Hình dáng của Lão Phan vẫn không có chút gì là thay đổi, giống hệt như năm xưa tôi đã gặp ông ta.

Đáp lại câu nói của tôi là một nụ cười, Lão Phan đột nhiên cười, nó khiến cho tôi ngạc nhiên, tôi đã rất lâu rồi mới nhìn thấy lại ông ta cười như vậy.

Chỉ là, tôi đột nhiên nhớ tới năm xưa, lúc tôi bị nữ quỷ bao vây không có đường thoát cùng với đội trưởng Trần, Lão Phan cũng xuất hiện và cũng cười như vậy, chẳng lẽ nụ cười này cũng mang ý tứ như năm đó hay sao?

Tôi còn chưa hiểu hết bí ẩn của nụ cười, thì Lão Phan đã tiến tới chỗ nữ quỷ, vừa nhìn thấy ông ta, nữ quỷ nãy giờ im lặng lại đột nhiên gào lên "Một hồn ma vất vưởng trên nhân thế, cũng giống như tao thôi, hừ".

Lão Phan khuôn mặt vẫn bình thản, một đường tiến tới, rồi trầm giọng quát "Thiệt hỗn xược, dám so sánh tiên hồn như ta với hồn ma ác nghiệp như mày sao?".

Vừa dứt lời Lão Phan ngày lập tức cầm cây huyền trượng chỉ thẳng vào mặt nữ quỷ, ông ta khe khẽ lắc nhẹ, khiến cho đám chuông linh lan bỗng dưng kêu lên vang vọng.

"Á".

Nữ quỷ bất ngờ gào lên, mớ tóc của nó quấn chặt vào các nhánh cây xung quanh.

Cùng lúc này, Lão Phan vẫn tiếp tục rung chuông, tiếng chuông ngân càng lúc càng lớn, nữ quỷ như bị điên cuồng hét hầm lên "Đừng rung chuông nữa, thành âm thì khó nghe, đừng rung nữa".

"Đây là chuông trấn hồn, những hồn ma ác nghe thấy đều hiển nhiên sẽ bị nhức đầu".

Lão Phan chậm rãi lên tiếng, lúc này tôi vẫn chưa biết rốt cuộc Lão Phan muốn xử lý nó ra sao, bởi vì không giống như năm xưa, hiện tại nữ quỷ đang có một kết giới giăng xung quanh rất mạnh, sẽ rất khó để có thể phá được.

"Mặc dù ông có rung chuông như vậy, sẽ khiến cho tao nhức đầu, nhưng mà ông vẫn không thể phá hủy kết giới được đâu".

Nữ quỷ dù vẫn còn đau đớn, nhưng cũng nói ra những lời châm chọc, Lão Phan lúc này liền nhếch mép cười nói "Không phải ta không thể phá huỷ được kết giới này, mà là trước khi làm chuyện đó, ta sẽ phải khiến cho sức mạnh của mày suy yếu, để cho việc phá hủy kết giới dễ dàng hơn, đây chính là chủ đích của ta, nhằm để tiêu diệt mày".

Những lời nói này, khiến cho nữ quỷ phút chốc im bặt, có vẻ cô ta bắt đầu lo lắng sợ hãi rồi.

Tôi lúc này liền nghĩ việc ủa lão Phan làm, đúng thiệt là sẽ sẽ giảm sức mạnh của kết giới, tuy nhiên tôi lại có cảm giác hình như ông ta đang muốn dẫn dụ Quỷ Sông sức đầu lộ diện?

Lão Phan tiếp tục rung chuông, âm thanh càng ngày càng lớn, kéo theo đó là tiếng gào thét của nữ quỷ càng trở nên điên cuồng.

Nhận thấy Lão Phan đã có dụng ý của mình, tôi liền kéo Đặng Phong và Phan Trọng Đăng lui về phía sau một chút, để tránh làm vướng tay vướng chân ông ta.

"Được rồi, bây giờ ta sẽ xài chiêu cuối cùng".

Vừa dứt lời Lão Phan lấy từ trong người ra một cái túi nhỏ, bên trong hình như là có cho bụi, tôi liền nhớ tới Lão Phan cũng đã dùng tro bụi bên trong cái túi nhỏ kia, nhằm để để đốt cháy nữ quỷ năm xưa.

Lão Phan không chần chờ, liền giống như năm xưa hất từ những cho và người nữ quỷ, tro bụi chạm tới đâu, da thịt của nữ quỷ bị thiêu cháy tới đó, ngọn lửa màu cam cháy chậm chạp.

Tôi biết rõ, đây là tro của cây dâu tằm và với máu của tiên nhân, có tác dụng trừ tà diệt quỷ, ngọn lửa màu xanh lam thánh hoả, cho dù có nước cam lộ cũng khó có thể dập tắt nói chi tới hiện tại dù trời mưa lớn, thì ngọn lửa vẫn cháy, giống hệt như chẳng có tác dụng với ngọn lửa này.

Kết giới xung quanh nữ quỷ bắt đầu bể nát.

"Lão già thúi, ông đã thành công rồi,.. dụ được ta xuất đầu lộ diện".

Giọng nói lạnh lẽo vang lên từ phía sau nữ quỷ, xuất hiện một tên ăn bận trùm kín người bằng vải đen.

Hắn ta hướng nhìn tụi tôi, rồi nhếch mép mà cười nhẹ nói "Cuối cùng thì lại phải gặp nhau, chỉ là lần này tụi mày có chút chậm chạp".

Tôi biết hắn ta, chỉ là hiện tại không biết nên trả lời câu gì, thì Lão Phan đã cười lớn, nói "Cũng lâu rồi không gặp, không ngờ lần trước lại tiêu diệt hụt mày, khiến cho mày chỉ bị phong ấn".

Câu nói vang lên, Quỷ Sông đột nhiên cười lớn nói "Người tính không bằng trời tính mà, cuối cùng cũng để ta thoát, mới gây ra cớ sự như ngày hôm nay".

Tôi giựt mình một cái thiệt mạnh, đột nhiên nhớ lại chuyện năm xưa, đúng thiệt nếu lúc đó có thể tiêu diệt Quỷ Sông, thì đã không có những vụ án của ngày hôm nay rồi, nhưng có vẻ như đây là số trời đã định đoạt như vậy.

"Mày cứ yên tâm, và mày cũng đừng quá ngạo mạn đa, năm xưa là tại vì sơ sót, nhưng bây giờ thì không hẳn là như vậy".

Lão Phan ngữ khí kiên định, đầy khí chất, ông ta tạo cảm giác lúc này ông ta là người duy nhất nắm trong tay thế thượng phong.

"Ngạo mạn sao?"

Quỷ Sông cười lớn nói "Tụi bây cứ yên tâm, hiện tại ta đã chuẩn bị hết thảy toàn bộ mọi thứ, không giống như năm xưa chân ướt chân ráo, khiến cho tụi bây muốn làm gì thì làm".

Nghe câu nói này, tôi vô thức nghĩ ngay chắc chắn Quỷ Sông cũng đã chuẩn bị nhiều thứ, và có lẽ hiện tại tụi tôi đang đứng trong cái bẫy của nó.

Trong lúc tụi tôi đang nói chuyện với Quỷ Sông thì nữ quỷ bên cạnh cũng đã cháy thành tro, không để lại một chút dấu vết nào.

Quỷ Sông nhìn sang đống tro tàn, rồi hắn ta nhếch mép cười nói "Lại thêm một ả đàn bà ngu ngốc, cái chiêu dụ dỗ này vẫn cứ thành công lung lắm đa".

Lão Phan nhìn chằm chằm vào Quỷ Sông một lát, rồi rung chuông, tiếng chuông trấn hồn vang lên liên hồi, nhưng mà kỳ lạ thay, có vẻ như ông ta biết chắc hành động này hoàn toàn không có tác dụng dưới Quỷ Sông, nhưng vẫn làm.

Quỷ Sông bước tới một bước, cười lớn nói "Ông lại quên rồi à? chuông trấn hồn không có tác dụng lên bản thân của ta? Bởi vì bản thân của ta vốn không phải là ma quỷ hay oán linh chi hết".

Câu nói không làm tôi chấn động chút nào, bởi vì tôi thừa biết chuông trấn hồn hoàn toàn không có tác dụng với Quỷ Sông.

Quỷ Sông định tiến lên một bước, để nhắm Lão Phan mà giết chết, nhưng lại không ngờ bị Lão Phan đã đưa cây quyền trượng chỉ thẳng vào, ông ta không ngừng ngại rung chuông, khiến cho chuông ngân.

Tiếng chuông vàng vọng, đột nhiên lửa từ đống tro tàn của nữ quỷ cháy lên nghi ngút, hướng Quỷ Sông mà đốt.

Quỷ Sông ngay lập tức hét lên, hắn ta vội vàng lùi về phía sau một bước, trợn mắt nhìn chăm chăm vào Lão Phan.

Lúc này Lão Phan nhếch mép, cười nói "Tao quên nói với mày một chuyện, lam thánh hoả có thể được triệu hồi một lần nữa, bởi chuông trấn hồn, khi mà chuông trấn hồn được triệu hồi bởi máu, trong lúc nói chuyện với mày, tao đã nhiễm máu lên cây huyền trượng, loại máu đã được dùng để phong ấn mày năm xưa đó, đúng là tao giữ lại một phần không uổng phí, tao biết chắc rằng mày sẽ không sợ chuông trấn hồn, nhưng mà khi chuông trấn hồn kết hợp với máu cùng với lam thánh hỏa, thì chắc chắn sẽ có tác dụng với mày lung lắm đa".

"Được, lão già thúi cũng có tài đó đa, nhưng mà hiện tại nếu cứ như vậy, thì mãi mãi tụi mày cũng sẽ không thể tiêu diệt được tao đâu".

Quỷ Sông tuy rất tức giận trước hành động bất ngờ của Lão Phan, nhưng hắn ta vẫn cứ kiêu ngạo nói lên một sự thật, điều mà trong lòng tôi vô cùng lo lắng.

Nói rồi Quỷ Sông gào rú lên, xung quanh của hắn ta đột nhiên xuất hiện những cộc gỗ, đang chờ chực vấn về phía tụi tôi.

Lão Phan ra hiệu cho tôi và những người khác lui về phía sau ông ta.

Khi mà những cộc gỗ bắn thẳng về phía tụi tôi, lúc này Lão Phan nâng cây huyền trượng lên, miệng đọc thì thầm gì đó, tôi không nghe rõ. Lúc này, đột nhiên một kết giới phản xạ ánh sáng màu xanh dương xuất hiện bao quanh.

Nó ngay lập tức cản trở đòn tấn công của Quỷ Sông, vì vậy tụi tôi không ai bị thương hết.

"Phúc Phúc bây giờ cứ như vậy mình nghĩ không ổn đâu, phải làm sao đây?"

Đặng Phong lo lắng lên tiếng, tôi cảm thấy lời nói của anh ta có chút sợ hãi cùng nặng nề, trong lòng cũng nổi lên mụn trận sợ hãi, cứ tiếp tục như vậy thì tụi tôi sẽ không mất mạng vì những cột gỗ của Quỷ Sông mà có lẽ sẽ mất mạng vì chết đói và mệt mỏi.

"Phúc Phúc hiện tại chỉ còn một cách, chính là con phải nhớ tới địa điểm đền thờ Huyền Võ nằm ở đâu, và ngay lập tức đi tới đó, ta cùng với thằng Hiên chỉ là linh hồn, nên không thể dẫn con tới chỗ đó được".

Lời của Lão Phan cực kỳ yếu ớt, coi bộ ông ta không đủ sức để duy trì kết giới này được bao lâu.

"Con đã biết vị trí của đền thờ Huyền Võ nằm ở đâu rồi, nhưng mà hiện tại Quỷ Sông đang liên tiếp tấn công, làm sao con có thể ra ngoài mà để đi tới chỗ đó được đây?"

Tôi nói lên tình hình khó khăn, Lão Phan im lặng một hồi, rồi sau đó đột nhiên lên tiếng "thằng Hiên, giờ này phải có nó ở đây, bởi vì nó biết cách giăng kết giới, nó sẽ che chở cho con mau chống tới chỗ đó".

Nhắc tới Nguyễn Thành Hiên tôi liền cảm thấy khó hiểu, kể từ khi anh ta phát hiện gì đó trong bộ hồ sơ lưu trữ lịch sử của thôn Trinh Phụ, thì đột nhiên lại biến mất và không thấy xuất hiện nữa, không biết anh ta đã đi đâu rồi? Hiện tại tình hình đang rất cấp bách.

"Meo.. meo".

Bất chợt xung quanh vang lên tiếng mèo, một tiếng kêu nghe thấy đã cảm thấy có sức mạnh vô cùng, hình như tôi có cảm giác đây chính là con linh miêu, mà Nguyễn Thành Hiên đã đưa cho tôi, không lẽ nó biết tình hình nguy cấp của tôi, nên đã tới đây và hiện tại nó đang có mặt ở đây sao?

Còn chưa xác định vị trí của linh miêu đang ở đâu, thì đột nhiên Quỷ Sông ngưng hành động, những cộc gỗ đang bay bắt đầu biến mất giữa không trung, như chẳng có chuyện gì xảy ra vậy, tôi cảm thấy có vẻ như Quỷ Sông cũng đã nhận ra sự có mặt của linh miêu, con mèo đen năm xưa cũng đã gây nhiều cản trở đối với hắn ta.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện