Sở Từ vẫn còn đang ngái ngủ, cứ như vậy ngoan ngoãn ngồi bên méo giường tuỳ ý để Cố Tầm Xuyên bôi thuốc, nghe vậy liền hơi sửng sốt.
Trên mạng nói cái gì?
Thấy bộ dáng của cô, Cố Tầm Xuyên không nhịn được khẽ cười một tiếng, xoa bóp cổ tay xong liền đứng dậy, nghiêng đầu hơi cọ tới chóp mũi của cô.
Động tác vô cùng thân mật, cảm nhận được hơi thở mềm mại của cô, "Những thứ khác em không cần quan tâm."
Cố Tầm Xuyên nói xong, lại nghĩ tới những câu nói lúc nãy, nháy mắt liền hiểu được, dường như là do anh làm liên luỵ tới Sở Từ, chuyện này làm anh cực kỳ khó chịu. Hơn nữa vừa mới xác định mối quan hệ chưa được mấy giờ đã lại nháo ra đến chuyện này, khiến cho lão nam nhân từ trước đều nay đều oán trời oán đất sinh ra loại cảm giác chột dạ.
Nếu không phải người kia dẫn dắt chuyện này, cô gái nhỏ của anh tốt đến như vậy, sao lại có người dám mắng cô được chứ.
"Bởi vì cùng em yêu đương nên đội trưởng rất cao hứng nói chuyện này ra ngoài sao?" Sở Từ chớp mắt, nhìn bộ dạng chột dạ của người nào đó, mở miệng suy đoán.
"Trông đội trưởng giống thằng nhóc Trương Cẩn không biết giữ mồm miệng lắm sao?" Đôi mắt Cố Tầm Xuyên nheo lại.
"Vậy đội trưởng nói em không cần quan tâm cái gì nha?" Cô gái nhỏ phồng má nhíu mày, muốn nắm lấy tóc của anh.
Cố Tầm Xuyên hơi nghiêng đầu, khiến Sở Từ chỉ bắt được không khí, sau đó lại vươn tay véo gương mặt cô.
Thật to gan, đến tóc của anh cũng dám túm.
Hai người náo loạn một hồi lâu, lúc này Cố Tầm Xuyên mới vuốt chóp mũi, kể lại tình hình hiện tại cho cô nghe.
Sở Từ nghe xong, nghiêng đầu thản nhiên đáp, "Bọn họ nói thì kệ bọn họ a, đâu có chuyện gì liên quan tới em?"
Cố Tầm Xuyên nghẹn một hơi, lúc này mới tới mấy lời nói lúc nãy đều không có lý.
Vậy anh suy nghĩ nhiều như vậy để làm gì? Tự mình đa tình sao?
Cố Tầm Xuyên hắng giọng một tiếng, lại thấy Sở Từ tiến lại gần, đôi mắt to tròn hơi chớp nhẹ nhìn anh, "Có phải đội trưởng cảm thấy chính mình làm liên luỵ khiến em bị mắng, trong lòng đang băn khoan chột dạ, phải không?"
Cố Tầm Xuyên:...
"Nga, đội trưởng, anh thật sự đang chột dạ sao?" Sở Từ chớp đôi mắt, tỏ ra có chút kỳ quái mở miệng, "Không ngờ đội trưởng sẽ chột dạ a..."
Cô gái nhỏ giống như muốn bật cười, đáy mắt sáng lấp lánh, không hề che giấu tia cười nhạo trên khuôn mặt.
Cố Tầm Xuyên nhìn biểu tình của Sở Từ, cười một tiếng, ngay sau đó liền cầm chiếc gối bên cạnh muốn che đi gương mặt của cô, đè cô xuống hoàn toàn nằm dưới thân mình.
Để cho cô có cơ hội lấn tới liền muốn bay lên trời, vẫn là ngoan ngoãn ở dưới thì hơn.
Đương nhiên tay cũng sẽ không dùng sức, giống như đang chơi đùa, đầu ngón tay không chịu yên phận, lướt một vòng rồi hơi nhé, giọng nói có phần áp bách, "Em rất đắc ý a?"
Đầu ngón tay anh hơi lạnh, bị nhéo có điểm ngứa, Sở Từ muốn xoay người trốn tránh nhưng vẫn bị Cố Tầm Xuyên ôm lại vào trong lòng ngực.
"Lưu manh." Sở Từ vỗ bàn tay anh.
Cố Tầm Xuyên lên tiếng, cũng chẳng quan tâm tới thể diện, hướng mặt cô hôn vài cái, "Tôi còn có thể lưu manh hơn..."
Sở Từ chớp mắt nhìn anh.
"Từ Bảo lớn nhanh một chút a, bộ dạng em hiện tại như muốn dụ dỗ tôi." Anh hơi cong khoé môi tiến lại gần, thở dài một hơi, vẻ mặt tỏ ra bất đắc dĩ, "Làm tôi rất muốn phạm tội."
Sở Từ:...
Còn nói tiếp, "Lớn nhanh một chút, sau này tôi sẽ nhẹ tay."