Xúc cảm vừa cảm nhận được trong nháy mắt. đáy mắt Lục Tấn liền hơi biến sắc, cầm lấy tay Sở Từ.
"Tại sao tay lạnh như vậy?" Hắn nhíu mày nói.
"Tay anh cũng lạnh giống em." Sở Từ mở miệng, nghiêng đầu nghĩ, xem đây là bệnh của nguyên chủ.
"Nga... Đau bụng kinh?"
Hắn có phải đã quản quá nhiều rồi không? Khóe môi Sở Từ hơi trừu, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, rút tay lại, cũng nghiêm túc nói, "Anh trai, anh nên đi làm."
"Không vội." Thanh âm Lục Tấn nhàn nhạt nói, "Cho bọn họ chờ."
Chờ hắn? Rốt cuộc hắn có trách nhiệm không vậy?
Thấy tiểu cô nương trợn tròn đôi mắt, một thân thỏ con manh manh, Lục Tân hơi liếm khóe môi, khom lưng xoa đầu Sở Từ, khóe môi cong lên cười, "Bữa sáng muốn ăn gì?"
"Gì cũng được."
Vẫn là đáp án kia, tiểu cô nương thực khó hầu hạ.
Lục Tấn cười một tiếng, đứng dậy đi vào phòng bếp xem còn có nguyên liệu nấu ăn không.
Cuối cùng, dùng mấy nguyên liệu còn dư hôm qua nấu một nồi mì sợi, nhìn bộ dáng tiểu cô nương ăn, Lục Tấn nhìn đến chăm chú.
Lúc sau phục hồi lại tinh thần, đáy mắt mang theo một tia tự sa ngã.
Cũng biết được, tiểu cô nương đối với hắn lực hấp dẫn quá lớn.
Mặc kệ là làm cái gì, đáy mắt cô đều thanh triệt sáng ngời, tràn ngập quang minh hướng tới, khá hoàn toàn so với hắn.
Thuận theo tự nhiên đi...
Lục Tấn nghĩ, thật sự không thể làm chính mình nghẹn đến trở thành cầm thú đi?
Rũ mắt, đặt chén trong tay sang một bên, nhìn thỏ con trước mặt yên lặng hút mì sợi, đầu ngón tay hơi vỗ bàn, "Hôm nay Từ Bảo có bận không?"
Sở Từ nghe vậy liền ngẩng đầu suy nghĩ, "Ôn tập công khóa?"
Ta yêu học tập, học tập yêu ta!
"Buổi trưa đem cơm cho tôi đi?" Lục Tấn hơi câu khóe môi, đứng dậy tiến gần Sở Từ, lúc này hắn đã mang cặp kính lên, cười một cái, cả người ngoại trừ tự phụ lại mang theo hai phân ôn nhuận như ngọc.
Sở Từ yên lặng nhớ lại lúc trước, chọc bát mì hừ một tiếng, "Không muốn, anh nói không ngon."
Lục Tấn vô tội nói, "Đâu có? Từ Bảo nấu ăn ngon nhất."
Cuối cùng nói mãi tiểu cô nương cũng đã đồng ý, Lục Tấn mới xoay người đi thay quần áo, xong hướng Sở từ đi tới.
Hơi khom lưng, "Từ Bảo."
Biết được Lục Tấn chỉ cái gì, Sở Từ đưa tay chỉnh lại cổ áo của hắn, sau đó ngoan ngoãn vẫy tay, "Hẹn gặp lại anh."
Lục Tấn khẽ cười một tiếng, giơ tay xoa đầu Sở Từ, "Ân, Từ Bảo ngoan."
[Giá trị yêu thích của Lục Tấn +3, hiện tại 63.]
Sau đó, Sở Từ ở trong chung cư của mình ngồi học, gần trưa, theo chỉ đạo của Trà Bạch nấu đồ ăn, thành quả hôm nay thoạt nhìn tốt hơn ngày hôm qua.
Nhưng... Như cũ không tính là am hiểu.
Giữa trưa, Sở Từ mang cơm đi đến bệnh viện cùng Lục Tấn ăn trưa, ăn xong hắn không có giữ cô lại như lần trước, mà đưa cô về nhà, rồi chính mình lái xe trở lại bệnh viện.
Chỉ trong vòng một tuần, Sở Từ đã nhìn qua được hơn một nửa kiến thức cao trung, sáng sớm liền cầm theo một đống sách vở đi luyện tập.
...
Tác giả có lời muốn nói: Đầu phiếu phiếu, nhắn lại, An An
Tấu chương xong.
"Tại sao tay lạnh như vậy?" Hắn nhíu mày nói.
"Tay anh cũng lạnh giống em." Sở Từ mở miệng, nghiêng đầu nghĩ, xem đây là bệnh của nguyên chủ.
"Nga... Đau bụng kinh?"
Hắn có phải đã quản quá nhiều rồi không? Khóe môi Sở Từ hơi trừu, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, rút tay lại, cũng nghiêm túc nói, "Anh trai, anh nên đi làm."
"Không vội." Thanh âm Lục Tấn nhàn nhạt nói, "Cho bọn họ chờ."
Chờ hắn? Rốt cuộc hắn có trách nhiệm không vậy?
Thấy tiểu cô nương trợn tròn đôi mắt, một thân thỏ con manh manh, Lục Tân hơi liếm khóe môi, khom lưng xoa đầu Sở Từ, khóe môi cong lên cười, "Bữa sáng muốn ăn gì?"
"Gì cũng được."
Vẫn là đáp án kia, tiểu cô nương thực khó hầu hạ.
Lục Tấn cười một tiếng, đứng dậy đi vào phòng bếp xem còn có nguyên liệu nấu ăn không.
Cuối cùng, dùng mấy nguyên liệu còn dư hôm qua nấu một nồi mì sợi, nhìn bộ dáng tiểu cô nương ăn, Lục Tấn nhìn đến chăm chú.
Lúc sau phục hồi lại tinh thần, đáy mắt mang theo một tia tự sa ngã.
Cũng biết được, tiểu cô nương đối với hắn lực hấp dẫn quá lớn.
Mặc kệ là làm cái gì, đáy mắt cô đều thanh triệt sáng ngời, tràn ngập quang minh hướng tới, khá hoàn toàn so với hắn.
Thuận theo tự nhiên đi...
Lục Tấn nghĩ, thật sự không thể làm chính mình nghẹn đến trở thành cầm thú đi?
Rũ mắt, đặt chén trong tay sang một bên, nhìn thỏ con trước mặt yên lặng hút mì sợi, đầu ngón tay hơi vỗ bàn, "Hôm nay Từ Bảo có bận không?"
Sở Từ nghe vậy liền ngẩng đầu suy nghĩ, "Ôn tập công khóa?"
Ta yêu học tập, học tập yêu ta!
"Buổi trưa đem cơm cho tôi đi?" Lục Tấn hơi câu khóe môi, đứng dậy tiến gần Sở Từ, lúc này hắn đã mang cặp kính lên, cười một cái, cả người ngoại trừ tự phụ lại mang theo hai phân ôn nhuận như ngọc.
Sở Từ yên lặng nhớ lại lúc trước, chọc bát mì hừ một tiếng, "Không muốn, anh nói không ngon."
Lục Tấn vô tội nói, "Đâu có? Từ Bảo nấu ăn ngon nhất."
Cuối cùng nói mãi tiểu cô nương cũng đã đồng ý, Lục Tấn mới xoay người đi thay quần áo, xong hướng Sở từ đi tới.
Hơi khom lưng, "Từ Bảo."
Biết được Lục Tấn chỉ cái gì, Sở Từ đưa tay chỉnh lại cổ áo của hắn, sau đó ngoan ngoãn vẫy tay, "Hẹn gặp lại anh."
Lục Tấn khẽ cười một tiếng, giơ tay xoa đầu Sở Từ, "Ân, Từ Bảo ngoan."
[Giá trị yêu thích của Lục Tấn +3, hiện tại 63.]
Sau đó, Sở Từ ở trong chung cư của mình ngồi học, gần trưa, theo chỉ đạo của Trà Bạch nấu đồ ăn, thành quả hôm nay thoạt nhìn tốt hơn ngày hôm qua.
Nhưng... Như cũ không tính là am hiểu.
Giữa trưa, Sở Từ mang cơm đi đến bệnh viện cùng Lục Tấn ăn trưa, ăn xong hắn không có giữ cô lại như lần trước, mà đưa cô về nhà, rồi chính mình lái xe trở lại bệnh viện.
Chỉ trong vòng một tuần, Sở Từ đã nhìn qua được hơn một nửa kiến thức cao trung, sáng sớm liền cầm theo một đống sách vở đi luyện tập.
...
Tác giả có lời muốn nói: Đầu phiếu phiếu, nhắn lại, An An
Tấu chương xong.
Danh sách chương