Tôi ngồi xổm trong góc đờ ra, bên trong phòng ngủ truyền ra âm thanh cũng không thu hút được sự quan tâm của tôi, chỉ vì nửa cái giường ngủ của chính mình bị chiếm mà cảm thấy tự hối tiếc, hay là nghe bác gái đang hỏi cái vụ thuốc men liên quan đến sự tình hiện tại, nhắc nhở nàng nên theo: lấy thuốc uống, còn cẩn dực chu đáo đi ra rót lấy ly nước ấm cho Tiểu Nhiễm.
Tiểu Nhiễm là bệnh nhân, tuy rằng nàng nguỵ trang rất tốt, nhưng nàng cứ bỏ mặc bệnh đều sẽ sinh ra những ảnh hưởng, tuy tôi không biết nàng suy nghĩ gì, nhưng chỉ cần có bệnh thì uống thuốc, sinh bệnh tật không phải là một chuyện tốt, nhưng tôi theo Tiểu Nhiễm trở về một ngày, hai ngày, hai ngày rưỡi....tôi vạch ra ngón tay suy đoán, suy nghĩ một chút vẫn là đem ngóc tay thứ ba mở ra.
Tôi theo Tiểu Nhiễm trở về đã ba ngày, ngoại trừ chuyện nàng ngày hôm nay vì bị kinh hãi nên sinh bệnh nghiêm trọng phải uống thuốc hạ sốt, sao không nhìn thấy nàng uống thuốc nhỉ, cũng không biết thuốc bác sĩ kê cho nàng có phải hay không nàng đã quên mất để ở chỗ nào.
Tiểu Nhiễm thật không giống trách nhiệm của một bệnh nhân, nói dối bác sĩ rằng tình huống của mình đã khá hơn rất nhiều, lại còn không chịu uống thuốc.
Có điều chuyện này cùng tôi có quan hệ gì đây, tôi cái gì cũng không làm được, còn không bằng Tiêu Minh Khanh nữa.
Nghĩ tới Tiêu Minh Khanh lấy lòng, tôi càng phiền lòng, tuy rằng ngày hôm nay phải may mắn nhờ có Tiêu Minh Khanh, không phải vậy tôi gấp đến chết một lần cũng không giúp được Tiểu Nhiễm, chẳng qua nếu như tôi còn sống, nhất định làm tốt hơn so với Tiêu Minh Khanh, nhất định sẽ không bạo lực với Tiểu Nhiễm.
Tôi vẫn ngồi xổm ở trong góc, mãi đến khi trong phòng đèn đều bị tắt, bốn phía đều yên tĩnh mịch, A Miêu liền ngủ thiếp đi, không cử động cũng không đờ ra nữa, phải biết, tôi đã chết, lại không cần ngủ.
Lúc nửa đêm, đại khái chính là thời điểm ngày hôm sau lúc Tiểu Nhiễm đổ bệnh, trong phòng truyền tới một ít động tĩnh, tôi mới bỗng nhiên ngẩng đầu, xuyên qua tường bay đến phòng ngủ để xem.
Tiểu Nhiễm vẫn cứ ngủ, thế nhưng không yên, nhíu mày, trong miệng lầm bầm cái gì, cùng ngày hôm trước không giống nhau, nàng lần này không có xuống giường đi làm cơm, chỉ là không thoải mái lăn qua lăn lại, đại khái là trước đó uống thuốc ngăn chứng mộng du, xem ra thuốc kia có hiệu quả, chính là Tiểu Nhiễm bị dược tính của thuốc đè ép, xem ra ngủ không được thoải mái, mí mắt cứ run run, cùng với triệu chứng người gặp ác mộng trong phim ảnh giống nhau, muốn tỉnh lại nhưng không tỉnh được, tôi ở một bên giường bay tới bay lui rất muốn động viên nàng, nhưng tôi biết, tôi không thể làm được, cũng chỉ có thể ở bên giường nhìn nàng, mãi cho đến khi nàng an tĩnh lại. Bác gái cũng chỉ cho là Tiểu Nhiễm nửa đêm trở mình mà thôi, không phải vậy nhất định lo lắng, buổi tối Tiểu Nhiễm uống thuốc chí ít cũng tốt, không còn bị mộng du phát tác, không thì nhất định sẽ đem bác gái giật mình, bà đau lòng cho Tiểu Nhiễm như vậy, nhất định sẽ rất lo lắng.
Tôi biết mình làm như vậy vô dụng, nhưng tôi vẫn cứ muốn bảo vệ Tiểu Nhiễm, không muốn rời nàng mà đi, xem Tiểu Nhiễm an ổn ngủ tiếp một chút, tôi mới rời khỏi cạnh giường, trong phòng ngủ bay lung tung không có mục đích một vòng, bay tới cửa sổ nhìn bên ngoài ngẩn người, bên ngoài rất yên tĩnh, tôi thích bầu không khí như vậy.
Ngẩn người là chuyện duy nhất tôi có thể làm.
Bên ngoài cũng thỉnh thoảng vài con ma bay ngang qua, cũng không biết là vô tình lướt ngang qua đây hay là chết ở phụ cận gần đây.
(Editor: =]] - xin lỗi tự nhiên không nhịn cười được, ma mà cứ tưởng cún đi dạo, được mô tả vô cùng thản nhiên và bình thường =]])
Có điều chết ở chung quanh đây, tôi ngược lại thật ra biết một trong số đó, trước đây không lâu còn gặp
Tôi nghĩ như vậy, đột nhiên cảm thấy bên dưới kia có một con ma bay bay khá quen, không khỏi lập tức trợn to hai mắt.
Ái chà, đó không phải là người bị tôi đẩy ra ngoài sao, cậu thanh niên bị xe đâm chết đây mà, thực sự không khỏi cảm thán.
Thanh niên kia ở trong tiểu khu bay qua bay lại, bay vào nhà lầu đối diện bên trong, không lâu sao liền đi ra, xem ra rất giống đang tìm kiếm cái gì.
Hắn đại khái tìm tôi, lúc này sực nhớ một điều, hẳn là muốn tìm tôi trả thù.
Mặc dù tôi là làm hại hắn như vậy nên hắn mới biến thành ma, nhưng tôi cũng là người chết rồi lại là một tình duyên nữa, hắn muốn báo thù cũng không hạ thủ gì được, vì lẽ đó ngược lại tôi cảm thấy được thật là không có gì ghê gớm, nhưng hắn có thể dây dưa với Tiểu Nhiễm à nha.
Hắn không có biện pháp bắt tôi, kiếm chuyện với Tiểu Nhiễm để làm tôi không vui vẻ, như vậy là đạt được mục đích.
Nghĩ đến đây, tôi liền khẩn trương lên, nhìn chằm chằm cái cậu thanh niên bên dưới kia, lo lắng hắn sẽ bay vào bên trong toà nhà này.
Aizz, hắn chết cũng là bởi vì suýt chút nữa làm tổn thương Tiểu Nhiễm, tôi mới không muốn để cho hắn tới gần cô nàng, cô nàng thân thể vốn hư nhược, nếu hắn lại quá gần cô nàng, sẽ làm cơ thể nàng càng trở nên suy yếu, nhưng nếu là bị hắn tìm được, tôi cũng không làm gì được hắn.
Tôi quay đầu lại nhìn Tiểu Nhiễm an ổn ngủ trên giường, việc nghĩa chẳng chùn bước tôi liền bay ra.
Tôi rất tự tin những dự định sắp làm, bay đi ra chủ trương gây chú ý thanh niên kia, thanh niên kia nhìn thấy tôi, sắc mặt ngay lập tức dữ tợn.
Chà chà, thật là một con ác ma, không một chút nào đang yêu hết.
Tôi không đem hắn đặt ở trong mắt, muốn dẫn hắn ra xa địa điểm này, liền trước tiên hướng phía trước nhẹ nhàng, bay một lúc cảm thấy không đúng lắm, quay đầu nhìn lại, thanh niên kia căn bản không cùng theo tôi bay đến, hắn ngẩng đầu nhìn chằm chằm phương hướng toà nhà nơi Tiểu Nhiễm trú ngụ, là thời điểm tôi bay ra bị hắn thấy được.
Á chà...cái...cái tình thế này phát triển cùng với dự định của tôi không giống nhau.
Tôi choáng váng tung bay ở tại chỗ, không biết nên làm sao bây giờ, nhìn hắn muốn bay vào bên trong toà nhà kia, gấp gáp bó tay toàn tập.
Hắn làm sao không theo: chiêu bài mình xuất ra? Không nghĩ ra cái thanh niên này lúc chết đi lại quỷ quyệt yêu nghiệt như vậy, biết cả hai cũng không ai làm gì được ai, liền đi tới tìm Tiểu Nhiễm trả thù.
Tôi vội vội vàng vàng bay qua chắn trước mặt hắn, đưa tay ra ngán đường hắn, hướng hắn hét lớn một tiếng: "Cậu, cậu đứng lại đó cho tôi!"
Thanh niên bị tôi khí thế hoảng sợ nên dừng một chút, nhưng lập tức hướng tôi liếc một ánh mắt khinh thường, trực tiếp xuyên qua tôi, rồi cùng xuyên qua không khí như thế hướng phía trước bay đi, tôi lúc này thật không có biện pháp, vòng quanh hắn bay tới bay lui cũng không ngăn cản được hắn.
Ai da, tôi thực sự cho là mình thông minh, đây trái lại làm hại Tiểu Nhiễm mà!
Tôi đang lúc gấp rút, liền nhìn thấy sắc mặt thanh niên đột nhiên trắng bạch.
Hắn làm ma quỷ đã là không có sắc mặt, nhưng hắn không biết nhìn thấy cái gì, dáng vẻ rất khủng hoảng, còn sợ sệt đến run run.
Hắn là đã nhìn thấy cái gì? Tôi cũng kỳ kỳ quái quái liếc phía sau một cái, kết quả va phải một cái bờ tường tròn nhẵn, không phải cái tường gì, rõ ràng là một cái bụng tròn vo á.
Có điều cái bụng bình thường bị tôi va như vậy đều không lên tiếng, tôi cũng vì chính mình bị đụng cái gì đónhư vậy mà khiếp sợ lên, vội vã theo cái bụng ngẩng đầu lên trên để nhìn, chỉ thấy một cái đầu trâu đang hạ thấp nhìn chằm chằm tôi, lỗ mũi còn run run lên, hầm hừ hướng tôi phun một hơi thở.
Tiểu Nhiễm là bệnh nhân, tuy rằng nàng nguỵ trang rất tốt, nhưng nàng cứ bỏ mặc bệnh đều sẽ sinh ra những ảnh hưởng, tuy tôi không biết nàng suy nghĩ gì, nhưng chỉ cần có bệnh thì uống thuốc, sinh bệnh tật không phải là một chuyện tốt, nhưng tôi theo Tiểu Nhiễm trở về một ngày, hai ngày, hai ngày rưỡi....tôi vạch ra ngón tay suy đoán, suy nghĩ một chút vẫn là đem ngóc tay thứ ba mở ra.
Tôi theo Tiểu Nhiễm trở về đã ba ngày, ngoại trừ chuyện nàng ngày hôm nay vì bị kinh hãi nên sinh bệnh nghiêm trọng phải uống thuốc hạ sốt, sao không nhìn thấy nàng uống thuốc nhỉ, cũng không biết thuốc bác sĩ kê cho nàng có phải hay không nàng đã quên mất để ở chỗ nào.
Tiểu Nhiễm thật không giống trách nhiệm của một bệnh nhân, nói dối bác sĩ rằng tình huống của mình đã khá hơn rất nhiều, lại còn không chịu uống thuốc.
Có điều chuyện này cùng tôi có quan hệ gì đây, tôi cái gì cũng không làm được, còn không bằng Tiêu Minh Khanh nữa.
Nghĩ tới Tiêu Minh Khanh lấy lòng, tôi càng phiền lòng, tuy rằng ngày hôm nay phải may mắn nhờ có Tiêu Minh Khanh, không phải vậy tôi gấp đến chết một lần cũng không giúp được Tiểu Nhiễm, chẳng qua nếu như tôi còn sống, nhất định làm tốt hơn so với Tiêu Minh Khanh, nhất định sẽ không bạo lực với Tiểu Nhiễm.
Tôi vẫn ngồi xổm ở trong góc, mãi đến khi trong phòng đèn đều bị tắt, bốn phía đều yên tĩnh mịch, A Miêu liền ngủ thiếp đi, không cử động cũng không đờ ra nữa, phải biết, tôi đã chết, lại không cần ngủ.
Lúc nửa đêm, đại khái chính là thời điểm ngày hôm sau lúc Tiểu Nhiễm đổ bệnh, trong phòng truyền tới một ít động tĩnh, tôi mới bỗng nhiên ngẩng đầu, xuyên qua tường bay đến phòng ngủ để xem.
Tiểu Nhiễm vẫn cứ ngủ, thế nhưng không yên, nhíu mày, trong miệng lầm bầm cái gì, cùng ngày hôm trước không giống nhau, nàng lần này không có xuống giường đi làm cơm, chỉ là không thoải mái lăn qua lăn lại, đại khái là trước đó uống thuốc ngăn chứng mộng du, xem ra thuốc kia có hiệu quả, chính là Tiểu Nhiễm bị dược tính của thuốc đè ép, xem ra ngủ không được thoải mái, mí mắt cứ run run, cùng với triệu chứng người gặp ác mộng trong phim ảnh giống nhau, muốn tỉnh lại nhưng không tỉnh được, tôi ở một bên giường bay tới bay lui rất muốn động viên nàng, nhưng tôi biết, tôi không thể làm được, cũng chỉ có thể ở bên giường nhìn nàng, mãi cho đến khi nàng an tĩnh lại. Bác gái cũng chỉ cho là Tiểu Nhiễm nửa đêm trở mình mà thôi, không phải vậy nhất định lo lắng, buổi tối Tiểu Nhiễm uống thuốc chí ít cũng tốt, không còn bị mộng du phát tác, không thì nhất định sẽ đem bác gái giật mình, bà đau lòng cho Tiểu Nhiễm như vậy, nhất định sẽ rất lo lắng.
Tôi biết mình làm như vậy vô dụng, nhưng tôi vẫn cứ muốn bảo vệ Tiểu Nhiễm, không muốn rời nàng mà đi, xem Tiểu Nhiễm an ổn ngủ tiếp một chút, tôi mới rời khỏi cạnh giường, trong phòng ngủ bay lung tung không có mục đích một vòng, bay tới cửa sổ nhìn bên ngoài ngẩn người, bên ngoài rất yên tĩnh, tôi thích bầu không khí như vậy.
Ngẩn người là chuyện duy nhất tôi có thể làm.
Bên ngoài cũng thỉnh thoảng vài con ma bay ngang qua, cũng không biết là vô tình lướt ngang qua đây hay là chết ở phụ cận gần đây.
(Editor: =]] - xin lỗi tự nhiên không nhịn cười được, ma mà cứ tưởng cún đi dạo, được mô tả vô cùng thản nhiên và bình thường =]])
Có điều chết ở chung quanh đây, tôi ngược lại thật ra biết một trong số đó, trước đây không lâu còn gặp
Tôi nghĩ như vậy, đột nhiên cảm thấy bên dưới kia có một con ma bay bay khá quen, không khỏi lập tức trợn to hai mắt.
Ái chà, đó không phải là người bị tôi đẩy ra ngoài sao, cậu thanh niên bị xe đâm chết đây mà, thực sự không khỏi cảm thán.
Thanh niên kia ở trong tiểu khu bay qua bay lại, bay vào nhà lầu đối diện bên trong, không lâu sao liền đi ra, xem ra rất giống đang tìm kiếm cái gì.
Hắn đại khái tìm tôi, lúc này sực nhớ một điều, hẳn là muốn tìm tôi trả thù.
Mặc dù tôi là làm hại hắn như vậy nên hắn mới biến thành ma, nhưng tôi cũng là người chết rồi lại là một tình duyên nữa, hắn muốn báo thù cũng không hạ thủ gì được, vì lẽ đó ngược lại tôi cảm thấy được thật là không có gì ghê gớm, nhưng hắn có thể dây dưa với Tiểu Nhiễm à nha.
Hắn không có biện pháp bắt tôi, kiếm chuyện với Tiểu Nhiễm để làm tôi không vui vẻ, như vậy là đạt được mục đích.
Nghĩ đến đây, tôi liền khẩn trương lên, nhìn chằm chằm cái cậu thanh niên bên dưới kia, lo lắng hắn sẽ bay vào bên trong toà nhà này.
Aizz, hắn chết cũng là bởi vì suýt chút nữa làm tổn thương Tiểu Nhiễm, tôi mới không muốn để cho hắn tới gần cô nàng, cô nàng thân thể vốn hư nhược, nếu hắn lại quá gần cô nàng, sẽ làm cơ thể nàng càng trở nên suy yếu, nhưng nếu là bị hắn tìm được, tôi cũng không làm gì được hắn.
Tôi quay đầu lại nhìn Tiểu Nhiễm an ổn ngủ trên giường, việc nghĩa chẳng chùn bước tôi liền bay ra.
Tôi rất tự tin những dự định sắp làm, bay đi ra chủ trương gây chú ý thanh niên kia, thanh niên kia nhìn thấy tôi, sắc mặt ngay lập tức dữ tợn.
Chà chà, thật là một con ác ma, không một chút nào đang yêu hết.
Tôi không đem hắn đặt ở trong mắt, muốn dẫn hắn ra xa địa điểm này, liền trước tiên hướng phía trước nhẹ nhàng, bay một lúc cảm thấy không đúng lắm, quay đầu nhìn lại, thanh niên kia căn bản không cùng theo tôi bay đến, hắn ngẩng đầu nhìn chằm chằm phương hướng toà nhà nơi Tiểu Nhiễm trú ngụ, là thời điểm tôi bay ra bị hắn thấy được.
Á chà...cái...cái tình thế này phát triển cùng với dự định của tôi không giống nhau.
Tôi choáng váng tung bay ở tại chỗ, không biết nên làm sao bây giờ, nhìn hắn muốn bay vào bên trong toà nhà kia, gấp gáp bó tay toàn tập.
Hắn làm sao không theo: chiêu bài mình xuất ra? Không nghĩ ra cái thanh niên này lúc chết đi lại quỷ quyệt yêu nghiệt như vậy, biết cả hai cũng không ai làm gì được ai, liền đi tới tìm Tiểu Nhiễm trả thù.
Tôi vội vội vàng vàng bay qua chắn trước mặt hắn, đưa tay ra ngán đường hắn, hướng hắn hét lớn một tiếng: "Cậu, cậu đứng lại đó cho tôi!"
Thanh niên bị tôi khí thế hoảng sợ nên dừng một chút, nhưng lập tức hướng tôi liếc một ánh mắt khinh thường, trực tiếp xuyên qua tôi, rồi cùng xuyên qua không khí như thế hướng phía trước bay đi, tôi lúc này thật không có biện pháp, vòng quanh hắn bay tới bay lui cũng không ngăn cản được hắn.
Ai da, tôi thực sự cho là mình thông minh, đây trái lại làm hại Tiểu Nhiễm mà!
Tôi đang lúc gấp rút, liền nhìn thấy sắc mặt thanh niên đột nhiên trắng bạch.
Hắn làm ma quỷ đã là không có sắc mặt, nhưng hắn không biết nhìn thấy cái gì, dáng vẻ rất khủng hoảng, còn sợ sệt đến run run.
Hắn là đã nhìn thấy cái gì? Tôi cũng kỳ kỳ quái quái liếc phía sau một cái, kết quả va phải một cái bờ tường tròn nhẵn, không phải cái tường gì, rõ ràng là một cái bụng tròn vo á.
Có điều cái bụng bình thường bị tôi va như vậy đều không lên tiếng, tôi cũng vì chính mình bị đụng cái gì đónhư vậy mà khiếp sợ lên, vội vã theo cái bụng ngẩng đầu lên trên để nhìn, chỉ thấy một cái đầu trâu đang hạ thấp nhìn chằm chằm tôi, lỗ mũi còn run run lên, hầm hừ hướng tôi phun một hơi thở.
Danh sách chương