Xem chừng rất tức giận bất mãn mà thu dọn đồ đạc cho anh.
Cố Tầm Xuyên nghĩ tới cảnh đó, động tác hơi khựng lại, khoé môi không nhịn được cong lên.
Nga, thật dễ thương.
[Giá trị yêu thích của Cố Tầm Xuyên +5, hiện tại 80.]
Mặt khác, mọi người đều đã lên xe chờ, Tiểu Tường thấy Cố Tầm Xuyên đứng yên, bèn nghiêng đầu nhìn thoáng qua balo của anh là một mảng hỗn độn liền cười thành tiếng, "Cậu lại trêu con gái nhà người ta à?"
Cố Tầm Xuyên không đáp lại, kéo khoá rồi đeo balo trên lưng, xoay người ra ngoài, "Đi thôi."
Khoé môi vẫn cong lên, dào dạt ý cười.
...
Lúc này ở phòng nghỉ của HB.
Zizi bước từ bên ngoài vào với vẻ mặt kinh hách, thoạt nhìn vô cùng uỷ khuất khiến cho người quản lý HB hơi kinh ngạc, đưa mắt nhìn về phía mấy người đi phía sau Zizi.
"Có chuyện gì xảy ra vậy?"
Đội trưởng HB cũng hơi rùng mình nhún vai, vẻ mặt có phần đồng tình nhìn thoáng qua Zizi vẫn chưa phục hồi tinh thần, "Muốn xin phương thức liên hệ của con gái nhà người ta, sau đó lại bị gia trưởng của tiểu cô nương cảnh cáo một phen, phỏng chừng đã có bóng ma tâm lý, cái khí thế của Xuyên Thần thật là đáng sợ."
Chỉ một câu, làm tất cả mọi người vẫn chưa phục hồi được tinh thần.
Bọn họ vừa nhìn cảnh phụ huynh xách tiểu cô nương, còn định trêu ghẹo Zizi vài câu thì Xuyên Thần bỗng quay đầu lại, còn nói một câu, "Nhóc con, tránh xa tiểu cô nương của đội tôi một chút."
Nói xong còn có cảm giác như đang nghiến răng tức giận.
Nếu là anh, anh cũng bị bóng ma tâm lý a.
Zizi ôm chân ngồi ở trên sô pha, nhìn về phía quản lý nhà mình.
Trên sân thi đấu đã phải vắt chân lên cổ để chạy, xuống dưới sân liền bị người ta uy hiếp.
Đáng sợ, thật là đáng sợ.
.....
Lão nam nhân vừa khiến tiểu bằng hữu sợ hãi hiện tại đang ngồi trên xe, bận rộn gỡ rối đôi tai nghe của mình.
Mà đầu sỏ gây tội lại đang ngồi ở hàng ghế phía sau ôm balo ngủ say.
Một chút áy náy cũng không có.
Cố Tầm Xuyên nhìn thoáng qua gương mặt đang ngủ sau trong gương chiếu hậu, khẽ cười một tiếng.
Về tới căn cứ, ai về phòng của người nấy, hoặc kiếm gì đó để thả lỏng một chút.
Do phải dậy khá sớm, hơn nữa còn phải thi đấu cả buổi sáng nên Sở Từ có hơi mệt mỏi, dụi mắt rồi đánh ngáo một cái, tỏ ý như đang muốn đi chợp mắt.
Sau khi Sở Từ đi lên lầu, Cố Tầm Xuyên liền đi lấy hòm thuốc.
Tiểu Tường vừa đi ngang qua, nhìn thoáng qua hòm thuốc trong tay anh, kinh ngạc hỏi, "Làm sao vậy? Sắp đến chung kết rồi, lại xảy ra chuyện gì?"
Cố Tầm Xuyên lấy ra tuýp thuốc mỡ, lúc này mới lên tiếng, "Hình như Sở Từ bị đau cổ tay, tôi đem cái này cho cô bé."
"Đau cổ tay?" Đây chính là vấn đề lớn, vẻ mặt Tiểu Tường nghiêm lại.
"Ừm, tôi đã xem qua, cũng không quá nghiêm trọng." Cố Tầm Xuyên nói, sau đó đi lên lầu.
"Được rồi, có gì cậu hướng dẫn Sở Từ cách sử dụng thuốc." Tiểu Tường nghe vậy gật đầu, còn thuận miệng bổ sung.
Cố Tầm Xuyên đi đến trước cửa phòng Sở Từ, vươn tay gõ cửa.
Không bao lâu, cửa được mở ra, tiểu cô nương thò cái đầu nhỏ ra ngoài, vừa nhìn thấy anh, trương mặt bánh bao lập tức nhăn lại.