Biết rõ chính mình bị ghét bỏ, nhưng vẫn là muốn quản nàng.

Bị tiểu cô nương ghét bỏ ôm không thoải mái, Văn Cảnh mang nàng xuống núi, lúc sau mới biến lại bộ dáng tiểu mao đoàn, Sở Từ vui vẻ ôm hắn vào trong lòng ngực, hướng Truyền Tống Trận đi tới.

Nhẫn trữ vật của Văn Cảnh bên trong không có y phục của tiểu cô nương, Sở Từ lại chỉ là một cái ngoại môn đệ tử nên không có nhẫn trữ vật, vì vậy nàng cuối cùng vẫn mặc vào bộ y phục cũ, thoạt nhìn ít nhiều có phần chật vật.

Trong lòng ngực ôm tiểu mao đoàn, gác hai đôi chân nhỏ ghé vào cánh tay tiểu cô nương, lông xù to lớn phía sau rũ xuống, đôi con ngươi kim hồng không thèm để ý đến xung quanh, mơ hồ còn có thể thấy được hai phân buồn bực.

Chờ tới khi trở về Lăng Nhất tông Truyền Tống trận, đệ tử canh giữ ở nơi đó thấy Sở Từ xuất hiện mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Rốt cuộc thời gian Sở Từ đi vào núi thực sự quá dài, rõ ràng nàng sở yêu cầu tìm đồ vật ở bên ngoài, không có nhiều nguy hiểu, môn phái nói để hoàn thành được nhiệm vụ này cũng cần thời gian quy định, nếu vượt qua thời gian này mà chưa trở về, môn phái sẽ cho người tới điều tra.

Bất quá nhìn Sở Từ một thân chật vật, đệ tử trông coi trận pháp kia cũng không có nhiều lời, liền nhanh chóng mở trận pháp cho nàng đi vào.

Tiểu cô nương vừa mới ôm Văn Cảnh đi vào, còn chưa kịp tới cửa thì liền nghe thấy bên ngoài ầm ĩ, vài vị phong chủ đều tụ tập ở căn nhà nhỏ của nàng, còn có cả một vài người quen, như Hứa Tinh Nguyện kia, còn có cả Phong Dụ.

Không khí chung quanh có phần căng thẳng.

Đáy mắt Sở Từ xẹt qua một đạo mê hoặc, Văn Cảnh ở trong lòng ngực nàng càng nhăn mày, nhìn những người đang tập trung ở đây, bên tai mơ hồ truyền đến mấy từ, phút chốc hắn liền hơi hiểu được vấn đề hiện tại.

Quả nhiên bởi vì chuyện này, ngay sau đó trong lòng liền tràn ngập sự trào phúng, chuyện đều đã qua một thời gian dài như vậy, mấy người này bây giờ mới tới đây? Có phải là quá muộn rồi không?

Vừa vặn lúc này, Hứa Tinh Nguyện liếc mắt một cái, trông thấy Sở Từ chật vật vẻ mặt hoang mang, thanh âm liền hơi có chút chói tai bén nhọn, giơ tay chỉ về phía tiểu cô nương nói, "Sư phó, ngươi xem, chính là nàng ta!"

Trong đám phong chủ kia, có một nam tử trung niên thoạt nhìn có phần nghiêm khắc, nghiêng thân mình đi về phía Sở Từ, đáy mắt mang theo tia đánh giá, nhìn nàng trên dưới một vòng, sau đó mới trầm giọng nói, "Tinh Nguyện, có thật như ngươi nói, ngày hôm ấy ngươi bị hôn mê nghiêm trọng là do Sở Từ?"

"Sư phó, ta chắc chắn là nàng ta, huống chi lúc đó nơi đấy còn có rất nhiều người nhìn thấy." Hứa Tinh Nguyện nghiến răng, hung ác nhìn Sở Từ.

"Chưởng môn, nếu quả thực như lời của Tinh Nguyện, thì Sở Từ hiện tại như vậy hẳn là đã bị những cái yêu vật đoạt xá, hơn nữa ngày hôm đó đúng lúc thánh vật đã chịu tổn hại, Văn Cảnh tôn giả hiện tại còn không biết tung tích, chung quanh lại không có dấu vết của người khác..."

"Bất Lạc phong chủ, lời nói này của ngươi không khỏi quá mức qua loa đi?" Một nam tử thoạt nghiêm túc khác đứng cạnh vị chưởng môn lập tức đánh gãy lời nói của người kia, đáy mắt mang theo sự bất mãn.

"Vậy ngươi có lời giải thích nào tốt hơn sao?"

Nghe vậy, nam tử kia liền ngập ngừng, nhấp môi không nói gì.

Sở Từ rũ mắt nhìn tiểu đoàn trong lòng ngực, "Tôn giả?"

Văn Cảnh nghe vậy liền ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái, đáy mắt lười biếng, mang theo ý cười, giống như đang nói ——

Không có việc gì, ngươi cứ nháo đi, có chuyện gì, không phải đã có ta lo rồi sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện