Bệnh viện là nơi Quỷ sai đại nhân thường xuyên tới lui, nơi này bắt được hồn ma nhiều nhất, ông ấy chung quy phải bay từ trên xuống dưới lầu vài vòng, vì lẽ đó mỗi lần ông ấy tới tôi đều gặp được, tình cờ cũng sẽ chào hỏi, bất quá tôi không còn tâm tình đeo bám với ông ấy như trước đây nữa, tán gẫu vài câu ông ấy liền vội vàng bay đi, nhớ có một lần tới hỏi tôi: "Cô làm sao rời đi khỏi cái phố kia được vậy?" ông ấy luôn chê tôi phiền, nguyên lai cũng sẽ quan tâm đến sự tình của tôi, nhưng hiện tại quan tâm cũng quá thất thời.

Quỷ sai đại nhân nói cho tôi biết là tôi phải đợi, nhưng ông ấy cũng nói không rõ ra là tôi phải đợi cái gì, ông ấy trước đây đã gặp qua mấy tình duyên, nhưng thời gian quá lâu nên cũng không nhớ nỗi nữa, tôi vẫn cho là ông ấy nói chính là đợi chờ thời gian, đại khái lại như kiểu phong ấn trong phim ảnh, chờ liền tám năm, mười năm gì đó phong ấn giải trừ thì tôi mới được tự do, hoá ra là phải đợi chờ một người.

Tôi thật sự muốn biết tôi phải tiếp tục chờ cho đến khi tôi biến mất hay như thế nào, tôi đã có chút không thể đợi thêm được nữa, Tiểu Nhiễm hiện tại đã khá hơn, thời điểm tôi thấy Tiêu Minh Khanh cùng bạn gái hắn tới đây muốn nghe một chút từ họ chuyện của Tiểu Nhiễm, tôi cách khá xa, thế nhưng trái lại tôi cũng không nghe qua chuyện gì liên quan tới sự tình của nàng.

Nhưng tôi cho rằng nàng là đã sống tốt, tôi hy vọng nàng có thể trải qua được, không có tôi, nàng đại khái sẽ thư thái một điểm, như vậy tôi tồn tại còn có ý nghĩa gì nữa đây? Quỷ sai đại nhân đối với Tiểu Nhiễm đã không hề có ấn tượng, tôi ở trong mắt ông ấy cũng chỉ là một tình duyên bình thường, chờ đến khi tôi biến mất, ông ấy chẳng mấy chốc cũng sẽ quên tôi, lại giống như quên mấy tình duyên trước kia.

Thế nên tôi đây.

Tôi đại khái cũng sẽ chậm rãi quên đi Tiểu Nhiễm, dù sao tôi cũng không biết còn muốn thế này trong quá khứ được bao lâu, nghĩ lại nếu như tôi biến lại thành một bộ dạng ngơ ngơ ngác ngác như ở phố kinh doanh kia, thật là làm tôi có chút sợ hãi, tôi không muốn quên đi không nhớ tới Tiểu Nhiễm, liền trốn ở nhà xác, cùng mấy cái hồn ma không thể quay về thân thể mà biến thành một con ma đen đủi kia mà nói một chút về chuyện của tôi.

Tôi cùng bọn họ nói sự tình của tôi và Tiểu Nhiễm, tôi đối với bọn họ nói: "Tiểu Nhiễm là một cái đáng yêu thích nũng nịu."

"Nàng như vậy yêu thích tôi."

"Chúng tôi nói ở cùng nhau thật là tốt."

Tôi vô cùng phấn khởi mà kể chuyện của quá khứ, sau đó mong đợi mà hỏi lại bọn họ: "Các người hiểu không?"

Những con ma này vừa thoát ly khỏi thể xác, đờ đẫn nhìn tôi, liền lắc đầu cũng không, nửa điểm phản ứng cũng không cho tôi một cái, tôi chán nản nhìn bọn họ, nhưng rất nhanh không thèm để ý tới, tiếp tục đem chuyện vừa nói qua nói lại thêm một lần nữa.

Tiểu Nhiễm đã bước ra khỏi từ trong quá khứ, tôi trái ngược lại lại rơi vào trong.

Chỉ là tôi có thể nói sự tình ngày một ít đi, bởi vì tôi là một cái tình duyên cô đơn, những con ma này là sẽ bị Quỷ sai đại nhân túm bắt đi, thời gian trôi qua lâu, tôi liền không nhớ rõ chính mình cũng đã nói qua cái gì, nhớ tới sự tình cũng ngày càng ít, tôi thật sợ nếu có một ngày tôi triệt để quên Tiểu Nhiễm đến tên của nàng cũng không nhớ rõ, nếu như có một ngày tôi gặp được nàng nhưng lại không nhận ra nàng, chỉ là suy nghĩ một chút như vậy thôi tôi liền cảm thấy đáng sợ.

Có thể một mạch không ai có thể nhắc nhở tôi, nếu như tôi là một người sống, chí ít còn có thể viết nhật kí lại để nhắc nhở chính mình, nhưng tôi là một tình duyên không làm được bất cứ cái gì, tôi cũng không thể sai người chết đến để viết nhật kí cho tôi.

Tôi hoảng sợ trải qua cuộc sống như thế, bó tay như thế chờ chết từng ngày qua ngày.

Thời điểm tôi đối diện với một hồn ma vừa rời khỏi thân xác, nàng theo tôi đã khóc hơn nửa ngày, khóc làm tôi có chút phiền, bởi vì chỉ có tôi mới thấy được nàng, nàng còn mặc đồng phục học sinh, tuổi không lớn lắm trong ấn tương trước đây tôi cũng đã gặp qua một cô ma cũng có dáng dấp như vậy.

"Em thế nào lại chết?" tôi hỏi nàng.

Hai cái hồn phách cùng gặp nhau, duy nhất có thể nói tới chính là chuyện như thế nào chết đi, tôi là thế nào chết, như cái đạo lí người sống cùng gặp nhau mà hàn huyên chào hỏi.

Nàng thút tha thút thít nói: "Tự, tự tử vì tình"

Haizz, là tự tử à, nghe tới rất là vĩ đại.

Tôi chỉ ở trong rạp chiếu phim xem qua.

Tôi cảm thấy rất thú vị, tràn đầy phấn khởi hỏi nàng: "Cùng bạn trai sao?"

Nàng lau con mắt trưng vẻ mặt đưa đám gật đầu.

"Nhưng là làm sao chỉ có một mình em chết?" tôi kỳ quái hỏi nàng: "Bạn trai em đâu?"

Nàng khóc càng thêm thương tâm.

Nàng đối với sinh mệnh mình quá không trách nhiệm, tính mạng con người yếu đuối như lại quý báu, mặc kệ bởi vì nguyên nhân nào cũng không nên dễ dàng từ bỏ đi như vậy, sống sót tốt mới có thể thay đổi tương lai, chết rồi thì cái gì cũng đều sẽ mất đi.

Nàng sau khi khóc xong sướt mướt thì nói muốn về nhà, một câu bạn trai cũng không nhắc qua, nhưng nàng không trở về được, thậm chí hiện tại trời còn chưa tối, nàng liền ngay cái nhà lớn này cũng không thể rời đi.

Tôi lẳng lặng nhìn nàng, không nhịn được nghĩ, nàng không yêu quý tính mạng mình như vậy, nếu như tôi có thể thay thế nàng sống sót là tốt rồi.

Tôi không biết làm sao lại có ý nghĩ như thế, kỳ thực ở lại bệnh viện: như thế mà sững sờ, thấy nhiều người như vậy chết đi từ khi tuổi còn nhỏ, làm tôi đã có ý tưởng như vậy được một đoạn thời gian.

Thời điểm cứu cái cô nhóc kia, tôi liền nhận ra được trong thể xác của nhóc đó có một cỗ sức hút đối với hồn phách, chỉ là cỗ sức hút kia quá nhỏ, cho dù tôi thuận theo cũng không có cách nào lay động tôi, nhưng đây có phải là hay không là đại biểu có thể đây?

Quỷ sai đại nhân thấy qua mấy cái tình duyên kia ông ta cũng không biết thế nào biến mất, nhưng tình duyên không sợ ánh mặt trời, lại không sợ ma bắt, làm sao lại vô duyên vô cớ mà biến mất? Có thể hay không chính là mấy tình duyên kia đã chiếm cứ thân thể người khác, vì lẽ đó thời điểm khi lần thứ hai chết đi có thể có một hồn phách bình thường rồi bị Quỷ sai bắt đi? Ngẫm lại tựa hồ rất có khả năng, lâu như vậy sự tình kia Quỷ sai đại nhân nhớ không được, cho dù ông ấy đem chuyện một tình duyên một lần nữa hoá thành hồn ma mà bắt đi cũng sẽ không nhớ tới.

Ý tưởng này có chút ý nghĩ kỳ lạ, nhưng làm tôi rất hưng phấn, tôi đột nhiên bay lên, làm hồn ma kia sợ hết hồn, thậm chí đã quên khóc mà sững sờ nhìn tôi.

Nếu quả thật có thể như vậy, vậy tôi có phải thật hay không có thể sống lại thêm lần nữa, sau đó lại như những hồn ma khác được mang đến địa phủ, mà không phải cứ như vầy như tàn tro mà phiêu đãng?

Tôi thực sự chịu cảnh tháng ngày trôi nổi phiêu đãng không mục đích quá lắm rồi.

Nếu như có thể sống lại thêm một lần, nếu như có thể sống lại thêm lần nữa...

Trong lòng tôi kỳ vọng ai cũng không thể lý giải được.

Nàng không mấy ngày liền bị Quỷ sai đại nhân bắt đi, tôi là bởi vì chuyện kia mà tâm tình rất tốt, thời điểm nhìn thấy Quỷ sai đại nhân còn nhiệt tình cùng ông ấy hàn huyên vài câu, ông ấy kinh ngạc hỏi tôi: "Có sự tình gì mà cao hứng sao?" dưới cái nhìn của ông ta, đương nhiên chuyện gì đều cùng tôi cởi mở.

Tôi không cùng ông ta nói, dù sao tôi khuyên những linh hồn vừa mới chết đi trở lại trong thân thể của họ cũng là đầu cơ trục lợi, ông ta mở một con nhắm một con mắt làm bộ không biết, tôi không thể quá làm càn miễn để cho chọc giận ông ấy, tuy rằng ông ấy không thể làm gì tôi, nhưng cũng là một người duy nhất tôi có thể nhìn thấy tôi nói chuyện phiếm, huống hồ hiện nay cái việc đó cũng chỉ là suy đoán.

Tôi bắt đầu lặng lẽ thử nghiệm đi đụng vào những thân thể vừa mới chết đi kia, có điều ở tại thời điểm hồn phách bọn họ vừa rời đi tôi sẽ khuyên bọn họ nhanh lên một chút mà trở lại, dù sao việc này có thể thành công hay không tôi cũng không xác định, cho dù không thành công, xấu nhất cũng chính là tiếp tục cứ như vậy mà phiêu đãng tới khi kết thúc, nhưng mạng của người khác là không thể làm lỡ đi.

Nơi này là bệnh viện, không thiếu người chết, chỉ cần tôi nghĩ thì có thể có rất nhiều cơ hội đi thử nghiệm, tôi không có đoán sai, thời điểm hồn phách vừa rời đi khỏi xác, thể xác đối với bất kì linh hồn nào cũng đều có một chút sức hút, tôi mặc dù là tình duyên, nhưng cũng là một linh hồn đã chết, tôi từng thử rất nhiều lần, thậm chí không để ý thân thể đó là nam hay là nữ già hay trẻ, chỉ là muốn mượn một thân thể rồi chết đi sau đó có một cõi để đi về, chỉ là cỗ lực hút này quá yếu ớt, yếu ớt đến nỗi cho dù nằm toàn bộ linh hồn tiến vào thể xác cũng hoàn toàn không thể đi vào, đúng là có mãnh liệt một ít, cùng tôi càng giống nhau nhau thì sức hút càng mạnh, tôi chỉ có thể khuyên các nàng mau mau trở lại vào trong thân thể, từng lần từng lần một thử nghiệm sau đó liền càng thất vọng, cuối cùng không thể không từ bỏ.

Sinh mệnh quý giá như vậy, tôi không thể chiếm dụng thân thể người khác mà đánh đuổi linh hồn chủ nhân, tôi tốt xấu cũng đã quen thuộc với cuộc sống như thế này, tôi mặc dù là cái tình duyên không lương tâm, nhưng sinh mệnh là không thể cứu vãn, hành vi như vậy giống như là giết người, tôi không làm được, đến cùng vẫn là quá nhu nhược để có thể nhẫn tâm.

Nghe thấy tiếng xe cứu thương vang lên, tôi bay ra nhà lớn, nhìn thấy nhóm bác sĩ y tá chính là đang đẩy một bệnh nhân chạy vọt vào bệnh viện, tôi vẫn không thấy rõ, vội vàng trước tiên đi theo họ, tôi quả thực đem chính mình trở thành một nhân viên đang làm công tác, nhưng là thật không khéo, vẫn là tới chậm một bước, thời điểm tôi bay tới phòng phẫu thuật liền thấy một hồn ma ngơ ngơ ngác ngác bay ra, là hồn phách của cô gái, tôi vừa muốn nói nàng trở lại, liền thay Quỷ sai đại nhân xuyên tường qua nắm lấy cái linh hồn này ném vào trong túi.

Tôi đương nhiên không dám làm càn đến trắng trợn cướp việc cùng Quỷ sai đại nhân, liền cùng quỷ sai đại nhân hỏi thăm một chút, quỷ sai đại nhân sau liền bận rộn bay đi làm việc, tôi vốn cũng muốn bay đi, nếu như linh hồn cô gái này đều là bị quỷ sai bắt đi rồi, vậy tôi không cần thiết ở lại tại nơi này, chỉ có thể cho rằng là nàng ấy quá xui xẻo, nhưng trong hành lang nhìn thấy nhóm người nhà biểu hiện vẻ khổ sở, tôi nghĩ nghĩ, vẫn là bay vào phòng phẫu thuật nhìn một chút.

Trên bàn mổ là một cô gái đang được tiếng hành phẫu thuật, bởi vì hồn phách của nàng vừa rời đi thân thể, vì lẽ đó các trị số hạng trên máy móc đang chậm rãi giảm xuống, các bác sĩ còn tưởng rằng nàng có thể cứu được, đang cố gắng hết sức cứu mạng nàng.

Nhưng đáng tiếc, linh hồn của nàng đều đã bị bắt đi rồi, làm sao có thể sống được cơ chứ.

Tôi ai thán một tiếng, nghe thấy bác sĩ nói nguyên nhân cái chết của nàng là tai nạn xe cộ, có chút đồng cảm tương liên, không nhịn được bay sát lại muốn nhìn cô gái này một chút xem dáng của nàng biến thành dáng vẻ gì, hẳn là khó xem đi? Tôi bay tới trước giường bệnh còn chưa nhìn thấy rõ dáng vẻ cô gái này, lại đột nhiên có cỗ sức hút to lớn kéo lấy tôi.

Bộ thân thể này coi tôi là linh hồn của nàng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện