Bàn tay trắng nõn bị dính vụn gỗ cháy đen, trắng và đen đối lập làm người nhìn có chút chói mắt.
"Ta nhìn ngươi chỉ có một mình, giống như cái gì cũng không có, không bằng..." Tiểu cô nương cười, mắt cong như lưỡi liềm, "Liền thịt đi."
Thân mình Văn Cảnh hơi cứng đờ, đáy mắt mang theo tia hoài nghi mờ mịt nhìn tiểu cô nương mềm mại trước mắt, ý tứ bên trong lời nói vừa nãy, hoàn toàn không có một chút nhuyễn manh.
Tiểu cô nương mặc hồng y, góc váy đều bị dính bùn đất, nhưng nàng giống như không hề để ý, cứ như vậy ngồi xuống đất, như là thiên địa chi gian tinh linh, những cái thứ dơ bẩn bám trên người nàng giống như đều thay đổi bộ dáng.
Thanh âm ngọt ngào mềm mại, xứng với một trương mặt bánh bao nhuyễn manh ngoan ngoãn, trên mặt hiện rõ ửng đỏ, thoạt nhìn rất dễ khi dễ.
Văn Cảnh hoàn hồn, đáy mắt nổi lên một tia bực bội lạnh lùng.
Bất quá cũng chỉ là tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa.
Nghĩ như vậy hắn lại lùi về sau hai bước, quanh thân ẩn toát ra độ lửa linh lực, mang theo hơi thở nóng rực.
Uy hiếp Sở Từ không được tới gần.
Sở Từ không để ý linh lực của hắn, nghiêng mình duỗi tay bế hắn vào lồng ngực.
Văn Cảnh chỉ cảm thấy chân trước đau xót, bởi vì bị thương nghiêm trọng nên phản ứng có chút trì độn, cũng không nghĩ đến tiểu nha đầu này có thể hoàn toàn không bận tâm đến linh lực của hắn mà bế lên, chờ phục hồi tinh thần liền phát hiện mình đã ở trong một cái mềm mại mang theo hương vị ngọt.
Tay Sở Từ bị linh lực của Văn Cảnh khiến cho hơi phiếm hồng, nàng nhíu mày ôm hắn thật chặt, đứng dậy, cúi đầu nhìn thoáng qua hắn.
Đại khái là do lần đầu tiên được ôm vào trong ngực, đôi mắt kim hồng mang theo mờ mịt chinh lăng, cũng ngẩng đầu nhỏ giương mắt nhìn nàng, có điểm ngốc, giống như còn không có phản ứng lại.
Ở dưới cổ hắn có một nhúm lông màu trắng, đặc biệt nổi bật giữa bộ lông màu đỏ, Sở Từ nhìn thấy liền theo bản năng gãi cằm Văn Cảnh.
Văn Cảnh hơi co rụt lại, lập tức hoàn hồn sau loạt cảm xúc thoải mái kỳ quái, đáy mắt xẹt qua một tia bực bội tàn nhẫn, muốn nhảy khỏi lồng ngực Sở Từ.
"Ta sẽ chữa khỏi cho ngươi, ngươi ngoan một chút được không?" Biểu tình Sở Từ bình tĩnh, nhìn Văn Cảnh định nhảy ra, liền nhấn đầu nhỏ của hắn vào lồng ngực mình, nhấc chân đi ra ngoài.
Bị Sở Từ ấn đầu, đây là lần đầu tiên hắn bị đối xử như vậy, thật đúng là có chút ngốc.
Sau đó thân hình bị nâng lên, con ngươi hồ ly kim hồng đối diện với đôi mắt đen láy thanh triệt của tiểu cô nương, tiểu manh vật trên người có chút dơ bị nâng trên không trung, chân trước rũ xuống, đuôi xõa tung hơi cuộn tròn, lỗ tai to dài hơi run lên, mơ hồ muốn giãy giụa.
Sở Từ cẩn thận tránh vết thương của Văn Cảnh, oai oai đầu, "Hiện tại ngươi là của ta, không sợ."
Là của nàng? Không sợ? Đáy mắt Văn Cảnh xẹt qua một đạo châm chọc.
Tiểu nha đầu tự quyết định.
Muốn yên tĩnh dưỡng thương cũng không xong.
"Ta nhìn ngươi chỉ có một mình, giống như cái gì cũng không có, không bằng..." Tiểu cô nương cười, mắt cong như lưỡi liềm, "Liền thịt đi."
Thân mình Văn Cảnh hơi cứng đờ, đáy mắt mang theo tia hoài nghi mờ mịt nhìn tiểu cô nương mềm mại trước mắt, ý tứ bên trong lời nói vừa nãy, hoàn toàn không có một chút nhuyễn manh.
Tiểu cô nương mặc hồng y, góc váy đều bị dính bùn đất, nhưng nàng giống như không hề để ý, cứ như vậy ngồi xuống đất, như là thiên địa chi gian tinh linh, những cái thứ dơ bẩn bám trên người nàng giống như đều thay đổi bộ dáng.
Thanh âm ngọt ngào mềm mại, xứng với một trương mặt bánh bao nhuyễn manh ngoan ngoãn, trên mặt hiện rõ ửng đỏ, thoạt nhìn rất dễ khi dễ.
Văn Cảnh hoàn hồn, đáy mắt nổi lên một tia bực bội lạnh lùng.
Bất quá cũng chỉ là tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa.
Nghĩ như vậy hắn lại lùi về sau hai bước, quanh thân ẩn toát ra độ lửa linh lực, mang theo hơi thở nóng rực.
Uy hiếp Sở Từ không được tới gần.
Sở Từ không để ý linh lực của hắn, nghiêng mình duỗi tay bế hắn vào lồng ngực.
Văn Cảnh chỉ cảm thấy chân trước đau xót, bởi vì bị thương nghiêm trọng nên phản ứng có chút trì độn, cũng không nghĩ đến tiểu nha đầu này có thể hoàn toàn không bận tâm đến linh lực của hắn mà bế lên, chờ phục hồi tinh thần liền phát hiện mình đã ở trong một cái mềm mại mang theo hương vị ngọt.
Tay Sở Từ bị linh lực của Văn Cảnh khiến cho hơi phiếm hồng, nàng nhíu mày ôm hắn thật chặt, đứng dậy, cúi đầu nhìn thoáng qua hắn.
Đại khái là do lần đầu tiên được ôm vào trong ngực, đôi mắt kim hồng mang theo mờ mịt chinh lăng, cũng ngẩng đầu nhỏ giương mắt nhìn nàng, có điểm ngốc, giống như còn không có phản ứng lại.
Ở dưới cổ hắn có một nhúm lông màu trắng, đặc biệt nổi bật giữa bộ lông màu đỏ, Sở Từ nhìn thấy liền theo bản năng gãi cằm Văn Cảnh.
Văn Cảnh hơi co rụt lại, lập tức hoàn hồn sau loạt cảm xúc thoải mái kỳ quái, đáy mắt xẹt qua một tia bực bội tàn nhẫn, muốn nhảy khỏi lồng ngực Sở Từ.
"Ta sẽ chữa khỏi cho ngươi, ngươi ngoan một chút được không?" Biểu tình Sở Từ bình tĩnh, nhìn Văn Cảnh định nhảy ra, liền nhấn đầu nhỏ của hắn vào lồng ngực mình, nhấc chân đi ra ngoài.
Bị Sở Từ ấn đầu, đây là lần đầu tiên hắn bị đối xử như vậy, thật đúng là có chút ngốc.
Sau đó thân hình bị nâng lên, con ngươi hồ ly kim hồng đối diện với đôi mắt đen láy thanh triệt của tiểu cô nương, tiểu manh vật trên người có chút dơ bị nâng trên không trung, chân trước rũ xuống, đuôi xõa tung hơi cuộn tròn, lỗ tai to dài hơi run lên, mơ hồ muốn giãy giụa.
Sở Từ cẩn thận tránh vết thương của Văn Cảnh, oai oai đầu, "Hiện tại ngươi là của ta, không sợ."
Là của nàng? Không sợ? Đáy mắt Văn Cảnh xẹt qua một đạo châm chọc.
Tiểu nha đầu tự quyết định.
Muốn yên tĩnh dưỡng thương cũng không xong.
Danh sách chương