Edit: Động Bàng Geii

..o0o..

Kể từ sau đó, Ninh Tiệp không nhắc tới đề tài này lần nào nữa, cũng có thể hiểu như ngầm thừa nhận, Mục Ngạn vài lần đi đón Giản Ninh, bà cũng rất thản nhiên chào hỏi vài câu, vì thế Mục Ngạn vẫn như trước cách vài ngày lại mang một bó hoa tới tặng, chạy đi chạy lại so với trước kia còn cần mẫn hơn.

Chẳng qua không biết có phải ngày đó bị lời nói của Ninh Tiệp kích thích hay không, y bắt đầu lo nghĩ khi nào thì nên mang Giản Ninh về nhà chính thức giới thiệu một chút. Y sợ Giản Ninh khẩn trương, muốn mang Giản Ninh trực tiếp về nhà, nhưng trực giác bảo làm như vậy đối phương nhất định sẽ tức giận, do dự mãi vẫn là cũng Giản Ninh đối mặt nói chuyện.

Giản Ninh nghe xong có chút buồn cười: “Người căng thẳng cũng nên là em, anh lo lắng cái gì.”

“Tôi không phải là sợ thất bại… Em đồng ý cùng tôi về nhà?!”

“Tại sao không đồng ý?” Giản Ninh cười hỏi lại, cậu cũng rất sợ chuyện này, nhưng là chỉ cần có một tia hi vọng có thể cùng Mục Ngạn về sau, với cậu mà nói đều đủ để trả giá, cậu tại sao lại muốn bỏ qua? Hai người hẹn tốt một ngày, coi như là đã quyết định ổn thoả, Ninh Tiệp nhịn không được muốn giội nước lạnh cậu, lại nhìn đến vẻ mặt cẩn thận từng li từng tí của Giản Ninh, lời nói đến bên miệng cũng đành nuốt trở vào, một bên cúi đầu rửa chén một bên lên tiếng, dừng vài giây mới làm bộ như vô tình nói: “Đi siêu thị mua quà cáp này nọ mang đi đi, dù sao cũng là khách.”

Giản Ninh sửng sốt, liên tục gật đầu, có chút ngượng ngùng mà cười rộ lên: “Con đã biết, để con ngẫm lại nên mua cái gì.”

Ninh Tiệp nhìn thấy bộ dạng nhảy nhót của cậu, cau mày lại có chút phát ngốc, tâm tình vẫn là phức tạp, Mục Ngạn thật sự có thể vẫn đợi Giản Ninh như vậy sao? Mục gia sẽ không lật lọng chứ? Hai nam nhân, vài chục năm, cùng trải qua đến già…

“Đúng rồi mẹ, cuối tuần này đi gặp bác sĩ, mẹ nhớ rõ phải dành thời gian trống nha, con cùng mẹ đi, còn có đèn ở phòng vệ sinh đã đổi lại rồi rất tốt, mẹ đừng rửa mặt trong bóng tối nữa, đến lúc đó lại đụng vào đâu thì không hay.”

“… Được.” Đầu mày nhíu chặt của Ninh Tiệp dần giãn ra, mỉm cười tiếp tục làm việc. Bà đã sớm quên, Giản Ninh đã không còn là một đứa nhỏ, mà là một người đàn ông trưởng thành có thể gánh vác được gia đình, nó nhất định sẽ sống tốt hơn so với cả bản thân bà kì vọng.

Giản Ninh ở ngoài mặt trấn định, trong lòng vẫn thật rất khẩn trương, cậu sớm đã chuẩn bị tốt rượu và thuốc lá, loại bảo vệ sức khoẻ, lại đi cửa hàng quần áo nam chọn một bộ quần áo nhìn qua trầm ổn, thậm chí ngay cả đi đường cũng sẽ theo bản năng mà thẳng lưng. Cho dù người nhà Mục Ngạn đồng ý, cậu cũng không hi vọng bọn họ sẽ sinh ra một chút thất vọng.

“Ny Ny, hiện tại đi gặp trưởng bối thì phải chú ý những gì?”

Ny Ny đang ăn một ngụm cơm liền phun ra hết, nhìn thấy tôm bóc vỏ, vội vàng gắp trở lại vào trong miệng, lại bắt gặp ánh mắt ghét bỏ của Giản Ninh nhìn thoáng qua.

“Anh anh anh, muốn gặp trưởng bối nhà ai?! Người tình lâu năm của anh không quản chuyện này sao?” Tuy rằng cô cảm thấy Mục Ngạn người kia rất đáng ghét, nhưng ăn nhiều cơm hải sản cùng bánh bao pizza rồi cả sushi trà sữa của người ta… Nói thế nào cũng phải giúp y nói mấy câu chứ đúng không!

“Ăn nhiều, quản cũng nhiều.” Giản Ninh cười lấy giấy đưa cho cô, “Lau một chút, phun hết lên lỗ mũi luôn rồi.”

“Nga nga!” Ny Ny vội vàng lau mũi, lau một nửa đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, “Em biết rồi! Anh là đi gặp cha mẹ của y! Trời ạ mẹ chồng rất khó thu phục… Anh phải cẩn thận!”

A, cô ấy vì cái gì lại nghĩ tới ‘mẹ chồng’?

Giản Ninh ngoài cười những trong không cười mà khoé miệng cong cong: “Là em phải cẩn thận mói đúng, bất quá điều kiện tiên quyết là em cần phải có bạn trai.”

“…” Không được mang thân thể người ta ra công kích!

Bị Ny Ny nháo như vậy một hồi, Giản Ninh bình tĩnh đi không ít, nghĩ thầm rằng tới đâu hay tới đó, có chuẩn bị trước cũng chẳng thể chuyển biến tốt đẹp hơn, có lo lắng cũng vô dụng, dứt khoát vùi đầu vào công việc, bất tri bất giác đã đến ngày hẹn tới nhà Mục Ngạn.

Mục Ngạn ăn mặc so với Giản Ninh còn muốn nghiêm chỉnh hơn, bôi keo vuốt ngược tóc lên xịt nước hoa, mang xe đi rửa đến không còn hạt bụi nào, còn hơn cả việc cùng công ty khác nói chuyện làm ăn kí hợp đồng, thời điểm đứng dưới lầu đợi Giản Ninh người ta đều tưởng chú rể đến đón cô dâu.

Ninh Tiệp có chút đau đầu, liên tục xua tay kêu Giản Ninh xuống lầu: “Xuống nhanh đi, đừng để y lên đây, người khác còn tưởng nhà chúng ta có con gái.”

Giản Ninh mang theo bao lớn bao nhỏ quà tặng chạy vội xuống lầu, hai người vừa nhìn thấy đối phương đều muốn cười một chút, lại có điểm ngượng ngùng.

“Mua nhiều như vậy làm gì, đến nhà của tôi không cần phải khách khí.” Mục Ngạn tiếp nhận quà cáp trên tay của Giản Ninh, nhìn thấy cậu bị áo khoác ôm trụ thắt lưng, liền có chút ngứa.

“Cũng không phải mua cho anh, đây là hiếu kính chú và dì.” Giản Ninh mặt không đổi sắc mà đưa tay vỗ cánh tay sau lưng mình.

“Bọn họ nhìn thấy em nhất định rất vui vẻ.” Mục Ngạn không biết nghĩ tới cái gì, một mạch cười nhẹ ra tiếng, làm hại Giản Ninh tâm tình cũng thất thường theo.

Đứng ở trước cửa nhà Mục Ngạn, Giản Ninh vẫn không nhịn được mà hít sâu hai ngụm khí, biểu tình bởi vì khẩn trương mà trở nên nghiêm túc, môi gắt gao mím lại thành một đường thẳng. Mục Ngạn bên cạnh âm thầm bật cười, đang muốn trộm qua hôn một cái, đã bị cửa đột nhiên mở ra đập thẳng vào mặt.

“Anh họ là anh sao?” Ló đầu ra chính là một cô gái xinh đẹp, Giản Ninh nhận ra cô, là cô gái trước đây mà Mục Ngạn dẫn tới nhà hàng cậu ăn cơm.

“…” Mục Ngạn bưng mũi, cảm thấy nha đầu kia thật giống Ny Ny, hai người đều thích phá hư chuyện tốt của y, “Sao em lại tới đây!”

Lâm Hân cười hai tiếng, thỉnh thoảng còn liếc mắt trộm ngắm Giản Ninh một cái, cô hiển nhiên đã quên chuyện trước kia Giản Ninh còn từng dạy mình học bài, tự cho là đã che dấu rất tốt mà đánh giá, mang vẻ mặt vô hại lại có chút tò mò nói: “Em nghe mẹ em nói… Tới đây xem một chút, ăn bữa cơm mà thôi ~”

Mạch suy nghĩ của Giản Ninh liền lập tức trở lại vào kỳ nghì hè năm lớp 11 kia, cảm thấy được như là đang nhìn thấy đứa em gái của mình lớn lên, cậu mỉm cười, hướng Lâm Hân ôn hoà chào hỏi: “Chào em, anh là Giản Ninh.”

Lâm Hân có điểm đỏ mặt, ngại ngùng đáp trở về một câu, “Chào anh.”

“Có phải là Mục Ngạn cùng Ninh Ninh hay không?” Một âm thanh khác vang vọng từ xa, ngay sau đó Tô Mạn Vân cũng xuất hiện bên cạnh cửa, trên tay còn cầm một cái môi (vá), cho dù là đang ở nhà, bà cũng ăn mặc rất tinh xảo, mặc một thân váy dài, “Làm sao lại đứng ở trước cửa, mau vào nhà đi!”

Giản Ninh vừa nhìn thấy bà, đã nghĩ tới lần chạm mặt xấu hổ lúc Mục Ngạn bị bệnh kia, rất là quẫn bách, đỏ mặt chào hỏi: “Chào dì…”

Tô Mạn Vân cười tủm tỉm, không đợi cho Mục Ngạn mở miệng liền khẩn cấp đem Giản Ninh kéo nhào nhà, từ trên kệ lấy xuống một đôi dép lê mang trong nhà: “Ninh Ninh nha, không cần phải khách khí, cứ tự nhiên như ở nhà, đến đến đến… Lần trước dì tới không đúng lúc, cháu lại đi gấp như vậy, còn chưa có hảo hảo tán gẫu một lát nha!”

Mục Ngạn: “…”

Mẹ, mẹ không biết nhìn sắc mặt người khác sao? Ninh Ninh mặt đều đỏ thành như vậy mẹ cũng nên ngậm miệng lại đi!

Cha Mục ngồi trên ghế sô pha phòng khách, tầm mắt từ mặt báo dời về phía Giản Ninh đánh cái tiếp đón, thời điểm không nói lời nói rất giống với Mục Ngạn, rất nghiêm túc.

Giản Ninh không dám đi qua đáp lời, câu nệ ngồi xuống bàn cơm, còn chưa có kịp đặt mông xuống, chợt nghe một trận hổn độn tiếng vang từ trong phòng bếp truyền ra.

“Mục Bách Lâm! Anh vào đây cho tôi!” Tô Mạn Vân ở bên trong kêu to.

Cha Mục trước một giây còn ngồi ngay ngắn trên ghế lòng bàn chân liền trượt một cái, thiếu chút nữa gập cả thắt lưng, vội vàng ném báo xuống chạy vào phòng bếp, nhỏ giọng nói: “Em không cần phải kêu to như vậy! Chừa cho anh chút mặt mũi chứ…”

“Vậy anh còn để tôi nấu! Chính anh tự nấu, tôi muốn ra ngoài tiếp đón Ninh Ninh!”

Cha Mục thay vào tạp dề của Tô Mạn Vân ném tới, than thở mà tiếp nhận cái môi, thuần thục trên mặt chảo chiên chiên xào xào.

Mục Ngạn cùng Lâm Hân nhỏ giọng cười rộ lên, nhìn thấy biểu tình mê man của Giản Ninh, Mục Ngạn đi qua nhẹ giọng nói: “Em đừng thấy ba tôi thời điểm không nói gì rất nghiêm túc như vậy, kỳ thật mẹ tôi chỉ cần nói một tiếng, ông ấy sẽ không có biện pháp nào, bình thường đều là ba tôi nấu cơm, nhưng mà, ông ấy lại đặc biệt sĩ diện, cho nên mỗi lần khách tới sẽ cầu xin mẹ tôi giả bộ vào bếp, khách vừa đi liền…”

Giản Ninh nghe xong cũng cười, nhìn thấy thân ảnh của cha Mục trong bếp, trong mắt sinh ra một chút ngóng trông: “Mục Ngạn, anh không biết, em trước kia vẫn luôn đặc biệt hâm mộ anh…”

Có lẽ là liên quan đến trưởng thành sớm, Giản Ninh từ lâu đã nhận ra sự thật sẽ không bao giờ thay đổi, hiểu được rằng muốn có được thứ gì thì phải cố gắng hết sức mà đổi lấy, dù cho có giả bộ làm như không để ý đến, cậu cũng biết trong lòng bản thân là có bao nhiêu hâm mộ với người khác, hâm mộ gia định họ viên mãn, có cha có mẹ cùng nhau ăn cơm, cùng nhau dạo phố còn cùng nhau ra ngoài đi du lịch.

Người nói vô tâm, Mục Ngạn lại nghe thấy đau lòng, gắt gao nắm chặt lấy tay cậu: “Ninh Ninh, em không cần phải hâm mộ, về sau tất cả hạnh phục này đều là của em, em muốn bao nhiêu tôi đều có thể cho em.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện