Rặng mây bay đến che khuất ánh trăng. Bóng tối bao phủ khắp nơi, biệt thự sừng sững trong một góc. Dưới bóng đêm đen kịt có một bóng đen đi qua hành lang, trên vách tường khúc cua cuối hành lang sáng đèn.

Một cái bóng nhảy lên sàn nhà, trên mặt tường, bị ánh đèn kéo thật dài, dưới ánh sáng phản chiếu có vẻ vặn vẹo quỷ dị.

Cái bóng đứng im bất động, sau một lúc lâu kéo dài, thu nhỏ lại, thay đổi góc độ lui về phía sau, rõ ràng cho thấy có người đang bước về phía trước.

Chỉ là sau một lúc, bóng đen đã che ánh đèn ở sau lưng.

Váy ngủ ren trắng, tóc dài rối bù xõa tung, cánh tay thon dài xuôi bên người, trên móng tay còn sơn màu đỏ rất đẹp. Đầu cô cúi hơi nghiêng, giống như cổ bị chặt đứt.

Một lát sau, cái cổ chậm rãi di động, đầu nâng lên. Trên hành lang vắng vẻ có thể nghe được âm thanh ‘răng rắc, ‘răng rắc’. Đó là âm thanh của cái cổ chuyển động, xương khớp cứng đờ ma sát vào nhau, làm người nghe đến da đầu tê dại.

Cô ngẩng đầu lên, đi về phía trước vài bước. Ngọn đèn sau lưng hắt xuống, lộ ra khuôn mặt của cô —— chính là Tô Thanh Xán.

Chỉ là biểu tình của Tô Thanh Xán trước mặt này đã chết lặng, ánh mắt dại ra, không chút cảm giác đi tới đi lui dọc theo hành lang. Cô chân trần, đi trên thảm ở hành lang như ma quỷ u linh, nửa âm thanh cũng không có.

Đi được một nửa, cô giơ tay lên, móng tay sắc nhọn màu đỏ chống lên tường, dùng sức cào về phía trước. Móng tay để lại dấu vết rất sâu trên vách tường  cứng, phát ra âm thanh chói tai giống như mặt tường đang rít gào.

Âm thanh của phấn viết đột nhiên xẹt qua trên bảng đen, âm thanh của cái xẻng cạ cạ trên chảo sắt… Vô số âm thanh bén nhọn làm người nghe cảm thấy cực kỳ khó chịu, sản sinh cảm giác nôn mửa liên tục vang lên trên hành lang vắng vẻ.

Tô Thanh Xán đi vài vòng bỗng nhiên dừng bước, quay đầu nhìn chằm chằm cửa phòng trước mặt. Cô xoay người nằm úp sấp lên cửa, mắt dán sát mắt mèo nho nhỏ nhìn vào bên trong, có vẻ cực kỳ thần kinh.

Trong cái lỗ cầu thủy tinh chật hẹp như thế, một con mắt như bị phóng đại đảo trên dưới trái phải, tốc độ cực nhanh. Bỗng nhiên con mắt đảo tới đảo lui chỉ còn lại tròng mắt, đột ngột rớt xuống, nhìn chằm chằm vách tường trắng tinh trong phòng. Một lát sau nó hướng sang trái, nhìn chằm chằm chiếc giường lớn duy nhất. Trên giường lớn có hai thân thể nhô lên, Dương Nguyên Nhất và Ngụy Diên Khanh đang ngủ.

Cánh tay tái nhợt của Tô Thanh Xán chậm rãi di chuyển lên, bỗng nhiên cầm núm vặn cửa, cố sức xoay trên dưới thì phát hiện làm kiểu gì cũng không mở được. Hơi thở của cô trở nên ồ ồ, có vẻ cực kỳ phẫn nộ, lắc núm vặn cửa đầy thô bạo.

Người trong phòng như nghe được động tĩnh, hai người trong chăn trở mình.

Dương Nguyên Nhất nỉ non: “Có phải có người?”

Cậu không biết lúc ngủ đã rúc vào lòng Ngụy Diên Khanh, hai người chung giường chung chăn, tay chân quấn quýt, thân mật như vợ chồng.

Ngụy Diên Khanh đã sớm tỉnh, mở mắt ra liền nhìn chằm chằm gương mặt ngủ say của Dương Nguyên Nhất. Khi thấy cậu sắp bị đánh thức thì bịt tai cậu lại rồi nói nhỏ: “Không có ai. Bây giờ mới hừng đông, ngủ tiếp đi.”

Dương Nguyên Nhất dụi dụi mặt vào gối đầu, mơ mơ màng màng ừ một tiếng rồi ngủ tiếp. Ngụy Diên Khanh thấy cậu ngủ rồi liền âm thầm mỉm cười, ngón tay gẩy hai cái lên khuyên kẹp trên tai cậu, đột nhiên quay đầu nhìn về phía mắt mèo trên cửa phòng hoàn toàn ẩn mình trong bóng đêm.

Khủng bố im lìm như sóng biển đánh nát dãy núi, khí thế núi non trùng điệp phá vỡ tầng mây, hóa thành mũi tên nhọn bắn chuẩn xác về phía mắt mèo nhỏ hẹp. Trong nháy mắt thứ xuyên thấu qua mắt mèo nhìn lén lập tức cứng đờ không dám nhúc nhích, trong mắt hiện lên kinh hoảng, tựa hồ như có âm thanh non nớt phát ra tiếng thét chói tai, nhanh chóng chạy trốn.

Tay của Tô Thanh Xán như bị dội nước sôi, vội vàng buông nắm cửa, rụt vai về phía sau rồi dọc theo hành lang đi về. Ánh đèn kéo dài bóng cô, trên đầu cái bóng bỗng nhiên xuất hiện một bóng đen hình tròn lớn cỡ miệng chén, nhìn cẩn thận thì giống bóng của đóa hoa.

Bộ phận nhụy hoa đột nhiên nứt ra, hình thành kiểu dáng tương tự răng nhọn cá mập, cắn một cái lên đầu cái bóng kia. Sau một lúc lâu thì buông ra, chui vào đầu, theo Tô Thanh Xán đi xa, cái bóng biến mất.

Ngụy Diên Khanh đảo mắt một cái, buông tay che tai Dương Nguyên Nhất ra, lại gảy khuyên tai hai cái. Ngụy Diên Khanh nằm xuống một lần nữa, ôm Dương Nguyên Nhất vào lòng, tứ chi quấn quýt ngủ say.

Ngày hôm sau tỉnh lại, Dương Nguyên Nhất phát hiện vị trí bên cạnh trống không. Cậu nghiêng đầu nhìn một cái, Ngụy Diên Khanh không có ở đây. Ngước mắt nhìn về phía cửa sổ, tuy đã gần bảy giờ nhưng trời vẫn còn khá tối.

Thời tiết hai ngày nay không quá tốt, tuy rằng không có mưa nhưng cũng không có ánh nắng.

Dương Nguyên Nhất trở mình kéo chăn che đỉnh đầu, cậu không muốn rời giường.

Ngụy Diên Khanh rửa mặt xong xuôi, vừa từ trong phòng tắm đi ra vừa xắn tay áo lên khuỷu tay, thấy thế liền hỏi: “Còn chưa dậy?”

Dương Nguyên Nhất chợt nhảy dựng lên như lý ngư đả đĩnh. Vừa thấy là Ngụy Diên Khanh liền ngẩn người, cào tóc rũ xuống vai: “Sếp, chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng.” Ngụy Diên Khanh mỉm cười.

Dương Nguyên Nhất ngáp miệng vào phòng tắm rửa mặt chải đầu, mà Ngụy Diên Khanh thì đứng bên cạnh quan sát, thậm chí tựa trên cửa phòng tắm  mượn cơ hội nói chuyện phiếm để nhìn chằm chằm không chớp mắt.

Anh đã lâu không thấy dáng vẻ buổi sáng của Nguyên Nguyên, giờ thấy lại quả nhiên vẫn rất đáng yêu.

Dương Nguyên Nhất đánh răng xong, chải sơ mái tóc rối xù, cuối cùng cũng tỉnh táo. Cậu hít sâu vài hơi, nghiêm túc nói với Ngụy Diên Khanh: “Sếp, chúng ta xuống lầu đi.”

“Ừ.” Ngụy Diên Khanh hơi nheo mắt lại, cảm thấy cảnh tượng trước mắt rất giống vợ chồng ở chung, bình thường giản dị cũng rất ấm áp. Nếu như có thể có một nụ hôn buổi sáng hoặc là giao lưu thêm một bước nữa thì tốt hơn.

Dương Nguyên Nhất đột nhiên cảm thấy lưng hơi ngứa, vô thức quay đầu nhìn Ngụy Diên Khanh ở phía sau. Anh nghiêng người cúi đầu, dường như phát hiện cậu đang nhìn anh nên ngẩng đầu khẽ hỏi: “Sao vậy?”

Dương Nguyên Nhất lắc đầu: “Không có gì.” Vừa nãy hình như bị một tầm mắt cực kỳ nóng bỏng nhìn chằm chằm… Chắc là ảo giác.

Hai người cùng ra khỏi phòng, lúc xuống dưới lầu thì phát hiện có người còn dậy sớm hơn bọn họ. Người này chính là trợ lý Kha Kha của Tô Thanh Xán, Kha Kha lấy mắt kính xuống lau chùi rồi lại đeo lên, mỉm cười với hai người: “Chào, muốn ăn sáng không?”

Trên bàn ăn bày bữa sáng phong phú, hiển nhiên là Kha Kha đã dậy sớm ra ngoài mua, còn tỏa hơi nóng. Dương Nguyên Nhất ngồi vào bên cạnh bàn ăn, cầm bánh bao thịt rồi cảm ơn Kha Kha: “Chị dậy rất sớm?”

Kha Kha cười ngại ngùng: “Bởi vì hôm nay chị Tô có lịch trình nên sẽ dậy sớm. Bình thường tôi sẽ đi mua bữa sáng khi chị Tô tỉnh dậy, nhưng hôm nay nghĩ tới mọi người còn ở đây nên mua nhiều một chút.”

Dương Nguyên Nhất cười cười: “Cám ơn.”

Kha Kha vội vã xua tay: “Không cần không cần… Ách, tôi lên lầu gọi chị Tô, hai người ăn trước đi.”

Cô vội nhìn lướt qua Ngụy Diên Khanh, dường như có hơi sợ anh, nhưng rất nhiều người cũng không dám nhìn thẳng Ngụy Diên Khanh, chuyện này không có gì lạ. Lúc lên lầu thì cô gặp hai người Vương Tiểu Hồng và Chu Linh Tê mới dậy, sau khi chào hỏi nhau liền tách ra.

Chu Linh Tê đi xuống bậc thang cuối cùng thì bỗng nhiên xoay người lại, ngẩng đầu nhìn bóng lưng Kha Kha rồi mới ngồi xuống bên bàn ăn, cầm bánh bao cắn một cái rồi hỏi mọi người: “Mọi người có ngửi thấy mùi máu tươi không?”

Vương Tiểu Hồng kéo ghế ngồi xuống: “Mùi máu tươi ở đâu ra? Toàn là mùi đồ ăn sáng thôi.”

Dương Nguyên Nhất xé bánh bao thành hai phần, cầm ở trên tay. Cậu nghe vậy liền hỏi: “Mùi máu tươi gì?”

Chu Linh Tê khịt mũi ngửi mấy lần, cau mày nói: “Không có? Tôi khá mẫn cảm với mùi máu, cho dù là một giọt máu tôi đều có thể ngửi thấy. Mùi máu rất nhạt, như là mang từ ngoài vào.”

Vương Tiểu Hồng: “Chẳng lẽ là trợ lý của Tô Thanh Xán? Cô ta mua bữa sáng từ sớm, có phải là ở ngoài gặp thứ gì dính máu không —— Chu Linh Tê, anh tương đối mẫn cảm với máu tươi, vậy anh có thể đoán được là máu người hay máu động vật không?”

Chu Linh Tê: “Nếu như là máu động vật, tôi sẽ nói ra sao?”

Dương Nguyên Nhất nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, bầu trời vẫn rất âm u, mặt đất có chút ẩm. Cậu lên tiếng: “Tối hôm qua trời mưa sao?”

Vương Tiểu Hồng và Chu Linh Tê đều tỏ vẻ không biết, họ ngủ rất sâu. Ngụy Diên Khanh đặt ly xuống: “Bốn năm giờ sáng mưa bay bay.”

Dương Nguyên Nhất: “À.”

Lúc này, Tô Thanh Xán và Kha Kha cùng xuất hiện ở nhà ăn, chào hỏi mọi người. Tô Thanh Xán vẫn còn buồn ngủ, cầm ly nước hoa quả mới ép xong uống một ngụm lớn, sau đó duỗi tay đè gáy, nghiến răng: “Đầu đau quá.”

Nhìn từ góc độ của Dương Nguyên Nhất thì Tô Thanh Xán đang đứng nghiêng, đang ở nơi giao nhau của mặt tường và cửa kính. Đúng lúc có thể thấy phía sau Tô Thanh Xán có một đóa thược dược đen lớn như miệng chén đang bám vào gáy cô.

Dương Nguyên Nhất đảo mắt, bên tai mơ hồ có thể nghe thấy âm thanh ‘rột rột’ giống như có người dùng ống hút hút đồ ăn. Cậu còn chú ý tới Kha Kha thay bộ quần áo khác, nhanh chóng hỏi cô: “Sáng hôm nay ra ngoài có gặp chuyện đặc biệt gì không?”

“A? Chuyện đặc biệt?” Kha Kha suy nghĩ một chút rồi nói: “Không biết chuyện này có tính không… Tôi lái xe của chị Tô đi mua đồ ăn sáng, mua luôn mấy thứ cần thiết cho ngày hôm nay. Lúc trở về thì nhìn thấy dây cảnh báo màu vàng, rất nhiều người đứng xung quanh, còn chặn đường lại. May là còn sớm, không có bao nhiêu người, đổi đường khác nhanh chóng về nhà.”

Dương Nguyên Nhất: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Kha Kha dửng dưng: “Không biết. Chắc là tai nạn giao thông, dù sao cũng ở ngã tư đường.”

Có lẽ là vì vậy mới có thể ám mùi máu tanh, đến khi về nhà thì mùi đã nhạt dần nhưng Chu Linh Tê vẫn có thể đoán ra.

Vương Tiểu Hồng cũng rất kinh ngạc: “Anh thật sự có thể ngửi ra khác biệt?”

Chu Linh Tê: “Nói nhảm.”

Vương Tiểu Hồng nhỏ giọng hỏi: “Anh là cái gì?”

Chu Linh Tê liếc mắt nhìn đầu bóng lưỡng của Vương Tiểu Hồng, cười nhạt hai tiếng, tiếp tục ăn: “Tôi biết cậu là cái gì. Về phần tôi là cái gì thì cậu đừng quan tâm.”

Vương Tiểu Hồng hậm hực.

Tô Thanh Xán uống xong nước hoa quả và một đống vitamin, cuối cùng cũng lên tinh thần: “Kha Kha, chuẩn bị đồ xong hết chưa? Chúng ta có thể chuẩn bị xuất phát.”

Dương Nguyên Nhất hơi kinh ngạc: “Cô không ăn cơm?”

Tô Thanh Xán: “Ăn xong rồi.”

Một ly nước trái cây và một đống vitamin? Dương Nguyên Nhất rất kinh ngạc, trong nửa giờ ngắn ngủi cậu đã giải quyết một phần cháo thịt nạc trứng muối, hai cái bánh bao thịt, hai cái bánh bao chay với một cái bánh bao ngọt lớn chừng bàn tay. Lúc này mới tạm thời cảm thấy no, so sánh thì Tô Thanh Xán như không ăn cơm vậy.

Chu Linh Tê cũng không ngẩng đầu lên: “Nữ minh tinh đều như vậy.”

Kha Kha vội vàng đứng lên, vừa cầm bánh bao thịt vừa chạy lên lầu, vừa chạy vừa nói: “Để em đi lấy đồ.”

Không qua bao lâu, cô liền xách xuống một đống túi lớn túi nhỏ, tất cả đều là đồ của Tô Thanh Xán. Sau đó Kha Kha bước ra bãi đỗ xe, bốn người còn lại đương nhiên phải đi theo.

Dương Nguyên Nhất và Vương Tiểu Hồng giúp Kha Kha bỏ mấy túi hành lý vào trong xe, sau đó lên xe. Vốn là Kha Kha lái xe, nhưng Chu Linh Tê cũng biết đường nên xung phong nhận làm tài xế.

Ngụy Diên Khanh mở nắp bình nước trái cây rồi đưa cho Dương Nguyên Nhất. Cậu nói lời cảm ơn, nhập lấy uống một ngụm. Tô Thanh Xán liếc nhìn hai người, thức thời không nói chuyện, đeo kính râm. Vương Tiểu Hồng đã sớm thành thói quen, vì vậy lên diễn đàn tham khảo bí quyết mọc tóc.

Chu Linh Tê vừa mới quẹo cua, Kha Kha liền phát hiện không đúng, vì vậy lên tiếng: “Sáng nay chính là con đường này gặp chuyện xui xẻo, đường tắc không đi được.”

Chu Linh Tê: “Con đường này có rất nhiều người đi, hẳn là khai thông rồi.”

Dương Nguyên Nhất vặn nắp bình, nói nhỏ: “Chu Linh Tê hoài nghi Kha Kha?”

Ngụy Diên Khanh: “Hắn đang hoài nghi bản thân ngửi thấy mùi máu.”

Dương Nguyên Nhất không hiểu: “Hả?”

Ngụy Diên Khanh: “Dị văn rất mẫn cảm với tâm tình sợ hãi, nói cách khác bọn họ có thể dễ dàng nhận thấy sợ hãi. Dị văn càng cường đại, càng có thể cảm nhận tâm tình sợ hãi.”

Dương Nguyên Nhất: “Cho nên Chu Linh Tê cảm nhận được sợ hãi từ mùi máu tươi kia?”

Ngụy Diên Khanh: “Ừ.” Dừng một chút, anh nói thêm: “Đây là thiên phú dị văn của hắn.”

Dương Nguyên Nhất biết Ngụy Diên Khanh đang chỉ điểm mẫn cảm máu tươi. Kha Kha thấy tai nạn, dưới tình huống không đến xem bị ám mùi máu. Trải qua một đường bôn ba, mùi máu hầu như đã phai hết, hơn nữa gần sáng có mưa, mùi bùn đất nặng hơn.

Dưới các loại tình huống đặc biệt vẫn có thể ngửi thấy mùi máu tươi, phải cảm thán khứu giác của Chu Linh Tê rất nhạy bén, quả thật y chang cá mập trên bờ.

Đây là thiên phú dị văn của Chu Linh Tê.

Từ trong mùi máu tươi cảm nhận được sợ hãi còn nhạt hơn mùi máu, đủ để nói rõ Chu Linh Tê là dị văn rất cường đại, ít nhất cũng là dị văn cỡ bự từ cấp 4 trở lên.

Dương Nguyên Nhất chống cằm, mặt bình thản khẽ nói: “Ít nhất… Là đại dị văn cấp 4 trở lên, lại bó tay với dị văn cấp 2. Anh ta bất lực sao?”

Ngụy Diên Khanh khựng lại, chợt vỗ tay bật cười. Mọi người trong xe tò mò nhìn qua, nhưng thấy bầu không khí giữa hai người rất tốt đẹp nên tưởng đang nói cái gì vui vẻ. Vì vậy mọi người tiếp tục bận rộn, cũng không quá hiếu kỳ.

Dương Nguyên Nhất: “Cười cái gì?”

Ngụy Diên Khanh: “Vui.”

Dương Nguyên Nhất không hỏi anh vui cái gì, phỏng chừng hỏi tiếp sẽ dẫn đến đề tài không có gì tốt. Cậu không hứng thú quan tâm tới mấy thứ này, cho nên không muốn biết.

Ngụy Diên Khanh nói: “Em nói đúng, vốn là bất lực. Dị văn sinh tồn trong xã hội loài người, phải tuân thủ quy tắc. Bọn họ không có đặc quyền, nói như vậy chính là không thể nhúng tay vào các vụ án liên quan đến dị văn phạm tội.

Xuất phát từ quản lý dị văn và ràng buộc của hiệp ước, nếu muốn sinh tồn trong xã hội loài người thì dị văn nhất định phải tuân thủ quy tắc do con người định ra. Dị văn hung tàn gây ra án mạng hoặc vi phạm quy tắc chính là tình huống nghiêm trọng nhất.

Dị văn khác không thể tiếp xúc với dị văn vi phạm quy định, cho dù là phục thù —— trừ phi bọn họ có đặc quyền. Chỉ là dị văn đã quen hung tàn luôn luôn cô độc, mà dị văn sinh tồn trong thế giới con người sẽ không đi trêu chọc những dị văn hung tàn này, cho nên quy định này dường như đã bị quên lãng.

Chu Linh Tê không có đặc quyền, hắn vốn không thể nhúng tay vào án dị văn phạm tội ‘Hoa thược dược màu đen’. Ban đầu nhận ủy thác của Tôn Tình Tình là do không hiểu rõ tình hình, bây giờ nhận ủy thác của Tô Thanh Xán là do muốn chơi đùa.

Ngụy Diên Khanh: “Monster có đặc quyền xử lý dị văn.”

Dương Nguyên Nhất bừng tỉnh: “Sớm biết thế này thì hôm qua đã không đáp ứng điều kiện của hắn.”

Chu Linh Tê giả vờ như đã dự liệu từ trước, trên thực tế cho dù văn phòng thám tử không đáp ứng điều kiện của hắn, án lần này cũng không tới phiên hắn nhận. Quả nhiên người này gian xảo như hồ ly.

Ngụy Diên Khanh: “Dị văn có đặc quyền cũng không phải chỉ có mình Monster.”

Nói cách khác, còn có người theo chân bọn họ cạnh tranh. Chí ít Chu Linh Tê cướp được ủy thác, nhìn chung thì hắn xem như có chút lương tâm.

Dương Nguyên Nhất không bình luận về Chu Linh Tê nữa, nhìn ra ngoài cửa sổ phát hiện phía trước có không ít xe bị chặn lại. Dòng xe đang khai thông, không qua bao lâu liền thoáng đường, đi qua một cái ngã tư quả nhiên nhìn thấy dây cảnh báo màu vàng.

Có vài chiếc xe cảnh sát đang đỗ, rất nhiều người vây quanh, tụm lại bàn tán ầm ĩ. Ai mà không biết còn tưởng rằng xảy ra tai nạn giao thông nghiêm trọng nào đó.

Dương Nguyên Nhất nhìn chằm chằm nơi giăng dây cảnh báo, mắt phải đột nhiên giật liên hồi, cậu chần chờ duỗi tay đè lại mí mắt. Cậu nhìn về phía Ngụy Diên Khanh, ánh mắt anh u ám chăm chú nhìn ngoài cửa xe. Nhìn sang Vương Tiểu Hồng và Chu Linh Tê, hai người cũng đang nhíu mày, mặt đanh lại.

Xe được lái đi, Dương Nguyên Nhất bỗng dưng nói: “Hay là xuống xe hỏi thăm?”

Những người còn lại chưa kịp mở miệng thì Tô Thanh Xán đã không kiềm được nói: “Hỏi thăm cái gì? Xuống xe làm gì? Bây giờ phải nhanh tới trường quay, đã trễ rồi! Đang đi ngon lành tự dưng bị chặn lại, lãng phí nhiều thời gian như vậy.”

Trong xe không ai để ý cô, Vương Tiểu Hồng cất tiếng: “Tôi xuống xe hỏi thăm, mọi người đi trước đi. Hỏi thăm xong rồi tôi sẽ đón xe tới.”

Chu Linh Tê: “Đi.”

Nói xong hắn liền dừng xe sát bên vệ đường, Vương Tiểu Hồng mở cửa xe xuống dưới. Dương Nguyên Nhất vốn cũng muốn xuống theo nhưng bị Ngụy Diên Khanh giữ lại: “Hỏi thăm tin tức, thu thập tư liệu chính là thế mạnh của Vương Tiểu Hồng, em không cần đi theo.”

Dương Nguyên Nhất suy nghĩ một chút liền yên tâm ngồi xuống, ngước mắt lên lập tức thấy ảnh ngược của Tô Thanh Xán trên cửa sổ xe. Đóa thược dược đen bò ra ngoài, quấn vài vòng quanh cổ Tô Thanh Xán, cắn cổ họng thủng một lỗ rồi chui vào, linh hoạt như rắn, mạnh mẽ đâm vào.

Tô Thanh Xán đột nhiên ho dữ dội, tiếng nói khàn khàn cực kỳ không thoải mái. Kha Kha nhanh chóng đưa bình giữ nhiệt chứa tuyết lê đường phèn cho Tô Thanh Xán, sau đó lại cầm mấy viên kẹo thông cổ.

Dương Nguyên Nhất bình tĩnh, ngay cả lông mi cũng không nhúc nhích. Hai người khác lại càng trầm mặc hơn, cho đến khi tới nơi cũng không thèm nói dù chỉ nửa câu.

Sau khi xuống xe, Tô Thanh Xán và Kha Kha vội vàng đi vào, đầu tiên là chuẩn bị xong tất cả mọi thứ rồi mới đi vào thu âm talkshow. Ba người Dương Nguyên Nhất ở hậu đài, nghe Kha Kha giới thiệu những người khác.

“Hiện tại MC đang phỏng vấn chị Tô cũng là MC trước kia phỏng vấn Tôn Tình Tình, nói chuyện rất khắc nghiệt, chuyên môn đâm vào nỗi đau người khác, rating tăng cao đến mức vô đạo đức. Nghe nói trước khi Tôn Tình Tình bị tai nạn giao thông, cũng là vì người MC này gây sự nên cô ấy trả lời sai lệch. Sau đó đưa tin xuyên tạc khiến Tôn Tình Tình lái xe phân tâm, xảy ra tai nạn giao thông. Còn có người chụp được ảnh thấy hắn xuất hiện tại hiện trường tai nạn của Tôn Tình Tình.”

Đang nghe thì di động của Dương Nguyên Nhất đột nhiên vang lên, lấy ra xem thì thấy là của Vương Tiểu Hồng. Cậu nhận điện thoại nói địa điểm cho Vương Tiểu Hồng, sau đó mấy người bọn họ liền rời khỏi hội trường, tụ họp với hắn.

Kha Kha còn phải ở hậu đài chờ Tô Thanh Xán, bởi vậy nên không đi theo.

Vương Tiểu Hồng tinh thần sáng láng nói: “Tôi tra được vài thứ, lúc nãy xảy ra chuyện ở ngã tư không phải tai nạn giao thông mà là án mạng.”

Dương Nguyên Nhất: “Án mạng?”

“Đúng. Mọi người chú ý chỗ rẽ vào ngã tư có một bãi cỏ không? Thi thể bị giấu bên trong, từ bụng bị chặt thành hai khúc, nội tạng đều bị móc sạch, máu đã khô, hơn nữa được rửa rất sạch sẽ. Thủ pháp tàn nhẫn, không giống con người.”

Thủ pháp gây án rất quen thuộc, Dương Nguyên Nhất nhớ Hạ Lan Lam nhắc tới trong án mạng ‘Hoa thược dược màu đen’ có cùng thủ pháp.

Chu Linh Tê như nhớ ra cái gì đó, lấy di động tìm kiếm một hồi rồi nói: “Mọi người nhìn đi, đây là án mạng bắt đầu xảy ra từ năm ngoái, trên mạng có lưu truyền nhưng đều bị kéo xuống, những thứ này là tôi nhờ quan hệ mới giữ được. Năm ngoái khi tính tình Tôn Tình Tình trở nên hung hăng, bắt đầu xảy ra vài vụ án mạng thủ đoạn tàn nhẫn, người bị hại đều là nữ minh tinh ảnh thị* vô danh.”

(Ảnh thị: điện ảnh và truyền hình)

Vương Tiểu Hồng: “Tôi nghe nói người bị hại lần này cũng là nữ minh tinh vô danh, thậm chí còn không lộ mặt trên màn ảnh.”

Dương Nguyên Nhất: “Đó chính là một thiết lập khác của ‘Hoa thược dược đen’ có liên quan đến ‘sát nhân cuồng ma’.”

Ngụy Diên Khanh nhìn lướt qua từng tấm hình, thần sắc hờ hững nhìn tất cả ảnh. Anh chợt hỏi Vương Tiểu Hồng: “Có ảnh hiện trường không?”

Vương Tiểu Hồng sửng sốt hai giây, lập tức nói: “Có.” Hắn lấy di động mở ảnh chụp ra rồi nói: “Em đi một vòng mới xin được mấy tấm ảnh hiện trường của người khác, là hiện trường hung án, thi thể còn chưa xử lý.”

Dương Nguyên Nhất nghiêng đầu sang muốn xem, Ngụy Diên Khanh che mắt cậu lại: “Đừng xem.”

Tuy rằng những tấm khác đều chụp hiện trường hung án, nhưng đều không có tấm nào có thi thể lọt vào ống kính. Dương Nguyên Nhất hơi ngừng lại, quay trở về ghế ngồi.

Chu Linh Tê đảo mắt qua lại giữa hai người, dần dần trở nên đầy sâu xa.

Ngụy Diên Khanh xem xong ảnh liền trả lại di động cho Vương Tiểu Hồng, nói rằng: “Trong tất cả hiện trường hung án đều xuất hiện một người.”

“Ai?”

“MC trong talkshow của Tô Thanh Xán.”

Dương Nguyên Nhất: “Hình như hắn tên Diêu Thành.”

Quyết định nhanh chóng tìm thông tin liên quan đến Diêu Thành, phát hiện trước đây hắn rất nghèo túng. Ban đầu là MC trong đài truyền hình nhỏ, phụ trách một chương trình không có rating cao, còn phải đảm nhiệm phỏng vấn. Sau này chương trình bị hủy bỏ liền biến thành phóng viên, chụp trộm đời tư một vài tiểu minh tinh.

Ba năm trước đây, hắn vô tình chụp được đại minh tinh come out, lên đầu đề. Trong lúc phỏng vấn, bởi vì câu hỏi rất xảo quyệt nên nắm được sơ hở, minh tinh lỡ lời bị vạch trần mà thành danh. Đến đây, sự nghiệp thuận lợi, từng bước thăng chức.

“Sự nghiệp rất thuận lợi, cũng rất quỷ dị.” Dương Nguyên Nhất nhận xét: “Nhưng nhân duyên không tốt, trong giới ngoài giới đều mắng hắn. Tuy rằng bị chửi, nhưng càng ngày càng nổi. Thân là MC còn nổi tiếng hơn một vài minh tinh khác.”

Sắc mặt Chu Linh Tê nghiêm trọng: “Trong giới vẫn đồn rằng hắn nuôi mấy con cổ Mạn Đồng. Trước giờ văn phòng thần quái Chu thị không tiếp xúc với hắn, cũng không có hoài nghi hắn. Bởi vì ở đâu xuất hiện tin động trời là ở đó có hắn.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện