Vù vù vù!

Điện thoại đi động của cả sáu người chúng tôi đồng loạt vang lên. Khi nhìn thấy là Trương Ái Ái gửi tin nhắn, điều không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.

Miễn không phải là tin ẩn danh là tốt rồi!

[ Mọi người đều đến kí túc xá rồi chứ? ]

[ Nam sinh phòng kí túc một đã tập hợp đầy đủ!]

[ Nam sinh phòng kí túc hai đã về đến kí túc an toàn!]

Trương Ái Ái trả lời tiếp đó: [ Nữ sinh phòng kí túc một cũng đã về đến nơi an toàn!]

Tôi cũng phản hồi lại: [ Sáu nữ sinh phòng kí túc hai cũng thuận lợi về đến nơi!]

Trương Ái Ái tiếp tục hỏi: [ Nam sinh phòng kí túc ba đâu? ]

Lúc này, Vương Bằng phát một tin nhắn bằng giọng nói trong nhóm: [ Lớp trưởng, bên ngoài có người gõ cửa thì phải làm sao? ]

Tôi trong nháy mắt sởn tóc gáy!

Quy tắc thứ 4: Buổi tối không được mở cửa cho bất kì ai!

Trương Ái Ái lo lắng, nhanh chóng phát tin nhắn âm thanh: [ Không thể mở cửa! Tuyệt đối không được mở cửa!]

Ngay sau đó Vương Bằng hét lên như muốn khóc nói: [ Nhưng cậu ta nói cậu ta là Lý Trạch Hạo!]

Câu này vừa nói ra, tim tất cả mọi người đều như được treo trên cổ họng.

Lý Trạch Hạo đã chết ngay trước mắt chúng tôi, thi thể vẫn còn trong phòng tự học. Làm sao bây giờ lại có thể chạy tới gõ cửa đây? Nữ sinh ở giường dưới tôi - Tiểu Cửu đã khóc nức nở nói: [ Sẽ không phải là hồn ma của Lý Trạch Hạo đang gõ cửa chứ? ]

Tôi cố gắng hết sức an ủi cô ấy: [ Không sao đâu, không sao đâu, cậu ta sẽ không đến tìm chúng ta!]

Lúc này tôi phát hiện Đường Dĩnh đang vùi đầu vào chăn, toàn thân run lẩy bẩy.

Suy cho cùng, thử thách của cậu ta, là do thích cô ấy mà ra!

Tôi có thể hiểu được sự sợ hãi trong lòng cô ấy, vào lúc này, Vương Bằng ở trong nhóm phát một tin âm thanh:

Đùng đùng đùng!

Tôi nghe thấy phía bọn họ bên đó có người đang giận giữ đập cửa.

[ Vương Bằng, mau mở cửa cho lão tử, bằng không tôi giết hết các cậu!]

[ Mau lên, lạnh chết chúng tôi rồi!]

Đây không phải là tiếng của Lý Trạch Hạo và Tạ Nữu sao?

Tôi nín thở, Tạ Nữu đã thất khiếu chảy máu chết ngay trước mặt tôi.

Lẽ nào trở thành quỷ rồi cũng yêu cầu buổi tối phải trở về kí túc xá sao?

[ Đừng mở cửa! Bất kể cậu nghe thấy gì cũng đừng mở cửa! Bọn họ đã chết ngay trước mặt chúng ta rồi!]

Lớp trưởng Trương Ái Ái hét lên trong nhóm, nhưng tôi vẫn nghe được sự hoảng loạn trong giọng nói của cô ấy!

Tôi lấy điện thoại ra, ngay lập tức yêu cầu Vương Bằng và các bạn khác dùng dây trói tay lại khi ngủ, miễn vào lúc mơ màng ngủ, người không biết quỷ không hay đi mở cửa.

Nhưng tôi vừa định nhấp vào gửi thì lại thấy tất cả các thành viên đã bị cấm phát ngôn!

[Sau 10: 30, không được phép gửi tin nhắn! - Ẩn danh]

[ Trương Nám! Bây giờ lập tức chụp một bức ảnh mặc nội y gợi cảm gửi vào trong nhóm!]

Phách!

Lập tức đèn điện trong kí túc xá chúng tôi sáng trở lại.

Nhìn tên của mình ở trên, tôi mãi vẫn chưa thể hoàn hồn.

[ Nám Nám..] Tiểu Như lo lắng nhìn tôi.

Để tôi chụp ảnh mặc nội y gửi vào trong nhóm.. tôi không làm được!

Việc này làm xóa bỏ tôn nghiêm của tôi, tôi cảm thấy vô cùng nhục nhã!

[ Cậu sợ cái gì? Chỉ là gửi một bức ảnh mà thôi, cũng không phải là chết!]

Đường Dũng đột nhiên hét lên: [ Chẳng lẽ cậu muốn phòng chúng ta cứ thế cùng chết sao? ]

Tiểu cứu cũng yếu ớt nói: [ Đúng vậy Nám Nám, đã là lúc này rồi, mặt mũi tính là cái gì, nếu cậu chết rồi, chúng tôi phải làm sao? ]

Có thể thấy nếu tôi chết trong kí túc xá, tối nay bọn họ nhất định sẽ vô cùng sợ hãi.

Tôi nghiến răng đứng dậy, dưới ánh đèn, chụp một tấm ảnh đường cong mê người của bản thân.

Tay run rẩy nhấp gửi vào nhóm, tôi chỉ cảm thấy cô cùng nhục nhã.

Phát!

Đèn điện trong kí túc xá đột nhiên tắt ngúm!

Mọi thứ yên tĩnh trở lại!

[ Xin chúc mừng Trương Nãi đã hoàn thành nhiệm vụ và nhận được một thẻ quy tắc, thẻ quy tắc có thể vi phạm quy tắc một lần-- Ẩn danh]

Tôi nhìn chằm chằm vào avatar của mình, trên đó có gắn một tấm thẻ nhỏ, trên mặt tấm thẻ có viết "một"

Tôi vẫn chưa kịp hiểu rõ công dụng của tấm thẻ này thì Đường Dĩnh đã chạy đến trước giường gấp gáp nắm lấy tay tôi: [ Nám Nám, khi nào tôi bị chọn, cậu nhất định phải vì phạm quy tắc cứu tôi một lần!]

[ Nám Nám, cả tôi nữa!] Tiểu Cửu ở giường dưới cũng vội vàng nói.

Tôi nhìn Tiểu Như, mặc dù cô ấy không cầu xin tôi nhưng tôi cũng thấy sự lo lắng sâu trong mắt cô ấy.

[ Chúng ta đều là chị em tốt, có thể giúp các cậu, tôi nhất định sẽ giúp!]

Vù vù vù!

Trông nhóm rất nhanh gửi đến tin nhắn cuối cùng: [ Gợi ý: Người chết có thể nói dối!]
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện