Tôi còn chưa hiểu hết bí ẩn của nụ cười, thì lão Phan đã tiến tới chỗ nữ quỷ. Vừa nhìn thấy ổng, nữ quỷ liền gào lên "Ông già kia, bộ ông tới đây để cứu tụi nó sao?".
Lão Phan không trả lời ả, một đường tiến tới. Nhìn thấy điều này, ả tức điên lên, quát "Thiệt hỗn xược, nếu vậy ta sẽ giết ông trước đa".
Vừa dứt lời, một mớ tóc của ả vung lên cao, sau đó bắn thẳng về phía lão Phan. Chứng kiến cảnh tượng này, tôi và Trần Tiến Khoa không biết làm sao, chỉ hoảng loạn, hô lớn "Cẩn Thận".
Viễn tưởng lão Phan sẽ né tránh, không ngờ ổng không làm vậy, mà ngược hướng đòn tấn công mà bước tới. Trong khoảnh khắc tưởng chừng như ổng sẽ bị mớ tóc xuyên qua người, thì tiếng chuông vang vọng lên.
"Á".
Nữ quỷ bất ngờ gào thét, mớ tóc tấn công lão Phan cũng xụi lơ như cọng bún thiu.
Không chần chừ, lão Phan tiếp tục rung chuông,tiếng chuông ngân càng lúc càng lớn. Nữ quỷ như thể bị điên loạn, cứ hét ầm lên "Đừng rung chuông nữa, âm thanh thiệt khó nghe lung lắm đa".
"Đây là chuông trấn hồn, vì vậy đối với ma quỷ khó nghe là điều hiển nhiên".
Lão Phan chậm rãi nói, lúc này tôi mới nhận ra, đúng thiệt là lão Phan đã chuẩn bị sẵn võ khí trước khi tới đây. Nhưng mà tại sao ổng lại biết nữ quỷ sẽ xuất hiện ở đây.
"Sao ông lại đối đầu với ta, ta và ông chẳng hề quen biết mà".
Nữ quỷ gào thét từng chữ trong đau đớn, lão Phan thở dài một tiếng, nói "Chẳng phải lúc nãy mày định giết tao sao? Đúng thiệt tao với mày chẳng hề có ân oán, nhưng việc mày không chịu đầu thai, mà ở lại đây hại người trong thôn, chính lý do này đã đủ thích đáng để tao tiêu diệt mày".
Những lời này của lão Phan, khiến tôi nghĩ tới một cách lý giải cho chuyện ổng tại sao xuất hiện ở đây đúng lúc như vậy, có lẽ là ổng đã để ý tới nơi chôn nữ quỷ, chỉ đợi thời cơ ả xuất đầu lộ diện, sẽ ngay lập tức tiêu diệt.
Lão Phan tiếp tục rung chuông, âm thang càng ngân càng lớn, kéo theo tiếng gào thét của nữ quỷ càng trở nên điên cuồng. Nhận thấy tình hình đang dần có lợi, tôi và Trần Tiến Khoa lùi về một bên để tránh làm vướng tay vướng chân lão Phan.
"Được rồi, bây giờ ta sẽ xài chiêu cuối cùng".
Vừa dứt lời, lão Phan lấy từ trong người ra một cái túi nhỏ, bên trong toàn bộ là tro bụi. Tôi còn chưa ý thức được tác dụng của nó là gì, thì ổng đã hất từng nhúm tro vào người nữ quỷ.
Tro bụi chạm tới đâu, da thịt của nữ quỷ bị thiêu cháy tới đó, ngọn lửa màu lam cháy một cách chậm chạp, điều khiến cho tôi cùng Trần Tiến Khoa ngạc nhiên chính là, dù trời đang mưa, nhưng ngọn lửa vẫn cháy, giống hệt như nước mưa vô dụng với ngọn lửa này.
"Đây là tro của cây dâu tằm hòa tan với máu tiên nhân, có tác dụng trừ tà, diệt quỷ. Ngọn lửa xanh lam kia là lam thánh hỏa, cho dù có là nước cam lộ, cũng khó lòng dập tắt".
Lão Phan chậm rãi giải thích, từng câu từng chữ của ổng kiến cho tôi nghĩ tới một chuyện, rốt cuộc lão Phan còn giấu bao nhiêu bí mật nữa, năm xưa những chuyện Lâm bà bà không biết, có khi nào lão Phan biết hay không? Mà nhắc tới đây tôi đột ngột nhớ ra một chuyện vô cùng quan trọng, năm xưa chẳng phải lão Phan đã được vị tiên nhân kia truyền dạy pháp thuật hay sao?.
Vậy tại sao, lúc quỷ sông xuất hiện, ổng lại chẳng ra tay gì hết, mà còn đưa cho một người chưa từng biết sử dụng thuật Chứng Quỷ như Nguyễn Thành Hiên thực hiện?.
"Lão già, ông đã thành công rồi, dụ ta xuất đầu lộ diện".
Một giọng nói âm lãnh vang vọng, từ phía sau nữ quỷ, một cô gái bận bộ bà ba đỏ máu xuất hiện.
Cô ta hướng nhìn tụi tôi, rồi cười nhạt một cái, nói "Vậy là, mọi chuyện nên kết thúc được rồi đa".
Tôi và Trần Tiến Khoa vẫn còn đang ngơ ngác, chưa biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, thì lão Phan đã cười lớn, nói "Cũng lâu rồi không gặp, không ngờ mày lại mau chóng phá bỏ phong ấn như vậy".
Câu nói này, đã làm tôi thông suốt, thì ra cô gái kia chính là quỷ sông, lâu nay luôn ẩn nấp dưới sông Hậu.
"Quá khen rồi".
Cô ta vừa mỉm cười vừa đáp, sau đó hướng sang phía tôi mà hỏi "Lần trước gặp mặt, chưa kịp chào hỏi câu nào mà cậu đã chạy mất, lần này ta sẽ vừa chào vừa tiếp cả bọn luôn, có được không?".
Tôi giựt mình mạnh một cái, đột nhiên nhớ tới, có lần tôi đã nhìn thấy cô ta trong ảo giác, nhưng mà đó chỉ là ảo giác thôi mà, sao bây giờ lại trở thành sự thực rồi. Hay là, những ảo giác tôi từng nhìn thấy đều là thiệt?.
"Muốn giết tụi tao sao, mày cũng ngạo mạn quá rồi, chẳng phải năm xưa mày đã bị tụi tao phong ấn một lần, bây giờ lại muốn chui đầu vào rọ lần nữa sao?".
Lão Phan ngữ khí kiên định, đầy khí chất, ổng tạo cảm giác lúc này đây, ổng là người duy nhất có thể trừng trị quỷ sông.
"Ngạo mạn?".
Quỷ sông cười lớn, nói "Đúng vậy, hiện tại không phải chỉ có một mình ta là đối thủ của các ngươi, mà vẫn còn một người ẩn trong bóng tối, đang ra sức giúp ta, chống lại các ngươi".
Nghe câu này, tôi vô thức nghĩ ngay tới Nguyễn Thành Hiên, anh ta là người duy nhất có khả năng.
Trong lúc tụi tôi đang nói chuyện với quỷ sông, thì nữ quỷ đã bị đốt cháy thành tro, không để lại một chút dấu vết nào hết.
Quỷ sông nhìn sang đóng tro tàn của ả mà nhếch mép cười, nói "Một ả đàn bà ngốc nghếch, không biết lượng sức mình, ngay cả hắn mà cũng muốn yêu".
"Cô cũng biết hắn là ai sao".
Tôi vô thức lên tiếng hỏi, quỷ sông khẽ gật đầu, đáp "Dĩ nhiên rồi, chính hắn là người đứng sau mọi chuyện mà".
Nhóm người tụi tôi vừa nghe thấy liền chấn động tinh thần, vậy là không phải do quỷ sông tung hoành, mà là do một người khác làm, và lúc này tôi mới hiểu ra một chuyện, mọi thứ có chút biến đổi so với năm xưa, là do một kẻ khác đã lợi dụng cái tên quỷ sông mà gây ra.
Nhưng mà kẻ đó làm như vậy để làm gì? Nếu là quỷ sông thì còn có thể lý giải được, nhưng với nguồn oán khí lớn như vậy, hắn không thể nào hấp thụ được?.
"Thôi, đã hết thời gian giải thích, bây giờ ta sẽ từ từ giết chết từng người một, ai muốn chết trước nè?".
Quỷ sông cười lớn sau câu nói, ngữ khí của ả như thể mèo vờn chuột. Tôi cùng Trần Tiến Khoa không biết làm gì, ngay cả một nữ quỷ còn đấu không lại huống hồ bây giờ lại là quỷ sông, có lẽ lúc này chỉ có lão Phan mới có khả năng tiêu diệt ả.
Lão Phan nhìn nhìn quỷ sông một lúc, rồi rung chuông, tiếng chuông trấn hồn vang lên liên hồi. Nhưng mà kỳ lạ thay, quỷ sông một chút động tĩnh gì cũng không có, ả cứ bình thường như chẳng bị âm thanh làm nhiễu loạn đầu óc.
Quỷ sông bước tới một bước, cười lớn, nói "Ha ha ha, ông xài chuông trấn hồn sai đối tượng rồi, bản thân ta vốn không phải là ma quỷ hay oán linh gì hết".
Câu nói khiến cho tụi tôi chấn động, nếu nói vậy thì chuông trấn hồn cùng tro diệt quỷ cũng vô dụng với ả rồi.
Không chần chừ thêm nữa, quỷ sông điều khiển một mớ tóc của mình bắn thẳng về phía lão Phan. Nhìn thấy mớ tóc đang hướng về phía mình, lão Phan chậm rãi đưa cây trượng có gắn chuông trấn hồn lên đỡ, mớ tóc vô thức bám vào thân trượng. Bắt lấy thời cơ, lão Phan rung trượng, khiến cho chuông ngân, mớ tóc kia vô thức bốc cháy.
Quỷ sông ngay lập tức hét lên, ả vội vàng thu mớ tóc bị cháy xén về, trợn mắt nhìn chằm chằm vào lão Phan.
Lúc này, ổng mỉm cười, nói "Tao quên nói với mày một chuyện, ngoài chuông trấn hồn và tro diệt quỷ ra, tao còn có trượng nhiễm huyết nữa. Cây trượng đã ngâm với máu, loại máu đã được dùng để phong ấn mày năm xưa đó, đúng thiệt là sư phụ của tao không tính lầm, Người nói, một ngày nào đó mày sẽ phá phong ấn mà tái xuất, nên đã làm ra thứ này để đón tiếp mày".
"Được, lão tiên nhơn thúi kia cũng có tài đó, nhưng mà hiện tại nếu chỉ có như vậy thì sẽ mãi mãi chẳng thể nào tiêu diệt được ta đâu".
Quỷ sông tuy rất tức giận trước hành động đốt tóc của lão Phan, nhưng mà ả vẫn ngạo mạn nói lên một sự thật, điều mà tụi tôi vô cùng lo lắng.
Nói rồi quỷ sông lại tiếp tục bắn từng mớ tóc liên tục về phía tụi tôi. Lão Phan thì có thể đỡ được những mớ tóc này, còn tôi và Trần Tiến Khoa chỉ biết né tránh những đòn tấn công, cũng vì vậy mà sức lực của tụi tôi hao hụt nhanh chóng.
"Phúc Phúc, bây giờ cứ như vầy cũng không ổn, nên tôi nghĩ là, cậu hãy tìm cơ hội mà thoát thân, tôi cùng bác Phan ở lại phòng thủ, thà chết hai người còn hơn là ba người mà!".
Trần Tiến Khoa vừa thở hổn hển vừa nói, nghe những lời này của hắn, tôi cảm thấy hết sức nặng nề, trong lòng nổi lên một trận rối rắm, nếu hiện tại cứ ở đây mà không giúp được gì, thì càng vướng tay vướng chân tụi họ, còn nếu tôi mà bỏ chạy thì chẳng phải là kẻ ham sống sợ chết sao?m
"Phúc Phúc, ta nghĩ lời của đội trưởng Trần rất phải, hiện tại bọn ta chỉ có thể phòng ngự mà không thể nào tiêu diệt được nó đâu, con mau tới chỗ đền Huyền Võ với bà Lâm, nơi đó là nơi duy nhất an toàn".
Lời của lão Phan cũng cực kỳ yếu ớt, coi bộ ổng không còn đủ sức phòng ngự bao lâu nữa rồi.
Cảm thấy tình hình hết sức nguy cấp, tôi đành cắn môi bỏ chạy, nhưng mà người tính không bằng trời tính, một mớ tóc của quỷ sông đã quấn lấy chân của tôi.
Ngay lập tức, tôi có thể cảm nhận được những sợi tóc đang hút dần tinh lực của bản thân, có lẽ chỉ sau vài phút, tôi sẽ trở thành cái xác chết.
Cái cảm giác chết chóc đang tiến gần, khiến cho tôi cố gắng cọ quậy, nhằm để thoát ra khỏi mớ tóc kia. Trần Tiến Khoa cùng lão Phan đang bị vướng phải những mớ tóc khác, nên chẳng thể nào chạy sang giúp đỡ.
Hai bàn tay của tôi như thể điên cuồng, cứ thay phiên nhau tháo những sợi tóc ra khỏi cổ chân, nhưng kỳ dị thay, càng cố tháo, những sợ tóc kia càng trở nên siết chặt hơn, cơ hồ muốn cắt đứt luôn cổ chân của tôi.
Hiện tại mà nói, tôi không quan tâm tới đau đớn khi bị mớ tóc siết lấy, mà đang cảm thấy sinh lực của bản thân dần yếu đi, hành động cũng vì vậy mà chậm lại.
Lão Phan không trả lời ả, một đường tiến tới. Nhìn thấy điều này, ả tức điên lên, quát "Thiệt hỗn xược, nếu vậy ta sẽ giết ông trước đa".
Vừa dứt lời, một mớ tóc của ả vung lên cao, sau đó bắn thẳng về phía lão Phan. Chứng kiến cảnh tượng này, tôi và Trần Tiến Khoa không biết làm sao, chỉ hoảng loạn, hô lớn "Cẩn Thận".
Viễn tưởng lão Phan sẽ né tránh, không ngờ ổng không làm vậy, mà ngược hướng đòn tấn công mà bước tới. Trong khoảnh khắc tưởng chừng như ổng sẽ bị mớ tóc xuyên qua người, thì tiếng chuông vang vọng lên.
"Á".
Nữ quỷ bất ngờ gào thét, mớ tóc tấn công lão Phan cũng xụi lơ như cọng bún thiu.
Không chần chừ, lão Phan tiếp tục rung chuông,tiếng chuông ngân càng lúc càng lớn. Nữ quỷ như thể bị điên loạn, cứ hét ầm lên "Đừng rung chuông nữa, âm thanh thiệt khó nghe lung lắm đa".
"Đây là chuông trấn hồn, vì vậy đối với ma quỷ khó nghe là điều hiển nhiên".
Lão Phan chậm rãi nói, lúc này tôi mới nhận ra, đúng thiệt là lão Phan đã chuẩn bị sẵn võ khí trước khi tới đây. Nhưng mà tại sao ổng lại biết nữ quỷ sẽ xuất hiện ở đây.
"Sao ông lại đối đầu với ta, ta và ông chẳng hề quen biết mà".
Nữ quỷ gào thét từng chữ trong đau đớn, lão Phan thở dài một tiếng, nói "Chẳng phải lúc nãy mày định giết tao sao? Đúng thiệt tao với mày chẳng hề có ân oán, nhưng việc mày không chịu đầu thai, mà ở lại đây hại người trong thôn, chính lý do này đã đủ thích đáng để tao tiêu diệt mày".
Những lời này của lão Phan, khiến tôi nghĩ tới một cách lý giải cho chuyện ổng tại sao xuất hiện ở đây đúng lúc như vậy, có lẽ là ổng đã để ý tới nơi chôn nữ quỷ, chỉ đợi thời cơ ả xuất đầu lộ diện, sẽ ngay lập tức tiêu diệt.
Lão Phan tiếp tục rung chuông, âm thang càng ngân càng lớn, kéo theo tiếng gào thét của nữ quỷ càng trở nên điên cuồng. Nhận thấy tình hình đang dần có lợi, tôi và Trần Tiến Khoa lùi về một bên để tránh làm vướng tay vướng chân lão Phan.
"Được rồi, bây giờ ta sẽ xài chiêu cuối cùng".
Vừa dứt lời, lão Phan lấy từ trong người ra một cái túi nhỏ, bên trong toàn bộ là tro bụi. Tôi còn chưa ý thức được tác dụng của nó là gì, thì ổng đã hất từng nhúm tro vào người nữ quỷ.
Tro bụi chạm tới đâu, da thịt của nữ quỷ bị thiêu cháy tới đó, ngọn lửa màu lam cháy một cách chậm chạp, điều khiến cho tôi cùng Trần Tiến Khoa ngạc nhiên chính là, dù trời đang mưa, nhưng ngọn lửa vẫn cháy, giống hệt như nước mưa vô dụng với ngọn lửa này.
"Đây là tro của cây dâu tằm hòa tan với máu tiên nhân, có tác dụng trừ tà, diệt quỷ. Ngọn lửa xanh lam kia là lam thánh hỏa, cho dù có là nước cam lộ, cũng khó lòng dập tắt".
Lão Phan chậm rãi giải thích, từng câu từng chữ của ổng kiến cho tôi nghĩ tới một chuyện, rốt cuộc lão Phan còn giấu bao nhiêu bí mật nữa, năm xưa những chuyện Lâm bà bà không biết, có khi nào lão Phan biết hay không? Mà nhắc tới đây tôi đột ngột nhớ ra một chuyện vô cùng quan trọng, năm xưa chẳng phải lão Phan đã được vị tiên nhân kia truyền dạy pháp thuật hay sao?.
Vậy tại sao, lúc quỷ sông xuất hiện, ổng lại chẳng ra tay gì hết, mà còn đưa cho một người chưa từng biết sử dụng thuật Chứng Quỷ như Nguyễn Thành Hiên thực hiện?.
"Lão già, ông đã thành công rồi, dụ ta xuất đầu lộ diện".
Một giọng nói âm lãnh vang vọng, từ phía sau nữ quỷ, một cô gái bận bộ bà ba đỏ máu xuất hiện.
Cô ta hướng nhìn tụi tôi, rồi cười nhạt một cái, nói "Vậy là, mọi chuyện nên kết thúc được rồi đa".
Tôi và Trần Tiến Khoa vẫn còn đang ngơ ngác, chưa biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, thì lão Phan đã cười lớn, nói "Cũng lâu rồi không gặp, không ngờ mày lại mau chóng phá bỏ phong ấn như vậy".
Câu nói này, đã làm tôi thông suốt, thì ra cô gái kia chính là quỷ sông, lâu nay luôn ẩn nấp dưới sông Hậu.
"Quá khen rồi".
Cô ta vừa mỉm cười vừa đáp, sau đó hướng sang phía tôi mà hỏi "Lần trước gặp mặt, chưa kịp chào hỏi câu nào mà cậu đã chạy mất, lần này ta sẽ vừa chào vừa tiếp cả bọn luôn, có được không?".
Tôi giựt mình mạnh một cái, đột nhiên nhớ tới, có lần tôi đã nhìn thấy cô ta trong ảo giác, nhưng mà đó chỉ là ảo giác thôi mà, sao bây giờ lại trở thành sự thực rồi. Hay là, những ảo giác tôi từng nhìn thấy đều là thiệt?.
"Muốn giết tụi tao sao, mày cũng ngạo mạn quá rồi, chẳng phải năm xưa mày đã bị tụi tao phong ấn một lần, bây giờ lại muốn chui đầu vào rọ lần nữa sao?".
Lão Phan ngữ khí kiên định, đầy khí chất, ổng tạo cảm giác lúc này đây, ổng là người duy nhất có thể trừng trị quỷ sông.
"Ngạo mạn?".
Quỷ sông cười lớn, nói "Đúng vậy, hiện tại không phải chỉ có một mình ta là đối thủ của các ngươi, mà vẫn còn một người ẩn trong bóng tối, đang ra sức giúp ta, chống lại các ngươi".
Nghe câu này, tôi vô thức nghĩ ngay tới Nguyễn Thành Hiên, anh ta là người duy nhất có khả năng.
Trong lúc tụi tôi đang nói chuyện với quỷ sông, thì nữ quỷ đã bị đốt cháy thành tro, không để lại một chút dấu vết nào hết.
Quỷ sông nhìn sang đóng tro tàn của ả mà nhếch mép cười, nói "Một ả đàn bà ngốc nghếch, không biết lượng sức mình, ngay cả hắn mà cũng muốn yêu".
"Cô cũng biết hắn là ai sao".
Tôi vô thức lên tiếng hỏi, quỷ sông khẽ gật đầu, đáp "Dĩ nhiên rồi, chính hắn là người đứng sau mọi chuyện mà".
Nhóm người tụi tôi vừa nghe thấy liền chấn động tinh thần, vậy là không phải do quỷ sông tung hoành, mà là do một người khác làm, và lúc này tôi mới hiểu ra một chuyện, mọi thứ có chút biến đổi so với năm xưa, là do một kẻ khác đã lợi dụng cái tên quỷ sông mà gây ra.
Nhưng mà kẻ đó làm như vậy để làm gì? Nếu là quỷ sông thì còn có thể lý giải được, nhưng với nguồn oán khí lớn như vậy, hắn không thể nào hấp thụ được?.
"Thôi, đã hết thời gian giải thích, bây giờ ta sẽ từ từ giết chết từng người một, ai muốn chết trước nè?".
Quỷ sông cười lớn sau câu nói, ngữ khí của ả như thể mèo vờn chuột. Tôi cùng Trần Tiến Khoa không biết làm gì, ngay cả một nữ quỷ còn đấu không lại huống hồ bây giờ lại là quỷ sông, có lẽ lúc này chỉ có lão Phan mới có khả năng tiêu diệt ả.
Lão Phan nhìn nhìn quỷ sông một lúc, rồi rung chuông, tiếng chuông trấn hồn vang lên liên hồi. Nhưng mà kỳ lạ thay, quỷ sông một chút động tĩnh gì cũng không có, ả cứ bình thường như chẳng bị âm thanh làm nhiễu loạn đầu óc.
Quỷ sông bước tới một bước, cười lớn, nói "Ha ha ha, ông xài chuông trấn hồn sai đối tượng rồi, bản thân ta vốn không phải là ma quỷ hay oán linh gì hết".
Câu nói khiến cho tụi tôi chấn động, nếu nói vậy thì chuông trấn hồn cùng tro diệt quỷ cũng vô dụng với ả rồi.
Không chần chừ thêm nữa, quỷ sông điều khiển một mớ tóc của mình bắn thẳng về phía lão Phan. Nhìn thấy mớ tóc đang hướng về phía mình, lão Phan chậm rãi đưa cây trượng có gắn chuông trấn hồn lên đỡ, mớ tóc vô thức bám vào thân trượng. Bắt lấy thời cơ, lão Phan rung trượng, khiến cho chuông ngân, mớ tóc kia vô thức bốc cháy.
Quỷ sông ngay lập tức hét lên, ả vội vàng thu mớ tóc bị cháy xén về, trợn mắt nhìn chằm chằm vào lão Phan.
Lúc này, ổng mỉm cười, nói "Tao quên nói với mày một chuyện, ngoài chuông trấn hồn và tro diệt quỷ ra, tao còn có trượng nhiễm huyết nữa. Cây trượng đã ngâm với máu, loại máu đã được dùng để phong ấn mày năm xưa đó, đúng thiệt là sư phụ của tao không tính lầm, Người nói, một ngày nào đó mày sẽ phá phong ấn mà tái xuất, nên đã làm ra thứ này để đón tiếp mày".
"Được, lão tiên nhơn thúi kia cũng có tài đó, nhưng mà hiện tại nếu chỉ có như vậy thì sẽ mãi mãi chẳng thể nào tiêu diệt được ta đâu".
Quỷ sông tuy rất tức giận trước hành động đốt tóc của lão Phan, nhưng mà ả vẫn ngạo mạn nói lên một sự thật, điều mà tụi tôi vô cùng lo lắng.
Nói rồi quỷ sông lại tiếp tục bắn từng mớ tóc liên tục về phía tụi tôi. Lão Phan thì có thể đỡ được những mớ tóc này, còn tôi và Trần Tiến Khoa chỉ biết né tránh những đòn tấn công, cũng vì vậy mà sức lực của tụi tôi hao hụt nhanh chóng.
"Phúc Phúc, bây giờ cứ như vầy cũng không ổn, nên tôi nghĩ là, cậu hãy tìm cơ hội mà thoát thân, tôi cùng bác Phan ở lại phòng thủ, thà chết hai người còn hơn là ba người mà!".
Trần Tiến Khoa vừa thở hổn hển vừa nói, nghe những lời này của hắn, tôi cảm thấy hết sức nặng nề, trong lòng nổi lên một trận rối rắm, nếu hiện tại cứ ở đây mà không giúp được gì, thì càng vướng tay vướng chân tụi họ, còn nếu tôi mà bỏ chạy thì chẳng phải là kẻ ham sống sợ chết sao?m
"Phúc Phúc, ta nghĩ lời của đội trưởng Trần rất phải, hiện tại bọn ta chỉ có thể phòng ngự mà không thể nào tiêu diệt được nó đâu, con mau tới chỗ đền Huyền Võ với bà Lâm, nơi đó là nơi duy nhất an toàn".
Lời của lão Phan cũng cực kỳ yếu ớt, coi bộ ổng không còn đủ sức phòng ngự bao lâu nữa rồi.
Cảm thấy tình hình hết sức nguy cấp, tôi đành cắn môi bỏ chạy, nhưng mà người tính không bằng trời tính, một mớ tóc của quỷ sông đã quấn lấy chân của tôi.
Ngay lập tức, tôi có thể cảm nhận được những sợi tóc đang hút dần tinh lực của bản thân, có lẽ chỉ sau vài phút, tôi sẽ trở thành cái xác chết.
Cái cảm giác chết chóc đang tiến gần, khiến cho tôi cố gắng cọ quậy, nhằm để thoát ra khỏi mớ tóc kia. Trần Tiến Khoa cùng lão Phan đang bị vướng phải những mớ tóc khác, nên chẳng thể nào chạy sang giúp đỡ.
Hai bàn tay của tôi như thể điên cuồng, cứ thay phiên nhau tháo những sợi tóc ra khỏi cổ chân, nhưng kỳ dị thay, càng cố tháo, những sợ tóc kia càng trở nên siết chặt hơn, cơ hồ muốn cắt đứt luôn cổ chân của tôi.
Hiện tại mà nói, tôi không quan tâm tới đau đớn khi bị mớ tóc siết lấy, mà đang cảm thấy sinh lực của bản thân dần yếu đi, hành động cũng vì vậy mà chậm lại.
Danh sách chương