Edit: meohuyenmeo

Beta: Du Du

Tiểu Tường lại tiếp tục lướt điện thoại một chút, nhướng mày, "Bất quá người dẫn dắt này cũng thật lợi hại, cục diện lớn như vậy, hướng gió của dư luận luền đổi, nhìn không giống như những account marketing thông thường kia..."

Cố Tầm Xuyên ở bên kia không nói gì, đôi mắt hơi rũ xuống, cũng lười phản ứng với Trương Cẩn ở bên cạnh, lưng dựa vào ghế.

"Từ Từ nhà chúng ta đây là đắc tội người nào a?" Tiểu Tường buồn bực mở miệng, nhìn màn hình, "Ngoạ tào, Zizi cậu ta là tự nguyện tỏ tình, Từ Từ của chúng ta lớn lên ngoan ngoãn đáng yêu là sai sao? Dựa vào cái gì mà nói Sở Từ chính là tai hoạ? Con gái thì không được chơi game hả, một đám người xấu xa, con bé tham gia thi đấu thì có ảnh hương gì tới mấy người, toàn là anh hùng bàn phím."

Tiểu Tường hừ một tiếng, lại nhìn điện thoại, Lưu Văn với An Hữu Chi mấy người đối với loại hành vi này chính là căm ghét tận xương tuỷ, ở bên cạnh thỉnh thoảng lại lên án một hai câu, Cố Tầm Xuyên nhíu mày, đáy mắt mang theo vài tia không kiên nhẫn.

Cầm lấy điện thoại di động, tuỳ tiện nhìn vài lần, lông mày chợt nhíu lại, đứng bật dậy phát ra tiếng động không nhỏ.

Tiểu Tường hơi sửng sốt, giương mắt nhìn hỏi, "Không chơi tiếp hả?"

Dám bắt nạt đến cả Từ Bảo của anh, chơi cái gì mà chơi?

Cố Tầm Xuyên hừ một tiếng, răng cũng không hé.

"Này này, cậu lại định làm gì thế?" Tiểu Tường thấy hành động của cậu ta, đưa mắt nhìn một chút, kỳ quái lên tiếng.

"Đánh lộn." Cố Tầm Xuyên đút tay vào túi, không chút để ý mở miệng.

Tiểu Tường:...

Không chỉ Tiểu Tường, vừa nghe thấy câu nói đó tất cả mọi người đều theo bản năng ngẩng đầu về phía vị đại gia này nhìn một cái.

Sắc mặt hoảng sợ.

Cố Tầm Xuyên tìm thấy thuốc mỡ buổi sáng bôi cho cô gái nhỏ, lúc này mới nhìn qua bọn họ, mày nhướng lên, khoé môi hơi cong, "Đùa thôi."

Ngữ khí cùng biểu tình đùa cợt của anh là sao hả? Sợ là cậu đang muốn trêu chọc bọn họ rồi.

Trong lúc lên lầu thấy mấy người này còn đang nhìn mình, Cố Tầm Xuyên hơi nhíu mày, lười biếng quét mắt qua bọn họ, "Mấy người rảnh lắm sao?"

Cái ánh mắt này vẫn thực là làm người ta sợ hãi.

Trương Cẩn theo bản năng hoàn hồn mở ra trò chơi, dùng hành động chứng minh mình một chút đều không rảnh.

Cố Tầm Xuyên dời đi ánh mắt, nhấc chân hướng lên trên lầu.

Đem mọi chuyện thu hết vào tầm mắt, Tiểu Tường không nhịn được giật giật khoé môi, không dám khiến cái vị đại gia này không thoải mái.

Cũng không biết cậu ta hôm nay bị cái gì, lúc thì cười đến xuân tâm nhộn nhạo, trong chốc lát lại có bộ dạng như ai thiếu cậu ta 800 vạn, quả thực là biểu hiện điển hình của bệnh tâm thần.

Mà Cố Tầm Xuyên cầm thuốc mỡ trong tay đi lên lầu, dựa vào bức tường cạnh cửa phòng Sở Từ, không vội vàng gõ cửa, cầm di động nhìn xem những bình luận ở trên mạng, đôi mắt màu trà hơi nhíu lại.

Ngẫu nhiên nhìn thấy một bình luận viết cái gì mà [Dù sao những cái khác thì tôi cũng không biết, chỉ là tôi nghe cái lời giải thích kia thấy rất đúng, ở trong cái giới game thủ này, thêm một đứa con gái vào làm gì chứ]. Những lời này tuy rằng không nhiều, nhưng vẫn đủ để Cố Tầm Xuyên thấy được.

Trong lòng mơ hồ có chút hiểu ra đây là tình huống gì, đáy mắt Cố Tầm Xuyên xẹt qua một tia chán ghét.

Trước đây thật sự lười quản đến, nhưng hiện tại... Lại là chạm vào điểm mấu chốt của anh.

Đầu ngón tay ở trên màn hình nhẹ động, cuối cùng mở ra thông tin của chính mình, híp mắt lại đăng một cái trạng thái lên, lúc này mới tắt điện thoại, mang theo hương vị lười biếng, giơ tay gõ cửa phòng cô gái nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện