Edit: Động Bàng Geii
..o0o..
Mục Ngạn nhìn thấy vẻ mặt của Giản Ninh, cảm thấy hôm nay cậu ta có cái gì đó không giống như ngày thường, còn có ánh mắt của Giản Ninh nhìn về phía y đều mang theo xăm soi cùng tìm tòi, mà chính y cũng không hiểu sao lại có chút chờ mong.
Mục Ngạn sờ sờ mũi, lấy điểm tâm ra: “Cho cậu, với cả bên trong cũng có một phần cho đồng nghiệp của cậu nữa, tránh để cô ta lại giành ăn của cậu.”
Giản Ninh ngón tay giật giật, không nhận lấy. Cậu không phải thật sự ngốc, sẽ tin tưởng chuyện mỗi lần Mục Ngạn đều vô tình tóm đúng giờ đi làm của cậu, còn vừa vặn mang theo phần điểm tâm “Người khác cho” đưa cậu, hết thảy quá trùng hợp, cũng sẽ không tin Mục Ngạn chạy đi chạy lại một hai giờ chỉ vì mua một chút cơm trưa. Cậu nguyện ý để Mục Ngạn hận cậu, mắng cậu, cũng không muốn y đối tốt với cậu dù chỉ một chút, đối với một người bố thí sự ôn nhu, là một chuyện rất tàn nhẫn.
“… Tôi không cần.”
Mục Ngạn nghe vậy sửng sốt, lập tức mặt lạnh xuống: “Tôi đây là hỏi ý kiến của cậu à?”
Giản Ninh bắt chính mình nhìn y: “Cậu vì cái gì lại tới chỗ này ăn cơm, không phải công ty của cậu cách chỗ này nửa tiếng đi xe sao.”
Mục Ngạn ngẩng đầu gắt gao nhìn chằm chằm cậu, trong ánh mắt cực kỳ tức giận: “Cậu có ý gì, tôi đến chỗ nào mua cơm cậu cũng quản?”
Giản Ninh nhắm mắt, hít sâu một hơi nói: “Mục Ngạn, chúng ta đã chia tay.”
Mục Ngạn trầm mặc thật lâu, lúc mở miệng ra lại nở nụ cười: “Phải rồi, tôi phải cảm ơn cậu đã nhắc nhở tôi, không nhắc lại thì tôi cũng gần như đã quên mất món nợ giữa cậu và tôi đấy.”
Nói đến câu sau, Mục Ngạn hung hăng nện một quyền lên tay lái, sau đó mở cửa xe nhảy xuống, tóm lấy cổ áo Giản Ninh kéo tới trước cửa ghế lái phụ, đẩy cậu vào, sau đó ngồi lại vào ghế của mình, động tác lưu loát liền mạch.
Chờ Giản Ninh lấy lại tinh thần, cậu đã ngồi yên vị trong xe, cậu muốn xoay người mở cửa, lại phát hiện cửa xe sớm đã bị khoá. Cậu há mồm thở phì phò, trong không gian khép kín này tràn ngập hơi thở của Mục Ngạn.
“Mục Ngạn! Cậu muốn làm gì!” Giản Ninh giọng nói có điểm run rẩy.
Mục Ngạn bình tĩnh nhìn cậu: “Cậu đã nhắc lại chuyện trước kia, vậy chúng ta nói xong chuyện đó đi. Giản Ninh, chúng ta khi nào thì chia tay?”
Giản Ninh không nghĩ tới y sẽ hỏi câu này, nhất thời nghẹn họng, một hồi lâu mới khàn giọng mở miệng: “Thi xong.”
“Thi xong…” Mục Ngạn cười một tiếng, lại hỏi, “Tôi lúc đó có đồng ý sao?”
Giản Ninh không đáp.
Mục Ngạn từ trong túi lấy ra một chiếc di động, ấn mở màn hình đưa tới trước mặt Giản Ninh: “Giản Ninh, cậu không phải muốn cùng tôi chia tay sao? Vậy coi như nể mặt mũi tôi, đem những lời này lặp lại lần nữa, sau đó tôi hứa sẽ không tới tìm cậu.”
Giản Ninh liếc mắt một cái, sắc mặt trắng bệch, đó là một chiếc điện thoại màu đen, kiểu dáng đã cổ xưa, hiện tại chẳng còn ai dùng thứ này nữa, trên màn hình hiện lên một tin nhắn rất dài, người gửi là Ninh Ninh.
Đó là tin nhắn chia tay Giản Ninh gửi cho Mục Ngạn.
Giản Ninh không dám liếc mắt lần thứ hai, cậu cắn chặt răng, muốn đem đáy mắt chua xót đè èp trở về, đến mức viền mắt đều đỏ hoe.
Đó chính là khoảng thời gian mà Giản Ninh không muốn nhớ lại nhất, cậu giống như đang thấy lại chính mình lúc mười tám tuổi đang ngồi trong căn phòng tối đen, một chữ một chữ đánh xuống, đánh xong lại xoá, xoá xong lại đánh lại, cuối cùng nhìn tới khung gửi tin nhắn, chậm chạp không dám nhấn xuống. Bầu trời ngoài cửa sổ dần dần hiện ra từng mảng trắng xám, Giản Ninh nhìn thấy tên của người nhận, lại cảm thấy chính mình đã rơi vào hắc ám không thể nào vùng ra, rốt cuộc cậu vẫn là nhấn xuống nút gửi đi, sau đó rút thẻ sim ra, ném nó vào thùng rác.
“Cậu không phải muốn chia tay sao? Gửi tin nhắn thì tính cái gì, tôi muốn chính là tận tai nghe cậu nói.” Mục Ngạn tay run run muốn lấy hộp thuốc, lại nhìn đến người bên cạnh, chỉ có thể cưỡng ép nhịn xuống.
“Tôi… Cảm thấy chúng ta… Không có tương lai… Tôi…” Giản Ninh nhìn chằm chằm tin nhắn trước mặt, trước mắt một mảng mơ hồ, cố hết sức cũng không thể phát ra tiếng, như thế nào cũng đọc không nổi nữa.
Lúc trước Mục Ngạn đã dùng tâm tình gì để xem đoạn tin nhắn này? Trước khi bọn họ thi vào đại học, cả hai đã cùng nhau lên lịch đi du lịch nghỉ hè, chính là ở lễ thành nhân mùa hè năm đó.
Cậu đã cho rằng bản thân tự tay khoét đi trái tim mình, lại không biết cùng lúc đó cũng có một trái tim khác, cũng bị cậu khoét đến đầy máu tươi đầm đìa, trong vòng bảy năm không có điểm xuất phát cũng không có nơi để trở về.
Mục Ngạn thở dài một hơi, nhẹ nhàng nâng mặt Giản Ninh lên, hướng tới miệng cậu nhét vào nửa ổ bánh mì: “Nói không nên lời cũng đừng nói những thứ vô nghĩa, ăn sáng.”
Giản Ninh trên mặt đã sớm khóc đến loạn thất bát tao, bởi vì không phát ra tiếng, nước mũi đều chảy xuống, trong miệng còn bị nhét thêm đồ ăn, nhìn qua đáng thương vô cùng.
Mục Ngạn bật cười lấy điện thoại ra chụp cậu, chụp xong còn đem bánh mì từ trong miệng của Giản Ninh lấy ra bỏ vào miệng mình ăn, lấy khăn giấy thay cậu lau nước mũi, lại nhét một khối bánh mì khác vào trong miệng cậu.
Giản Ninh rốt cuộc khụt khịt mũi một cái, chậm chạp gặm bánh mì, nước mắt vẫn không thể ngừng rơi xuống.
Mục Ngạn nhìn thấy, trong lòng lại mềm thành một đoạn, nhịn lại nhịn, chung quy vẫn là không nhịn được, duỗi người tới hôn lên ánh mắt ướt đẫm của Giản Ninh: “Đừng khóc nữa, Ninh Ninh.”
Giản Ninh nghe thấy xưng hô quen thuộc kia, khóc còn lợi hại hơn.
Mục Ngạn hơi thở dần dần thay đổi, y liếm liếm môi, đang muốn dời đi mục tiêu, cửa xe lập tức liền bị đập oang oang.
“Giản Ninh! Giản Ninh! Em phải báo cảnh sát a!”
“…” Mục Ngạn hạ cửa xuống, quả nhiên là Ny Ny.
“Anh, anh đem Giản Ninh nhốt trong xe là có ý gì! Cẩn thôi tôi… A! Anh còn chọc Giản Ninh khóc nữa!”
“Ăn bánh bao của cô đi, lần sau không cho phép giành đồ ăn của Giản Ninh!” Mục Ngạn xách túi bánh bao nhét vào trong tay của Ny Ny, không nói hai lời liền nâng cửa sổ lên.
Ny Ny nhìn thấy trên mặt Mục Ngạn trắng trợn trào phúng, liền bị đả kích rất lớn, căm giận mà nhét bánh bao vào miệng gặm gặm.
..o0o..
Mục Ngạn nhìn thấy vẻ mặt của Giản Ninh, cảm thấy hôm nay cậu ta có cái gì đó không giống như ngày thường, còn có ánh mắt của Giản Ninh nhìn về phía y đều mang theo xăm soi cùng tìm tòi, mà chính y cũng không hiểu sao lại có chút chờ mong.
Mục Ngạn sờ sờ mũi, lấy điểm tâm ra: “Cho cậu, với cả bên trong cũng có một phần cho đồng nghiệp của cậu nữa, tránh để cô ta lại giành ăn của cậu.”
Giản Ninh ngón tay giật giật, không nhận lấy. Cậu không phải thật sự ngốc, sẽ tin tưởng chuyện mỗi lần Mục Ngạn đều vô tình tóm đúng giờ đi làm của cậu, còn vừa vặn mang theo phần điểm tâm “Người khác cho” đưa cậu, hết thảy quá trùng hợp, cũng sẽ không tin Mục Ngạn chạy đi chạy lại một hai giờ chỉ vì mua một chút cơm trưa. Cậu nguyện ý để Mục Ngạn hận cậu, mắng cậu, cũng không muốn y đối tốt với cậu dù chỉ một chút, đối với một người bố thí sự ôn nhu, là một chuyện rất tàn nhẫn.
“… Tôi không cần.”
Mục Ngạn nghe vậy sửng sốt, lập tức mặt lạnh xuống: “Tôi đây là hỏi ý kiến của cậu à?”
Giản Ninh bắt chính mình nhìn y: “Cậu vì cái gì lại tới chỗ này ăn cơm, không phải công ty của cậu cách chỗ này nửa tiếng đi xe sao.”
Mục Ngạn ngẩng đầu gắt gao nhìn chằm chằm cậu, trong ánh mắt cực kỳ tức giận: “Cậu có ý gì, tôi đến chỗ nào mua cơm cậu cũng quản?”
Giản Ninh nhắm mắt, hít sâu một hơi nói: “Mục Ngạn, chúng ta đã chia tay.”
Mục Ngạn trầm mặc thật lâu, lúc mở miệng ra lại nở nụ cười: “Phải rồi, tôi phải cảm ơn cậu đã nhắc nhở tôi, không nhắc lại thì tôi cũng gần như đã quên mất món nợ giữa cậu và tôi đấy.”
Nói đến câu sau, Mục Ngạn hung hăng nện một quyền lên tay lái, sau đó mở cửa xe nhảy xuống, tóm lấy cổ áo Giản Ninh kéo tới trước cửa ghế lái phụ, đẩy cậu vào, sau đó ngồi lại vào ghế của mình, động tác lưu loát liền mạch.
Chờ Giản Ninh lấy lại tinh thần, cậu đã ngồi yên vị trong xe, cậu muốn xoay người mở cửa, lại phát hiện cửa xe sớm đã bị khoá. Cậu há mồm thở phì phò, trong không gian khép kín này tràn ngập hơi thở của Mục Ngạn.
“Mục Ngạn! Cậu muốn làm gì!” Giản Ninh giọng nói có điểm run rẩy.
Mục Ngạn bình tĩnh nhìn cậu: “Cậu đã nhắc lại chuyện trước kia, vậy chúng ta nói xong chuyện đó đi. Giản Ninh, chúng ta khi nào thì chia tay?”
Giản Ninh không nghĩ tới y sẽ hỏi câu này, nhất thời nghẹn họng, một hồi lâu mới khàn giọng mở miệng: “Thi xong.”
“Thi xong…” Mục Ngạn cười một tiếng, lại hỏi, “Tôi lúc đó có đồng ý sao?”
Giản Ninh không đáp.
Mục Ngạn từ trong túi lấy ra một chiếc di động, ấn mở màn hình đưa tới trước mặt Giản Ninh: “Giản Ninh, cậu không phải muốn cùng tôi chia tay sao? Vậy coi như nể mặt mũi tôi, đem những lời này lặp lại lần nữa, sau đó tôi hứa sẽ không tới tìm cậu.”
Giản Ninh liếc mắt một cái, sắc mặt trắng bệch, đó là một chiếc điện thoại màu đen, kiểu dáng đã cổ xưa, hiện tại chẳng còn ai dùng thứ này nữa, trên màn hình hiện lên một tin nhắn rất dài, người gửi là Ninh Ninh.
Đó là tin nhắn chia tay Giản Ninh gửi cho Mục Ngạn.
Giản Ninh không dám liếc mắt lần thứ hai, cậu cắn chặt răng, muốn đem đáy mắt chua xót đè èp trở về, đến mức viền mắt đều đỏ hoe.
Đó chính là khoảng thời gian mà Giản Ninh không muốn nhớ lại nhất, cậu giống như đang thấy lại chính mình lúc mười tám tuổi đang ngồi trong căn phòng tối đen, một chữ một chữ đánh xuống, đánh xong lại xoá, xoá xong lại đánh lại, cuối cùng nhìn tới khung gửi tin nhắn, chậm chạp không dám nhấn xuống. Bầu trời ngoài cửa sổ dần dần hiện ra từng mảng trắng xám, Giản Ninh nhìn thấy tên của người nhận, lại cảm thấy chính mình đã rơi vào hắc ám không thể nào vùng ra, rốt cuộc cậu vẫn là nhấn xuống nút gửi đi, sau đó rút thẻ sim ra, ném nó vào thùng rác.
“Cậu không phải muốn chia tay sao? Gửi tin nhắn thì tính cái gì, tôi muốn chính là tận tai nghe cậu nói.” Mục Ngạn tay run run muốn lấy hộp thuốc, lại nhìn đến người bên cạnh, chỉ có thể cưỡng ép nhịn xuống.
“Tôi… Cảm thấy chúng ta… Không có tương lai… Tôi…” Giản Ninh nhìn chằm chằm tin nhắn trước mặt, trước mắt một mảng mơ hồ, cố hết sức cũng không thể phát ra tiếng, như thế nào cũng đọc không nổi nữa.
Lúc trước Mục Ngạn đã dùng tâm tình gì để xem đoạn tin nhắn này? Trước khi bọn họ thi vào đại học, cả hai đã cùng nhau lên lịch đi du lịch nghỉ hè, chính là ở lễ thành nhân mùa hè năm đó.
Cậu đã cho rằng bản thân tự tay khoét đi trái tim mình, lại không biết cùng lúc đó cũng có một trái tim khác, cũng bị cậu khoét đến đầy máu tươi đầm đìa, trong vòng bảy năm không có điểm xuất phát cũng không có nơi để trở về.
Mục Ngạn thở dài một hơi, nhẹ nhàng nâng mặt Giản Ninh lên, hướng tới miệng cậu nhét vào nửa ổ bánh mì: “Nói không nên lời cũng đừng nói những thứ vô nghĩa, ăn sáng.”
Giản Ninh trên mặt đã sớm khóc đến loạn thất bát tao, bởi vì không phát ra tiếng, nước mũi đều chảy xuống, trong miệng còn bị nhét thêm đồ ăn, nhìn qua đáng thương vô cùng.
Mục Ngạn bật cười lấy điện thoại ra chụp cậu, chụp xong còn đem bánh mì từ trong miệng của Giản Ninh lấy ra bỏ vào miệng mình ăn, lấy khăn giấy thay cậu lau nước mũi, lại nhét một khối bánh mì khác vào trong miệng cậu.
Giản Ninh rốt cuộc khụt khịt mũi một cái, chậm chạp gặm bánh mì, nước mắt vẫn không thể ngừng rơi xuống.
Mục Ngạn nhìn thấy, trong lòng lại mềm thành một đoạn, nhịn lại nhịn, chung quy vẫn là không nhịn được, duỗi người tới hôn lên ánh mắt ướt đẫm của Giản Ninh: “Đừng khóc nữa, Ninh Ninh.”
Giản Ninh nghe thấy xưng hô quen thuộc kia, khóc còn lợi hại hơn.
Mục Ngạn hơi thở dần dần thay đổi, y liếm liếm môi, đang muốn dời đi mục tiêu, cửa xe lập tức liền bị đập oang oang.
“Giản Ninh! Giản Ninh! Em phải báo cảnh sát a!”
“…” Mục Ngạn hạ cửa xuống, quả nhiên là Ny Ny.
“Anh, anh đem Giản Ninh nhốt trong xe là có ý gì! Cẩn thôi tôi… A! Anh còn chọc Giản Ninh khóc nữa!”
“Ăn bánh bao của cô đi, lần sau không cho phép giành đồ ăn của Giản Ninh!” Mục Ngạn xách túi bánh bao nhét vào trong tay của Ny Ny, không nói hai lời liền nâng cửa sổ lên.
Ny Ny nhìn thấy trên mặt Mục Ngạn trắng trợn trào phúng, liền bị đả kích rất lớn, căm giận mà nhét bánh bao vào miệng gặm gặm.
Danh sách chương