Nguyên bản Văn Cảnh lúc này đây hoàn toàn cứng đơ.

Chóp mũi còn lưu lại cảm xúc nhẹ nhàng của tiểu cô nương, mềm nhẹ thơm ngọt.

Có chút ướt át mềm mại giống như là xúc cảm chạm vào cánh hoa.

Muốn mạng.

Loại cảm giác này.

Hảo, cái gì ngoan? Thưởng cái gì?! Rốt cuộc cái tiểu cô nương này có biết nàng đang nói chuyện với ai không vậy? Nhìn Sở Từ mở cái bình sứ màu trắng bên cạnh ra, đem thuốc bột bôi quanh vết thương của Văn Cảnh, mí mắt hắn hơi giật một chút.

Hảo đi, cái tiểu nha đầu này phỏng chừng đúng là không biết.

Chóp mũi hắn hơi giật giật, ngửi mùi thuốc trị thương trên móng vuốt của mình.

Linh dược trung đẳng, phẩm chất giống nhau, trước kia hắn chưa dùng loại này bao giờ.

Văn Cảnh rất hoài nghi loại linh dược này rốt cuộc đến bao giờ mới làm miệng vết thương khép lại.

Sau đó liền thấy tiểu cô nương xoay người đi, không biết từ nơi nào cầm tới hai mảnh gỗ nhỏ.

Văn Cảnh:...

Nhìn biểu tình ở đáy mắt Sở Từ, hắn theo bản năng lảo đảo hai bước muốn chạy, nhưng rất nhanh bị nàng ôm trở về.

Cuối cùng chân trước được mảnh gỗ cố định chặt, bị Sở Từ quấn băng vải trông có chút không ra cái gì cả, làm Văn Cảnh đi đứng đều không tiện.

"Chi." Hắn bất mãn chi một tiếng, chân được băng bó hướng Sở Từ vẫy vẫy.

Tiểu cô nương chớp mắt, đưa tay xoa đầu hắn nói, "Đáng yêu."

Gia là tiên thú uy phong bát diện, gia không cần đáng yêu.

Văn Cảnh nhìn tiểu bộ dáng vô tội của Sở Từ, hô một hơi, ngồi xổm xuống, đôi mắt nhìn chính mình bị mạnh mẽ băng bó, thoạt nhìn có loại cảm giác giận dỗi.

"Thành thật một chút, có khen thưởng." Sở Từ đứng dậy, thuận tay nhéo nhéo tai hắn.

Văn Cảnh mặc kệ, di chuyển sang chỗ khác, tránh khỏi bàn tay Sở Từ đang muốn sờ hắn, liền như vậy nằm trên giường, nhìn nàng xoay đi chỗ khác, đưa tay... cởi quần áo của mình.

Văn Cảnh:?!

Thời tiết không lạnh, tiểu cô nương mặc tương đối đơn bạc, vào thời điểm Văn Cảnh không kịp phản ứng lại, y phục hồng nhạt dính tro bụi đã bị nàng kéo xuống hơn phân nửa.

Bờ vai mượt mà, mang theo nhàn nhạt màu sắc phấn nhuận, trên cánh tay nàng còn mang theo vài đạo hoa ngân, trên làn da trắng nõn nhìn có vẻ phá lệ chói mắt.

Nàng hơi nghiêng thân mình, ngực chỗ tiểu xảo lả lướt mang theo một loại độ cung vi diệu, đánh sâu vào lão yêu quái Văn Cảnh độc thân từ trong bụng mẹ.

Động tác tiểu cô nương không có dừng lại, đem y phục trên người mình hoàn toàn cởi ra đặt sang một bên, sau đó đi tới bên trong ngăn tủ bộ y phục màu lam nhạt mặc vào, mới giương mắt nhìn về phía hắn.

Mũi nhỏ của nàng hơi nhăn lại, Văn Cảnh một đốn, cúi đầu nhìn thoáng qua khăn trải giường mình nằm, nhiễm bẩn, còn bị dính tro bụi từ lông hắn.

Văn Cảnh:...

Sở Từ thừa dịp Văn Cảnh không phản ứng lại, đưa tay đè hắn lại, ngón tay hơi điểm trên chóp mũi hắn, "Tiểu dơ quỷ."

Cư nhiên có một loại cảm giác sủng nịch.

[Giá trị yêu thích của Văn Cảnh +5, hiện tại 14.]

Văn Cảnh nhìn thần sắc tiểu cô nương nghiêm túc, nghĩ phía trước nàng bày ra tới sức chiến đấu, lại nghĩ chính mình hiện tại đang bị thương, cuối cùng nằm liệt trên giường.

Đến đi, ngươi muốn làm gì thì làm.

...

Editor có lời muốn nói: Dạo này tui phải học trực tuyến nên không có thời gian edit, các nàng thông cảm T^T
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện