Hiện tại, vẻ mặt cô nương như muốn nói, "Mau ăn đi".

"Đồ ăn nấu chưa kĩ." Đáy mắt Lục Tấn xẹt qua ý cười, mặt vô biểu tình nói ra sự thật.

Vẻ mặt Sở Từ nghiêm túc, dõng dạc nói, "Có kĩ mà, chỗ nào không kĩ?"

Trợn mắt nói dối.

Lục Tấn đảo mắt, không nhịn được cong khóe môi cười.

Nhìn biểu tình này, Sở Từ rốt cuộc chớp mắt, giải thích lại, "Em nấu ăn không quen, nên chỉ nấu cho anh trong chốc lát." 

Nga, tin được cô chắc có chuyện ma quỷ.

Sao có thể nghiêm trang như vậy nói hươu nói vượn? Lục Tấn cười khẽ, đôi mắt ẩn sau chiếc kính đều hiện rõ ý cười.

Sau đó lại gắp một miếng đồ ăn nữa.

Tiểu cô nương bên cạnh vẫn luôn nhìn chằm chằm, bộ dáng như đang chuẩn bị hành động, giống như đợi hắn gắp một miếng lên, liền lập tức xông tới ăn như vừa nãy.

Chờ hắn gắp đồ ăn lên, Sở Từ lập tức chồm tới.

Lục Tấn dường như biết trước Sở Từ sẽ làm vậy, lập tức giơ tay, bàn tay to lớn bao trọn khuôn mặt cô, hướng một bên đẩy.

Xúc cảm ở lòng bàn tay thực thoải mái, còn có thể cảm nhận được hơi thở nhu nhu.

Lục Tấn đưa đồ ăn lên miệng, thuận tay còn nhéo mặt Sở Từ, cảm nhận được sự mềm mại, đáy mắt hắn hơi ám, thấp giọng nói, "Đúng vậy, đồ ăn đều nấu chín."

Sở Từ ngửi được trên người hắn nhàn nhạt mùi nước sát cùng với một hương vị không nói lên lời, khuôn mặt nhỏ hướng bàn tay Lục Tấn lắc lắc, nghe hắn nói lại nhịn không được trừng mắt nhìn.

Xúc cảm ở lòng bàn tay quá mức thoải mái.

Phía sau Sở Từ là ánh sáng mặt trời chiếu vào, trước ánh sáng, sườn mặt tinh xảo của cô hiện ra vô cùng rõ ràng.

Trong nháy mắt khiến tâm hắn đều mềm nhũn. 

Tại sao......

Tại sao lại đáng yêu như vậy?

[Giá trị yêu thích của Lục Tấn +6, hiện tại 38.]

Trong lòng lại có một loại cảm xúc kì lạ tản ra.

Loại cảm xúc này làm cho Lục Tấn theo bản năng muốn tránh né, tiềm thức của hắn nói, thứ này rất nguy hiểm.

Đưa tay lại, tiểu cô nương cũng đứng dậy quay lại vị trí của mình.

Thứ hắn ăn kia, nói thật ra cũng chẳng phải là mỹ vị.

"Cái gọi tay nghề tốt lại làm như vậy, sao lại cười một mình?" Trên mặt Lục Tấn không hề có một chút ý tứ ghét bỏ, hộp cơm cũng ăn còn phân nửa, đảo mắt, khóe môi vẫn cong lên nhìn Sở Từ.

"Anh thừa nhận là anh trai em." Sở Từ chớp mắt, "Rõ ràng lúc trước còn không cho em gọi anh là anh trai."

Liền vì cái này?

Lục Tấn cười nhạo.

Ngay sau đó liền nghe thấy Sở Từ tiếp tục mở miệng, "Ai, nam nhân thật khó hiểu."

Lục Tấn:......

Chau mày, buông chiếc đũa trong tay xuống, Lục Tấn cảm thấy mình đã quá dung túng Sở Từ.

Lúc này mới suy nghĩ lại, có thêm một cái em gái như vậy hắn cũng có thể chấp nhận, Lục Tấn đã dúng túng cô như vậy, chờ lúc sau không được lại bò lên đầu hắn làm loạn?

"Nếu bị cô gọi là anh trai ăn đồ ăn chưa chín, vậy cô đích xác nên vụng trộm cười."

"Nga, vậy anh còn muốn như thế nào nữa?" Sở Từ giương mắt bất mãn.

"Không thế nào cả." Lục Tấn rũ con ngươi, đem cảm xúc của mình áp xuống, ác liệt nói, nắm lấy khuôn mặt Sở Từ, đôi mắt âm u.

"Lại đây."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện