Kỳ thực đối với tôi chuyện này cớ sao nói tới, quan sát người sống sinh hoạt rất là vô nghĩa gì, bọn họ không nhìn thấy tôi, không cảm giác được tôi, thật giống như tôi không tồn tại, những ngày tháng hai năm qua ở phố kinh doanh của tôi chính là trôi qua như vậy, phiêu du không có mục đích, không biết lúc nào kết thúc, Quỷ sai đều không có cách để bắt được tôi, nghe thấy tưởng thật lợi hại, nhưng tôi lại cùng với hồn ma không có gì khác nhau nhiều, hơn nữa tôi cũng không có cách nào luân hồi.

Tôi không biết xảy ra sai xót gì, để cho tôi chỉ có thể cô đơn bồng bềnh, nhưng như đã là như thế rồi, vậy tôi cũng không có gì oán trách.

Gặp gỡ Tiểu Nhiễm, tôi cảm thấy cuộc sống của tôi thú vị hơn một ít, đối với cô ấy có cái cảm giác quen thuộc khó nói rõ, để cho tôi rất yêu thích theo cô, quan sát cuộc sống của cô, những sự tình lúc tôi còn sống đã lãng quên thật giống như đẩy ra một tầng sương mù lại gặp một tầng sương mù khác, từng mảnh nhỏ nhỏ khó có thể ghép lại hiện ra trước mắt tôi.

Tôi nhìn thấy sân ga sáng sớm, hai bóng người dựa sát vào nhau trên băng ghế ven đường, thời gian còn rất sớm, vì lẽ đó người chờ xe buýt không nhiều, đại khái như vậy, các cô nàng có thể càn rỡ thân mật hơn.

Tôi lại quan sát một lúc như đang xem một bộ phim không hề liên quan đến hiện thực, chỉ có thể sững sờ như một người đi đường cứ như vậy đứng ven đường nhìn các cô. Tôi mơ hồ có chút linh cảm, trước mắt tôi nhìn thấy, chính là chuyện đã từng xảy ra trước đây.

Đã diễn ra ở trên bản thân của tôi.

Tôi không tự chủ được tới gần thêm chút, cảm thấy thân ảnh của các cô nàng rất đỗi quen thuộc, mãi đến tận một cô gái mở miệng nói: "Em không tin rằng em không thể phá được kỉ lục chị đang giữ " âm thanh rất quen thuộc, là Tiểu Nhiễm. Cô nàng cứ như vậy dùng giọng nũng nịu, buổi tối qua tôi đã nghe được, chỉ là hướng về không khí, như vậy bây giờ cô hiện tại đang hướng về ai nói chuyện? Là người cô yêu sao? Là "tôi" sao?

Tôi không biết, chỉ có nỗ lực tới gần các cô, nhưng mơ mơ hồ hồ không thấy rõ mặt của các cô. Nhưng tôi biết, cái cô gái tựa cạnh vai kia, giận giận hờn hờn cái cô gái nọ, chính là Tiểu Nhiễm, kỳ thực cô gái bên cạnh Tiểu Nhiễm kia cho dù thấy rõ tôi cũng không thể nào xác nhận được đó có phải là chính mình không, bởi vì tôi đã chết hơn hai năm, cũng không biết chính mình hình dáng ra sao.

"Được rồi được rồi, em buông tha đi, dựa trí thông minh của em, đánh phân nửa kỉ lục của chị, cũng xem ra không tệ"

"Aiz, chị, chị quá xem thường em!"

"Đây không phải là xem thường em, chỉ là có thể nói trình độ khác biệt thôi."

"Chị cũng cao hơn chỗ nào chứ!" Tiểu Nhiễm hầm hực nện lên vai cô gái kia, cố chấp tiếp tục chơi mini game, nhưng lại rất nhanh ảo não vì vượt ải thất bại, ảo não lẩm bẩm, cô gái cạnh bên cô ấy cùng cô đầu cùng đầu cạnh kề nhau nhìn màn hình di động, nhìn cô lại thua, phá lên nụ cười trên sự đau khổ của người khác, đưa tay lấy điện thoại di động, đụng phải tay Tiểu Nhiễm, oán giận Tiểu Nhiễm: "Cũng em nói em đều chơi không lại một nửa kỉ lục với chị....aizz tay em sao lại lạnh như thế a"

"Cái này không phải là do chơi game muốn phá kỷ lục sao" Tiểu Nhiễm chột dạ nguỵ biện.

"Còn chơi cái gì, kỷ lục ghi lại rõ ràng, em đánh bao nhiêu phân cao thấp cũng là nên lo cho bản thân em, chưa từng thấy em ngốc như vậy, so với A Miêu còn ngốc hơn, đưa tay đây"

Tiểu Nhiễm vui vẻ đưa bàn tay cho cô gái kia, tay cô lạnh như băng được nắm chặt trong lòng bàn tay của cô gái kia, cô gái vẫn không ngựng oán giận: "Làm sao em lại ngốc như vậy chứ, chơi game một mạch, sao mà yên lòng được.

"Chị xem chị á, cũng bởi vì nguyên lai nói em ngốc"

"Haha, chứ em không ngốc sao?"

"Nhưng chị cũng không nên nói em ngốc hơn A Miêu chứ"

"Không thấy em so với nó thông minh hơn chỗ nào"

"Hừm! Tiểu Nhiễm hầm hừ, vươn tay muốn nện vai của cô nàng kia, bị cô gái kia nắm chặt tay khiển trách một câu, liền ngoan ngoãn đưa tay cho cô gái kia làm ấm, nhưng vẫn chưa hết giận, cúi đầu ở trên bả vai của cô gái kia va một phát cho nguôi giận, sau đó cứ như thế dựa vào bờ vai của cô gái kia.

Hai người ngồi lẳng lặng, các cô rúc vào nhau, hà hơi thở ra thành một làn khói.

Nghĩ đến việc các cô nàng đều rất yêu thương nhau

Chỉ như vậy mà hạnh phúc.

Tiểu Nhiễm đứng lên, cùng hàng người chờ xe buýt xếp hàng lên xe, tôi nhìn cô, ánh mắt một giây cùng không rời ra. Tiểu Nhiễm xem ra cùng người bình thường không có gì khác thường, một điểm cũng không giống bệnh nhân, còn rất tích cực đến khám bác sĩ, chỉ là không có cái phối hợp như bệnh nhân uống thuốc đúng hạn.

Cô từ chối uống thuốc, cố gắng đem chính mình nguỵ trang thành người bình thường.

Thật là ngốc mà.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện