm yếu, năn nỉ đủ kiểu, mẫu phi ta thay nàng ta bảo vệ Cao Trà, để Cao Trà gửi dưới gối làm Hoàng trưởng tử."
"Ngoại tổ ta cảm thấy có một thiên đại ân tình như thế trước mặt, Cao Trà không thể nào lòng lang dạ sói tới mức đó, ai ngờ... Một đời anh danh của ngài đều hủy trong tay tên súc sinh đó."
Tạ Khuynh lần đầu tiên được nghe rõ ngọn nguồn sự tình năm đó, không biết phải an ủi hắn thế nào mới tốt.
Biết những nội tình này thì mới hiểu vì sao Cao Tấn nguyện gánh vác tội danh gϊếŧ cha gϊếŧ huynh cũng phải đoạt vị.
"Vậy về sau trên dưới Vũ Định hầu phủ thế nào?" Tạ Khuynh hỏi.
"Nam đinh trên mười tuổi mất đầu, dưới mười tuổi bán cho môi giới. Toàn bộ nữ tử đi Giáo Phường ti."
Cao Tấn lại uống thêm một chén, ngữ điệu tang thương, nhẹ nhàng bâng quơ, lại người khá đau lòng.
Tạ Khuynh sao còn nuốt trôi, để đũa xuống hỏi:
"Ngài cứu được bao nhiêu?"
Cao Tấn nói:
"Chém đầu cứu không được. Bán cho môi giới cứu được tám phần. Nữ quyến Giáo Phường ti cứu được không ít, nhưng mà..."
Phía sau Cao Tấn không nói, nhưng Tạ Khuynh hiểu được.
Nữ quyến tội quan vào Giáo Phường ti, đương nhiên là chịu nhục đủ kiểu. Tạ Khuynh nhớ tới Nguyên nương, hẳn là vì vậy mới bước lên con đường này.
"Gia quyến của người Cố gia đã mất đều ở đây sao?" Tạ Khuynh hỏi.
Cao Tấn đau thương lắc đầu:
"Lão phu nhân cùng các mợ được ta an trí ở Giang Nam. Cố gia xuống dốc, các nàng lại chịu khuất nhục, ở lại kinh thành chí là tra tấn."
"Nguyên nương không phải đích nữ, nàng là thiếp thất được cữu cữu ta thích nhất sinh ra. Lúc trước không được lão phu nhân thương yêu, trải qua chuyến này nàng dứt khoát không quay về nữa, nói với ta muốn nhận hết nữ tử đáng thương trong thiên hạ này, che chở các nàng trưởng thành trong vũng bùn. Nàng ấy là nữ quyến quyết đoán nhất của Cố gia, chỉ năm năm, Xuân Phong lâu đã trải rộng cả nước, thay ta kiếm lời không ít đâu."
Lúc Cao Tấn nhắc đến Nguyên nương không có nửa điểm khinh thị, ngược lại rất tự hào.
Tạ Khuynh nhìn hắn, ấn tượng lúc trước của nàng về Cao Tấn, ở đêm nay, ngay trong khắc này, triệt để đảo điên.
Người sống trên đời, ai cũng không dễ dàng, mang theo một thân đầy sẹo tự cho là không ai thấy, một mình chữa thương, một mình đối mặt, một mình đứng lên.
Mặc kệ là ngành nghề gì, người có thể một mình cố gắng đều rất đáng kính.
Tạ Khuynh bội phục vị biểu tỷ này từ tận đáy lòng, gần bùn mà không bẩn, gặp tai họa ngập đầu không hề nhận mệnh còn lội ngược dòng, tự gầy dựng một phen sự nghiệp.
"Nguyên nương tỷ tỷ thật làm người ta kính nể." Tạ Khuynh đánh giá chân thành.
Cao Tấn nghe được tựa hồ rất vui mừng.
Nàng so với mấy người tận mắt nhìn thấy Nguyên nương lớn lên càng bao dung hơn. Có những người cổ hủ, không trải qua nỗi đau khổ của Cố gia, thượng đẳng bày tỏ cái mà bọn họ gọi là đạo đức, phê bình lựa chọn mà người khác đưa ra trong tuyệt cảnh. Nhưng nếu vươn tay cầu những người đó giúp đỡ, bọn họ sẽ dùng hết cớ này đến cớ khác, ra sức khước từ.
Cao Tấn uống hết chén này tới chén khác. Tạ Khuynh nhìn hắn như vậy, không biết phải làm sao:
[ nhìn hắn thật thương tâm. ]
[ nhưng ta không biết an ủi người khác a. ]
Tạ Khuynh nghĩ đến đó, dứt khoát đè bàn tay đang rót rượu của Cao Tấn xuống. Dưới ánh nhìn chăm chú của hắn, nàng nói một câu:
"... Ta, cùng ngài uống. Không say không về."
Cao Tấn bị phương pháp an ủi này của Tạ Khuynh làm cho buồn cười, đặt chén rượu xuống trêu ghẹo nàng:
"Không say không về? Chậc, ta còn nhớ kỹ lần trước ai kia say đến rối tinh rối mù."
Tạ Khuynh bị ép nhớ tới cái tai nạn xấu hổ kia, nhất thời phẫn nộ, vỗ bàn nói:
"Đó chỉ là một chuyện ngoài ý muốn. Đêm nay tiếp tục, nếu ta còn thua..."
Cao Tấn chợt xích lại gần, hỏi:
"Thua thì thế nào?"
Đối diện với khuôn mặt bỗng nhiên sát lại, nhịp tim Tạ Khuynh đập thật nhanh, không dấu vết lui nhẹ về sau, ánh mắt hốt hoảng, không có chút tự tin:
"Ngài muốn thế nào? Lên núi đao xuống biển lửa, chỉ cần ta làm được ta đều không chối từ."
Cao Tấn trầm ngâm một lát:
"Sinh đứa bé."
Tạ Khuynh hít sâu một hơi, yêu cầu này thật là... Bất ngờ!
Cao Tấn không buông tha, ôm Tạ Khuynh vào lòng:
"Sinh đứa bé với nàng mà nói, còn khó hơn lên núi đao xuống biển lửa sao?"
Tạ Khuynh lấy lại tinh thần, đáp:
"Không khó a. Chẳng qua là cảm thấy, Bệ hạ yêu cầu quá đơn giản rồi."
Cao Tấn hừ lạnh:
"Đơn giản? Vậy nàng sinh một đứa cho ta xem xem."
Tạ Khuynh cười ha hả:
"Uống rượu, uống rượu trước."
[ mẹ nó, xém chút đái ra quần. ]
[ muốn nói cái gì là nói vậy hả? ]
[ còn sinh hài tử nữa chứ, lão tử sinh cho ngươi tên nhãi ranh đòi nợ! ]
Cao Tấn nghe vậy, vui vẻ gật đầu, đáp câu:
"Cũng tốt."
Tạ Khuynh nhìn vẻ tươi cười trên mặt hắn, đột nhiên có chút không chắc chắn được câu 'cũng tốt' này là nói hai người tiếp tục uống rượu cũng tốt, hay là sinh cho hắn nhãi ranh đòi nợ cũng tốt.