cuối cùng tôi cũng được một đêm yên bình không phải lo nghĩ về bất cứ điều gì, không có nữ quỷ quấy rối hay cơn ớn lạnh thấu xương. Tôi vốn dĩ rất dễ bị rùng mình đến đau đớn tột cùng khi bị cảm lạnh. Đưa tay lên vươn vai một cách thoải mái, bước xuống bậc thang, tôi nhìn thấy Tống Mạc đang ăn sáng, các động tác của anh ấy rất thanh lịch, giống như một quý tộc được đào tạo chuyên nghiệp, ngay cả những người khó tính nhất cũng không thể tìm ra một dấu vết sai sót.
"Đến đây, ăn đi." Giọng nói thờ ơ của Tống Mạc đột nhiên vang lên, tôi có một chút vui mừng lẫn lo sợ. Tôi vốn đã có dự định ra ngoài ăn sáng.
"Oh” Tôi hơi cứng người. Trước mặt người này, tôi luôn có cảm giác muốn lại gần nhưng không dám lại gần. Có điều, khi tôi vừa đến gần bàn, một luồng khí lạnh đập vào từ sau tai tôi. Một giọng nói lạnh lùng phát ra bên cạnh, "Vương không cho phép cô gần gũi với bất kỳ nam nhân nào."
Trái tim tôi có một chút nghiêm khắc, thật muốn mắng chửi một trận thì sẽ như nào? Bộ não lập tức được bổ sung, không chút do dự nói với Tống Mạc: “ không cần, tôi sẽ ra ngoài ăn” nói xong, không cần chờ anh ta mở miệng, liền rời đi. Trên người anh ta dương khí rất nặng, nhưng tôi sợ anh ta, đó là nỗi sợ từ sâu thẳm tâm hồn.
Thời điểm ánh nắng long lanh tượng trưng cho niềm hy vọng của cuộc sống, đặc biệt đối với tôi. Tôi dự định sẽ vào trung tâm thương mại mua một vài bộ quần áo,đột nhiên tôi cảm thấy phía sau có một tầm mắt đang dõi theo, Ai đó đang nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi cảm thấy như bị bết dính trên lưỡi ướt át, toàn thân kinh tởm buồn nôn.
quay mạnh người và nhìn vào trạm xe buýt ở phía đối diện, các phương tiện đi đi lại lại bình thường, không có ai ở đó, tầm nhìn dị thường của tôi biến mất.
Sau khi trải qua quá nhiều điều kỳ dị, tôi sẽ ngớ ngẩn khi nghĩ rằng đây chỉ là ảo giác của riêng mình. Nghĩ về điều này, tôi đi ra phía sau một cái cây lớn không có người, đối mặt với không khí, "Ta biết ngươi đang ở đây, Đi ra đi, ta có vài việc muốn hỏi ngươi”
Ngay khi lời nói phát ra, một thứ gì đó đột nhiên rơi xuống cành cây phía trên đầu và tôi vô thức cầm thứ đó trong tay. Một cái chạm giống như cỏ dại xuất hiện. Khi tôi nhìn xuống, tay tôi hóa ra là đầu người., Tôi đang kéo tóc nó, và khuôn mặt đó liền lè lưỡi và liếm tay tôi.
"Á...!" Tôi kinh hoàng đến mức vứt bỏ thứ đang cầm trên tay, và cảm giác ướt sũng khiến tôi chỉ muốn chặt tay mình.
"Cô đã tìm thấy tôi, chúng ta cùng chơi một trò chơi." Cái đầu tạo thành một vòng cung trong không trung, rồi dừng lại ở giữa, miệng mở ra khép lại từng cái một, thực sự phát ra âm thanh, đó là giọng của một người phụ nữ.
Tôi nhìn cái đầu lơ lửng trong không trung và nói với một nụ cười, "Ta, kì thực ta không tìm thấy ngươi, Chơi cái gì đây, ta hoàn toàn không có hứng thú, hay là ngươi tự mình chơi đi.” Với đôi chân run rẩy, tôi bước đi khó khăn dưới ánh mặt trời. Cuốn sách nói rằng quỷ hồn đều không dám xuất hiện dưới ánh mặt trời, hơn nữa, tôi rõ ràng đã gọi quỷ nam đi theo tôi, tại sao lại xuất hiện ra một quỷ nữ? Chuyện gì đang xảy ra vậy chứ? "Đã nhìn thấy tôi rồi, sau đó gắn bó với tôi mãi mãi." nữ quỷ cười toe toét, tôi liền cảm thấy cơ thể mình bị khóa và không thể di chuyển. Khuôn mặt đó ngày càng gần tôi hơn, giữa không trung dường như có một bàn tay trong suốt bóp cổ tôi, và hơi thở của cái chết bao trùm lấy tôi, khiến tôi tuyệt vọng và nhắm mắt lại
"Chết tiệt!" Ngay khi không khí ở mũi tôi trở nên mỏng hơn, tôi nghe thấy một giọng nói. Giọng nói làm tôi sợ hãi trước đây giống như một âm thanh thần tiên, và không khí lại quay trở lại lồng ngực tôi.
"Khụ khụ khụ..." Tôi ho dữ dội ôm lấy cổ, cảm giác như muốn ho ra phổi, cổ tôi dường như vỡ tung với một cơn đau dữ dội, nước mắt sinh lý đã chảy khắp mặt. Quanh eo có luồng khí lành lạnh như có một bàn tay to rộng lớn ôm lấy, trong tâm xuất hiện cảm giác an toàn chưa từng có.
"Cô thật quá yếu rồi”
Tôi mở mắt ra, liền thấy một khuôn mặt quen thuộc, người đàn ông đó lại đến, nhưng là ở giữa thanh thiên bạch nhật: “ khụ khụ....anh tại sao đến đây? Khụ....anh không phải ban ngày không thể ra ngoài hay sao?”
Thân thể anh ta có chút hư vô, trong tay kẹp cái đầu của nữ quỷ đó, khoé miệng treo một nụ cười như không có việc gì, sắc mặt vô cùng nhợt nhạt: “ ta cảm thấy có nguy hiểm đến với cô, thuận tiện liền tới, sao vậy? Nhìn thấy ta không vui à?”
"Không, không có..." hồn vía đã ổn định, một số nơi không phản ứng, chỉ có thể phủ nhận trong tiềm thức. Cuối cùng tôi đã chấp nhận thực tế rằng bàn chân mình tê liệt gần như đã chết, cơn sợ hãi còn chưa dứt tôi chợt phát hiện ra cái đầu vẫn còn trong tay anh ta. Miệng lại phát ra tiếng nói lắp bắp: “ cái này...cái này...thứ này.... anh mau vất đi, tôi...tôi không muốn nhìn thấy nó nữa.”
Là một thanh niên ưu tú của thế kỷ 21, tôi chưa bao giờ bị kỷ luật đi hót rác ở trường, chứ đừng nói đến việc nhìn và ngửi thấy mùi vị tanh tưởi của cái đầu bay ra khỏi cơ thể, thật kinh tởm đến nỗi tôi sẽ không nhịn được mà nôn sạch những thứ trong bụng hết đêm nay.
"Uh." Anh ta bình tĩnh bóp cái đầu thành một làn khói đen và tan biến trong không khí. " thỏa mãn rồi chứ?” Anh ta nhìn tôi giống như một lời mời, nhưng nó khiến tôi cảm thấy một sự thỏa mãn khác. Không tự chủ Muốn chạm vào đầu anh.
Kết quả khi cánh tay duỗi ra chỉ là chạm phải một khoảng trống rỗng, cảm giác lòng bàn tay bị bao phủ bởi một cơn ớn lạnh, không thể không run rẩy.
Sau đó, tôi thu tay lại nhìn người đàn ông với một cái nhìn khó hiểu. Trời ạ, tôi vừa làm gì vậy? Tôi ho và giả vờ như không có gì xảy ra, "Cảm ơn anh lại cứu tôi một lần nữa.”
" đêm nay cô có thể chạm vào ta, đến lúc đó ta sẽ để cho có đụng chạm thoải mái.” Nam nhân đó nói một hơi Trịnh trọng, nếu suy sét cả ý nghĩa ngầm trong câu này, tôi có thể nghĩ rằng anh ta đang báo cáo với tôi. Đột nhiên anh ta nhìn thẳng vào mặt tôi, khiến tôi cảm thấy nổi gai ốc, toàn thân tê liệt, "Anh, anh, anh nhìn tôi làm gì?”
Anh ta nhìn tôi tới nửa ngày, đột nhiên đến gần tôi, khụt khịt mũi khắp thân thể của tôi, nét mặt tối sầm lại, phát ra một tiếng thở dài mạnh mẽ: “ trên thân thể cô có hơi thở của nam nhân khác, tại sao vậy?”
"Tôi, tôi, tôi..." Tôi lắp ba lắp bắp không nói lên lời. Tôi không thể nói mình đã qua đêm trong nhà của một người đàn ông xa lạ nha. Lương tâm tội lỗi kì lạ này cuối cùng là từ đâu đến chứ...dưới cái nhìn trực tiếp của nam nhân này, tôi vội vàng nói dối: “ đêm qua tôi ở lại nhà của anh trai tôi, anh trai ruột.” Tôi cố gắng nhấn mạnh 3 chữ cuối.
Anh ta hài lòng hơn rất nhiều, Tôi đột nhiên cảm thấy môi mình bị cạy mở ra. Một thứ lành lạnh và mềm mại bước vào và đá trên lưỡi của tôi. Rất lâu sau, khi tôi gần như không thể thở ra hơi, anh ta buông tôi ra, bộ dáng rất bất mãn khi nhìn tôi thở hổn hển: “ Kĩ năng của cô quá tệ, cần phải luyện tập thêm nhiều lần mới được.”
What?
Sau khi câu nói của anh ta kết thúc, tôi chưa kịp mở miệng phản đáp, Cái lưỡi lạnh lẽo lại xuất hiện, nhưng lần này nó không còn bốc đồng như lần trước, chỉ liếm láp quanh vòm miệng của tôi một chút, như thể đang cám dỗ điều gì đó. Tôi cố gắng tránh né sang một bên, cái lưỡi của anh ta lại hưng hăng đuổi theo. Anh ta tặc lưỡi, theo sau lại là một vướng mắc khác.
Cuối cùng khi anh ấy buông tôi ra, tôi lùi lại vài bước và giữ khoảng cách với anh ấy. Tôi nhìn chằm chằm vào anh ấy thở hổn hển, cảm thấy đầu lưỡi tê cứng, như thể nó không phải là của tôi nữa, đưa mắt lườm anh ta: “ anh tránh xa tôi ra một chút.”
Nam nhân đó nhìn tôi thận trọng, gương mặt có chút thay đổi: “ A Lam, ta sẽ phái một số người đến cạnh cô, nếu điều này còn xảy ra lần nữa nhất định không phải sợ, bọn họ sẽ giúp cô giải quyết, những con quỷ thèm muốn cô sẽ không bao giờ từ bỏ”
Uh... tôi không biết tại sao anh ta đột nhiên đầy phẫn nộ như thế này, như thể những con quỷ muốn ăn thịt tôi là đang xâm chiếm lãnh thổ của anh ta, nhưng tôi rất hài lòng với ý kiến này, tôi vội vàng gật đầu, "Um,um, tốt." Mặc dù đặt sự an toàn của bản thân lên một người đàn ông có chút không đáng tin cậy, nhưng đây là cách duy nhất trước khi tôi học được cách đối phó với lũ quỷ.
"Cái đó... anh ổn chứ." Tôi thấy cơ thể anh ta trở nên trong suốt hơn, và dường như có thể bị gió thổi bay đi, trong lòng có một chút lo lắng.
giọng nói hống hách của anh ta vang lên, "Mạc Tử Li, tên ta là Mạc Tử Li. “
Ồ, nhưng anh ta vẫn không nhận ra rằng mình sắp biến mất, "Mạc, Mạc Tử Li, anh sắp biến mất."
Mạc Tử Li nhận thấy rằng anh ta sắp biến thành hư vô, một cái nhìn mờ nhạt. Trước khi anh ta rời đi, anh ta ngạo nghễ nói với tôi, " không được gần gũi với nam nhân khác, có việc gì thì tìm Tiểu Mặc. “
Sau khi nam nhân hoàn toàn biến mất, tôi ở lại một lúc lâu. Hừm hôm nay tôi ra ngoài bước chân nào ý nhỉ, có phải không đúng giờ hoàng đạo? Nụ hôn đầu đời cất giữ suốt 18 năm lại bị tên họ Mạc cướp mất, lại còn suýt chút nữa bị quỷ nữ giết chết.
Điều khó chịu hơn là bị một con quỷ nam ngăn cấm không được gần gũi với nam nhân khác.
Bằng cách nào đó, nụ hôn đầu tiên đã được cứu trong 18 năm đã biến mất và gần như bị giết bởi một con ma nữ. Điều khó chịu hơn là một con ma đực liên tục chích không đến quá gần một người đàn ông, Thế giới này loạn mất rồi.
Vấn đề là, Tiểu Mặc là cái quái gì?
"Chủ mẫu, người gọi ta?" Ngay khi tôi đang ngồi tịnh tâm suy nghĩ, tôi bị một giọng nói cắt ngang liền quay đầu nhìn lại. Đó là con quỷ nam vẫn đi theo tôi, anh ta bay thẳng tới trước mặt tôi.
Tôi nheo mắt nhìn anh ta và nói những gì vừa suy nghĩ trong lòng: “ vậy ngươi là Tiểu Mặc? “
anh ta gật đầu trống rỗng, “ chủ mẫu, người tìm ta có gì cần giao phó? “
Khuôn mặt bị tê liệt này được ghép phù hợp với tên một con vật nào đó, hơn nữa lại có chút buồn cười. "Được rồi, ngươi mau ẩn thân đi, không có việc gì thì đừng xuất hiện, tránh làm người ta sợ hãi. “
Tiểu Mặc nghe lời biến mất, tôi thở dài từ dưới bóng cây bước ra, mặt trời đã lên tới đỉnh đầu, không cần nghĩ, tôi đã bỏ lỡ thời gian ăn sáng, đưa tay chạm vào cái bụng trống rỗng của mình. Tôi sẽ đi tìm một nhà hàng để giải quyết vấn đề thực phẩm và quần áo.
Gần đây có quá nhiều chuyện xảy ra, Tôi sẽ ăn một nồi lẩu để giải xui. Vị trí biệt thự của Tống Mạc tương đối xa. Tôi phải đi xe buýt để đến trung tâm thành phố. Nơi đây rất giàu có, không có người đi đường, bọn họ đều là ngồi xe riêng, vì vậy tôi có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy xe buýt. Không ngờ tới lại có thứ giống xe buýt ở nơi tập trung của người giàu. Hôm qua khi tôi tới đây là được anh trai tôi phái tài xế đưa tới.
Khi tôi chuẩn bị lên xe buýt, tôi nhận được một cuộc gọi từ Tống Mạc. Tôi lấy điện thoại ra khỏi túi và chuẩn bị trả lời. Tài xế xe buýt không kiên nhẫn nói một cách thô bạo: " cô có lên hay không, xe phải khởi hành rồi.”
Tôi không kịp trả lời điện thoại, vội vã lên xe buýt để đặt tiền, đợi tìm được chỗ ngồi sẽ trả lời anh ta sau.
Giọng của Tống Mặc vẫn lạnh lùng, có chút nôn nóng, "Cô đang ở đâu?"
Tôi thực sự không muốn nói chuyện với người này. Một mặt, giọng điệu của anh ta rất kinh tởm. Mặt khác, anh ta cũng không thích tôi. Còn có một lý do quan trọng nhất, vì anh ta, tôi lần đầu tiên biết nói dối. Tự nhiên, Không cần phải mặt nóng mông lạnh, tương tự nhẹ nhàng nói: “ trên xe buýt”
Tống Mạc có chút nghi ngờ: “ Xe buýt? Không có xe buýt nào gần biệt thự. Nói thật đi, cô đang ở đâu tôi đến đón. “
Tôi không muốn ở lại.
Tống Mạc đợi một lúc, nghe thấy điện thoại không có phản hồi, cúp điện thoại một cách thiếu kiên nhẫn.
Điện thoại phát ra âm thanh "tút... tút..." và tôi đưa điện thoại lên tai mà không di chuyển, thậm chí không di chuyển mắt.
"Đến đây, ăn đi." Giọng nói thờ ơ của Tống Mạc đột nhiên vang lên, tôi có một chút vui mừng lẫn lo sợ. Tôi vốn đã có dự định ra ngoài ăn sáng.
"Oh” Tôi hơi cứng người. Trước mặt người này, tôi luôn có cảm giác muốn lại gần nhưng không dám lại gần. Có điều, khi tôi vừa đến gần bàn, một luồng khí lạnh đập vào từ sau tai tôi. Một giọng nói lạnh lùng phát ra bên cạnh, "Vương không cho phép cô gần gũi với bất kỳ nam nhân nào."
Trái tim tôi có một chút nghiêm khắc, thật muốn mắng chửi một trận thì sẽ như nào? Bộ não lập tức được bổ sung, không chút do dự nói với Tống Mạc: “ không cần, tôi sẽ ra ngoài ăn” nói xong, không cần chờ anh ta mở miệng, liền rời đi. Trên người anh ta dương khí rất nặng, nhưng tôi sợ anh ta, đó là nỗi sợ từ sâu thẳm tâm hồn.
Thời điểm ánh nắng long lanh tượng trưng cho niềm hy vọng của cuộc sống, đặc biệt đối với tôi. Tôi dự định sẽ vào trung tâm thương mại mua một vài bộ quần áo,đột nhiên tôi cảm thấy phía sau có một tầm mắt đang dõi theo, Ai đó đang nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi cảm thấy như bị bết dính trên lưỡi ướt át, toàn thân kinh tởm buồn nôn.
quay mạnh người và nhìn vào trạm xe buýt ở phía đối diện, các phương tiện đi đi lại lại bình thường, không có ai ở đó, tầm nhìn dị thường của tôi biến mất.
Sau khi trải qua quá nhiều điều kỳ dị, tôi sẽ ngớ ngẩn khi nghĩ rằng đây chỉ là ảo giác của riêng mình. Nghĩ về điều này, tôi đi ra phía sau một cái cây lớn không có người, đối mặt với không khí, "Ta biết ngươi đang ở đây, Đi ra đi, ta có vài việc muốn hỏi ngươi”
Ngay khi lời nói phát ra, một thứ gì đó đột nhiên rơi xuống cành cây phía trên đầu và tôi vô thức cầm thứ đó trong tay. Một cái chạm giống như cỏ dại xuất hiện. Khi tôi nhìn xuống, tay tôi hóa ra là đầu người., Tôi đang kéo tóc nó, và khuôn mặt đó liền lè lưỡi và liếm tay tôi.
"Á...!" Tôi kinh hoàng đến mức vứt bỏ thứ đang cầm trên tay, và cảm giác ướt sũng khiến tôi chỉ muốn chặt tay mình.
"Cô đã tìm thấy tôi, chúng ta cùng chơi một trò chơi." Cái đầu tạo thành một vòng cung trong không trung, rồi dừng lại ở giữa, miệng mở ra khép lại từng cái một, thực sự phát ra âm thanh, đó là giọng của một người phụ nữ.
Tôi nhìn cái đầu lơ lửng trong không trung và nói với một nụ cười, "Ta, kì thực ta không tìm thấy ngươi, Chơi cái gì đây, ta hoàn toàn không có hứng thú, hay là ngươi tự mình chơi đi.” Với đôi chân run rẩy, tôi bước đi khó khăn dưới ánh mặt trời. Cuốn sách nói rằng quỷ hồn đều không dám xuất hiện dưới ánh mặt trời, hơn nữa, tôi rõ ràng đã gọi quỷ nam đi theo tôi, tại sao lại xuất hiện ra một quỷ nữ? Chuyện gì đang xảy ra vậy chứ? "Đã nhìn thấy tôi rồi, sau đó gắn bó với tôi mãi mãi." nữ quỷ cười toe toét, tôi liền cảm thấy cơ thể mình bị khóa và không thể di chuyển. Khuôn mặt đó ngày càng gần tôi hơn, giữa không trung dường như có một bàn tay trong suốt bóp cổ tôi, và hơi thở của cái chết bao trùm lấy tôi, khiến tôi tuyệt vọng và nhắm mắt lại
"Chết tiệt!" Ngay khi không khí ở mũi tôi trở nên mỏng hơn, tôi nghe thấy một giọng nói. Giọng nói làm tôi sợ hãi trước đây giống như một âm thanh thần tiên, và không khí lại quay trở lại lồng ngực tôi.
"Khụ khụ khụ..." Tôi ho dữ dội ôm lấy cổ, cảm giác như muốn ho ra phổi, cổ tôi dường như vỡ tung với một cơn đau dữ dội, nước mắt sinh lý đã chảy khắp mặt. Quanh eo có luồng khí lành lạnh như có một bàn tay to rộng lớn ôm lấy, trong tâm xuất hiện cảm giác an toàn chưa từng có.
"Cô thật quá yếu rồi”
Tôi mở mắt ra, liền thấy một khuôn mặt quen thuộc, người đàn ông đó lại đến, nhưng là ở giữa thanh thiên bạch nhật: “ khụ khụ....anh tại sao đến đây? Khụ....anh không phải ban ngày không thể ra ngoài hay sao?”
Thân thể anh ta có chút hư vô, trong tay kẹp cái đầu của nữ quỷ đó, khoé miệng treo một nụ cười như không có việc gì, sắc mặt vô cùng nhợt nhạt: “ ta cảm thấy có nguy hiểm đến với cô, thuận tiện liền tới, sao vậy? Nhìn thấy ta không vui à?”
"Không, không có..." hồn vía đã ổn định, một số nơi không phản ứng, chỉ có thể phủ nhận trong tiềm thức. Cuối cùng tôi đã chấp nhận thực tế rằng bàn chân mình tê liệt gần như đã chết, cơn sợ hãi còn chưa dứt tôi chợt phát hiện ra cái đầu vẫn còn trong tay anh ta. Miệng lại phát ra tiếng nói lắp bắp: “ cái này...cái này...thứ này.... anh mau vất đi, tôi...tôi không muốn nhìn thấy nó nữa.”
Là một thanh niên ưu tú của thế kỷ 21, tôi chưa bao giờ bị kỷ luật đi hót rác ở trường, chứ đừng nói đến việc nhìn và ngửi thấy mùi vị tanh tưởi của cái đầu bay ra khỏi cơ thể, thật kinh tởm đến nỗi tôi sẽ không nhịn được mà nôn sạch những thứ trong bụng hết đêm nay.
"Uh." Anh ta bình tĩnh bóp cái đầu thành một làn khói đen và tan biến trong không khí. " thỏa mãn rồi chứ?” Anh ta nhìn tôi giống như một lời mời, nhưng nó khiến tôi cảm thấy một sự thỏa mãn khác. Không tự chủ Muốn chạm vào đầu anh.
Kết quả khi cánh tay duỗi ra chỉ là chạm phải một khoảng trống rỗng, cảm giác lòng bàn tay bị bao phủ bởi một cơn ớn lạnh, không thể không run rẩy.
Sau đó, tôi thu tay lại nhìn người đàn ông với một cái nhìn khó hiểu. Trời ạ, tôi vừa làm gì vậy? Tôi ho và giả vờ như không có gì xảy ra, "Cảm ơn anh lại cứu tôi một lần nữa.”
" đêm nay cô có thể chạm vào ta, đến lúc đó ta sẽ để cho có đụng chạm thoải mái.” Nam nhân đó nói một hơi Trịnh trọng, nếu suy sét cả ý nghĩa ngầm trong câu này, tôi có thể nghĩ rằng anh ta đang báo cáo với tôi. Đột nhiên anh ta nhìn thẳng vào mặt tôi, khiến tôi cảm thấy nổi gai ốc, toàn thân tê liệt, "Anh, anh, anh nhìn tôi làm gì?”
Anh ta nhìn tôi tới nửa ngày, đột nhiên đến gần tôi, khụt khịt mũi khắp thân thể của tôi, nét mặt tối sầm lại, phát ra một tiếng thở dài mạnh mẽ: “ trên thân thể cô có hơi thở của nam nhân khác, tại sao vậy?”
"Tôi, tôi, tôi..." Tôi lắp ba lắp bắp không nói lên lời. Tôi không thể nói mình đã qua đêm trong nhà của một người đàn ông xa lạ nha. Lương tâm tội lỗi kì lạ này cuối cùng là từ đâu đến chứ...dưới cái nhìn trực tiếp của nam nhân này, tôi vội vàng nói dối: “ đêm qua tôi ở lại nhà của anh trai tôi, anh trai ruột.” Tôi cố gắng nhấn mạnh 3 chữ cuối.
Anh ta hài lòng hơn rất nhiều, Tôi đột nhiên cảm thấy môi mình bị cạy mở ra. Một thứ lành lạnh và mềm mại bước vào và đá trên lưỡi của tôi. Rất lâu sau, khi tôi gần như không thể thở ra hơi, anh ta buông tôi ra, bộ dáng rất bất mãn khi nhìn tôi thở hổn hển: “ Kĩ năng của cô quá tệ, cần phải luyện tập thêm nhiều lần mới được.”
What?
Sau khi câu nói của anh ta kết thúc, tôi chưa kịp mở miệng phản đáp, Cái lưỡi lạnh lẽo lại xuất hiện, nhưng lần này nó không còn bốc đồng như lần trước, chỉ liếm láp quanh vòm miệng của tôi một chút, như thể đang cám dỗ điều gì đó. Tôi cố gắng tránh né sang một bên, cái lưỡi của anh ta lại hưng hăng đuổi theo. Anh ta tặc lưỡi, theo sau lại là một vướng mắc khác.
Cuối cùng khi anh ấy buông tôi ra, tôi lùi lại vài bước và giữ khoảng cách với anh ấy. Tôi nhìn chằm chằm vào anh ấy thở hổn hển, cảm thấy đầu lưỡi tê cứng, như thể nó không phải là của tôi nữa, đưa mắt lườm anh ta: “ anh tránh xa tôi ra một chút.”
Nam nhân đó nhìn tôi thận trọng, gương mặt có chút thay đổi: “ A Lam, ta sẽ phái một số người đến cạnh cô, nếu điều này còn xảy ra lần nữa nhất định không phải sợ, bọn họ sẽ giúp cô giải quyết, những con quỷ thèm muốn cô sẽ không bao giờ từ bỏ”
Uh... tôi không biết tại sao anh ta đột nhiên đầy phẫn nộ như thế này, như thể những con quỷ muốn ăn thịt tôi là đang xâm chiếm lãnh thổ của anh ta, nhưng tôi rất hài lòng với ý kiến này, tôi vội vàng gật đầu, "Um,um, tốt." Mặc dù đặt sự an toàn của bản thân lên một người đàn ông có chút không đáng tin cậy, nhưng đây là cách duy nhất trước khi tôi học được cách đối phó với lũ quỷ.
"Cái đó... anh ổn chứ." Tôi thấy cơ thể anh ta trở nên trong suốt hơn, và dường như có thể bị gió thổi bay đi, trong lòng có một chút lo lắng.
giọng nói hống hách của anh ta vang lên, "Mạc Tử Li, tên ta là Mạc Tử Li. “
Ồ, nhưng anh ta vẫn không nhận ra rằng mình sắp biến mất, "Mạc, Mạc Tử Li, anh sắp biến mất."
Mạc Tử Li nhận thấy rằng anh ta sắp biến thành hư vô, một cái nhìn mờ nhạt. Trước khi anh ta rời đi, anh ta ngạo nghễ nói với tôi, " không được gần gũi với nam nhân khác, có việc gì thì tìm Tiểu Mặc. “
Sau khi nam nhân hoàn toàn biến mất, tôi ở lại một lúc lâu. Hừm hôm nay tôi ra ngoài bước chân nào ý nhỉ, có phải không đúng giờ hoàng đạo? Nụ hôn đầu đời cất giữ suốt 18 năm lại bị tên họ Mạc cướp mất, lại còn suýt chút nữa bị quỷ nữ giết chết.
Điều khó chịu hơn là bị một con quỷ nam ngăn cấm không được gần gũi với nam nhân khác.
Bằng cách nào đó, nụ hôn đầu tiên đã được cứu trong 18 năm đã biến mất và gần như bị giết bởi một con ma nữ. Điều khó chịu hơn là một con ma đực liên tục chích không đến quá gần một người đàn ông, Thế giới này loạn mất rồi.
Vấn đề là, Tiểu Mặc là cái quái gì?
"Chủ mẫu, người gọi ta?" Ngay khi tôi đang ngồi tịnh tâm suy nghĩ, tôi bị một giọng nói cắt ngang liền quay đầu nhìn lại. Đó là con quỷ nam vẫn đi theo tôi, anh ta bay thẳng tới trước mặt tôi.
Tôi nheo mắt nhìn anh ta và nói những gì vừa suy nghĩ trong lòng: “ vậy ngươi là Tiểu Mặc? “
anh ta gật đầu trống rỗng, “ chủ mẫu, người tìm ta có gì cần giao phó? “
Khuôn mặt bị tê liệt này được ghép phù hợp với tên một con vật nào đó, hơn nữa lại có chút buồn cười. "Được rồi, ngươi mau ẩn thân đi, không có việc gì thì đừng xuất hiện, tránh làm người ta sợ hãi. “
Tiểu Mặc nghe lời biến mất, tôi thở dài từ dưới bóng cây bước ra, mặt trời đã lên tới đỉnh đầu, không cần nghĩ, tôi đã bỏ lỡ thời gian ăn sáng, đưa tay chạm vào cái bụng trống rỗng của mình. Tôi sẽ đi tìm một nhà hàng để giải quyết vấn đề thực phẩm và quần áo.
Gần đây có quá nhiều chuyện xảy ra, Tôi sẽ ăn một nồi lẩu để giải xui. Vị trí biệt thự của Tống Mạc tương đối xa. Tôi phải đi xe buýt để đến trung tâm thành phố. Nơi đây rất giàu có, không có người đi đường, bọn họ đều là ngồi xe riêng, vì vậy tôi có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy xe buýt. Không ngờ tới lại có thứ giống xe buýt ở nơi tập trung của người giàu. Hôm qua khi tôi tới đây là được anh trai tôi phái tài xế đưa tới.
Khi tôi chuẩn bị lên xe buýt, tôi nhận được một cuộc gọi từ Tống Mạc. Tôi lấy điện thoại ra khỏi túi và chuẩn bị trả lời. Tài xế xe buýt không kiên nhẫn nói một cách thô bạo: " cô có lên hay không, xe phải khởi hành rồi.”
Tôi không kịp trả lời điện thoại, vội vã lên xe buýt để đặt tiền, đợi tìm được chỗ ngồi sẽ trả lời anh ta sau.
Giọng của Tống Mặc vẫn lạnh lùng, có chút nôn nóng, "Cô đang ở đâu?"
Tôi thực sự không muốn nói chuyện với người này. Một mặt, giọng điệu của anh ta rất kinh tởm. Mặt khác, anh ta cũng không thích tôi. Còn có một lý do quan trọng nhất, vì anh ta, tôi lần đầu tiên biết nói dối. Tự nhiên, Không cần phải mặt nóng mông lạnh, tương tự nhẹ nhàng nói: “ trên xe buýt”
Tống Mạc có chút nghi ngờ: “ Xe buýt? Không có xe buýt nào gần biệt thự. Nói thật đi, cô đang ở đâu tôi đến đón. “
Tôi không muốn ở lại.
Tống Mạc đợi một lúc, nghe thấy điện thoại không có phản hồi, cúp điện thoại một cách thiếu kiên nhẫn.
Điện thoại phát ra âm thanh "tút... tút..." và tôi đưa điện thoại lên tai mà không di chuyển, thậm chí không di chuyển mắt.
Danh sách chương