Sở Từ nghe hắn nói, nghiêng đầu suy nghĩ, cũng không biết nghĩ tới cái gì mà hơi chớp mắt, đưa tay nhéo chính khuôn mặt của mình.

"Bởi vì lão tử đáng yêu đệ nhất thiên hạ?"

Tiểu cô nương hơi phồng miệng, lời nói có phần kiêu ngạo, đôi mắt thuỷ nhuận tràn đầy nghiêm túc.

Cái này là học ai vậy? Khoé miệng Văn Cảnh hơi trừu.

Trà Bạch vội vàng nói, [Này, Từ Từ...]

Đối diện với sự nóng vội của Trà Bạch, Sở Từ vô cùng bình tĩnh giải thích, "Ta quên trước kia ai là người nói cho ta rồi, không nghĩ giảng đạo lý liền nói cho hắn nghe những lời này."

Lão tử đáng yêu đệ nhất thiên hạ, muốn cái gì thì được cái đó, ngươi không quản được.

Trà Bạch:...

Nhìn bộ dáng này của tiểu cô nương, cuối cùng Văn Cảnh cũng không nhịn được đưa tay kéo Sở Từ vào trong lồng ngực, cực lực khắc chế mà ẩn nhẫn mang theo ý cười, ghé sát vào bên tai nàng thì thầm.

"Ừ, Từ Bảo của ta đáng yêu đệ nhất thiên hạ."

Dù tiểu cô nương có chút yếu đuối, nhưng không phải loại người quá vô dụng, những điều phải hiểu nàng đều hiểu, nên nói nàng sẽ nói, nên làm nàng cũng sẽ làm, tuy rằng nhìn qua tiểu cô nương mềm mại này hay làm ra mấy chuyện khác người, nhưng đối với rất nhiều chuyện nàng lại hiểu rõ ràng hơn ai hết.

Một tiểu cô nương như vậy, sao lại không thể thích được cơ chứ?

"Vậy nên đừng có đánh trống lảng." Sở Từ vẻ mặt hưởng thủ chớp chớp mắt, sau đó lại lần nũa nắm lấy cổ áo Văn Cảnh, có phần bất mãn nói.

Đáy mắt Văn Cảnh xẹt qua một tia phức tạp, rũ con ngươi nhìn xuống bàn tay nhỏ bé đang giữ lấy cổ áo của hắn, trắng nõn mềm mại, thoạt nhìn vô cùng yếu ớt, cũng bởi vì vậy mà mới làm hắn có chút không xác định được...

Không xác định được rốt cuộc hắn có thể ôm tiểu cô nương nay bao lâu.

Đối với nàng có phần tham luyến, trong tưởng tượng của chính mình còn muốn thâm hơn một chút.

"Rất muốn nghe sao?"

Văn Cảnh dừng một chút, lúc sau mới chậm rãi ghé tai tiểu cô nương nói.

Sở Từ nháy mắt, gật đầu, "Muốn nghe."

"Từ Bảo, ngươi nhớ kỹ..." Đáy mắt Văn Cảnh dần trở nên sâu thẳm, tham luyến tàn nhẫn đan xen lẫn nhau, tựa hồ như muốn hoá thành một cái lồng nhỏ, đem nhốt cái tiểu gia hoả trong lồng ngực này lại, không bao giờ cho nàng chạy thoát, "Ngươi đã không còn cơ hội rời đi, nghe xong, mặc kệ ngươi sợ hãi hay muốn trốn tránh, đều không còn cơ hội nữa."

Hắn sẽ không bao giờ buông tay, kể cả khi Sở Từ muốn rời khỏi, hắn cũng sẽ khoá chặt nàng bên người mình.

Sở Từ nhìn thoáng qua bàn tay của người này đang đặt trên eo mình, môi nhỏ hơi chu ra, nhỏ giọng nói, "Làm như là ngay bây giờ ta sẽ bỏ chạy vậy."

Nói là làm.

Văn Cảnh khẽ hừ một tiếng, bàn tay ôm lấy eo tiểu cô nương hơi siết lại hơn.

Ôm tiểu đoàn mềm mại trong tay, đem quá khứ trước kia của mình kể cho nàng nghe.

Hoả Sí, là hung thú thượng cổ, tính tình mạnh mẽ và tàn bạo, rất dễ bị mất kiểm soát, nhưng sau đó lại bị thánh vật trấn áp, lúc này danh khí của hung thần Hoả Sí cũng dần dần biến mất, được người người truyền lại giống như một truyền thuyết.

Bất quá, điều buồn cười nhất chính là thiên địa đã sinh ra cho Hoả Sí năng lực mạnh như vậy, nhưng sau đó hắn lại bị bài xích và bị ghét bỏ, ưu ái cho hắn năng lực mạnh mẽ, song lại sợ hãi hắn, không cho phép hắn sử dụng năng lực quá mạnh.

Mà lúc trước, sở dĩ hắn bị thương không phải do nhân loại gây ra, mà là do thức tỉnh, Thiên Đạo vì không cho phép hắn tiếp tục thăng tiến, doạ nạt trừng phạt như nào đều không có uy lực, bèn thu lại tu vi của hắn, sau đó còn khiến hắn của trọng thương.

Linh thức của hắn của bị tổn thương một thời gian khi hắn đấu tranh với cái quy tắc của thế giới này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện