Phong cảnh ở đây thực sự rất tốt, hoa và cỏ dọc đường được cắt tỉa rất gọn gàng, Đường Vấn Mặc là một người rất thấu đáo, bản thân anh ấy trước giờ không thể tủi thân, đây là lần đầu tiên tôi bước vào lãnh thổ của anh ấy.
Phòng của tôi ở trên tầng 3. Bên trong Có tất cả mọi thứ cần có, Một cái tủ đầy quần áo, nhìn đến thực sự vui mừng. Sau khi người quản gia đi ra, tôi lấy ra tấm biển trong quan tài nhỏ ra, xoa nhẹ vài lần sau đó gọi nhỏ:”lão đạo sĩ, lão đạo sĩ, ông còn ở đó không? "
Sau đó, mắt mở trừng trừng nhìn lão đạo sĩ đầu bù tóc rối từ trong tấm biển bò ra, nhìn y chang con quỷ tân nương bò ra từ màn hình ti vi bữa trước, tôi bị dọa chết khiếp lập tức ném tấm bảng đi, chỉ nghe thấy lão đạo sĩ “ ôi chao” một tiếng.
Nhìn lại lần nữa, ông ta đang ôm eo trên mặt đất, rên rỉ không ngừng, "Vòng eo già của tôi... đồ nhi, cô không thể làm chậm một chút sao? Tôi đây bò ra ngoài cũng không dễ dàng gì.”
"hihi..." Nhìn bộ dạng ông ta đau khổ như vậy, tôi đột nhiên cảm thấy hơi có lỗi với ông ta, "ông không phải quỷ sao? Tại sao vẫn bị đau lưng?"
“ quỷ cũng có tuổi tác chứ, để cô chăm sóc như thế này, sớm muộn cũng có ngày tôi bị cô nghiền nát." lão đạo sĩ vẫn xoa eo trên mặt đất và hét lớn. May mắn thay ông ta là quỷ, nếu không cả biệt thự này sẽ bị ông ta làm kinh động.
"Không thể trách tôi, bộ dạng của ông trông thật kinh khủng. Nó khủng khiếp hơn cả quỷ nữ tôi từng thấy trước đây." Mặc dù tỏ ra như này có chút bắt nạt người già, nhưng thực sự muốn buồn nôn với tạo hình của ông ta.
Giọng nói của lão đạo sĩ đột ngột dừng lại, tôi lập tức cảm thấy xung quanh yên tịnh không ít, chỉ là, vẫn chưa yên tĩnh được một phút, một âm thanh còn thảm thiết hơn bỗng nhiên vang lên, “ áaa!.....”
Tôi có chút nghi ngờ, một giọng nói đầy đủ khí chất như vậy thực sự do một người già phát ra chứ? Hay là bị lão đạo sĩ này lừa gạt rồi? "Kiểu tóc tràn đầy thần khí của tôi!... Tại sao biến thành bộ dạng như thế này?" Sau khi hét lớn lên, anh ông ta nhanh chóng chui lại vào tấm biển, nhưng giọng nói vẫn vang vọng bên tai tôi không dứt.
Tuy nhiên, tôi vẫn chưa kịp có phản ứng, đạo sĩ già một lần nữa xuất hiện trước mặt tôi. Một chiếc áo đạo bào và mái tóc cột chặt, nhìn có chút đạo mạo trang nghiêm, kèm theo đôi mắt quay tròn, khiến người khác cảm thấy dung tục không thể giải thích được.
"khụ khụ... cô vừa rồi không thấy gì hết, phải không." Đạo sĩ già ho khan lúng túng.
"Ồ, không thấy, không thấy." Tôi không nói nên lời.
"Được rồi, chúng ta hãy nói về cách đối phó với người quỷ đó.”
Tôi giơ tay khiêm tốn trở thành một đứa bé ngoan, "Xin hỏi, tại sao gọi là người quỷ?"
Đạo sĩ già đột nhiên cảm thấy hư vinh bùng nổ, thẳng tắp lưng nói, " quỷ có cấp bậc phân chia, tôn hoàng,thiên, địa, người. người quỷ là những con quỷ cấp trung nhất trong tất cả các cấp, nhưng những con quỷ cấp độ như vậy thường không xuất hiện trên thế giới. Những con quỷ vừa mới chết không có cấp bậc, đợi khi chúng hấp thụ oan hồn chi khí trong thế giới này, sẽ trở nên mạnh mẽ.”
"Giống như quỷ nữ đó?" Tôi cảm thấy một mớ hỗn độn trong đầu. Nếu quỷ có thể tu luyện, điều gì sẽ xảy ra với mọi người?
"Con quỷ nữ đó không tu luyện, nhưng thật dễ để đối phó với người bình thường."
"Có quá nhiều ma quỷ trên nhân gian, mọi người không có khả năng chống cự?"
Lão đại sĩ cười lớn, " tiểu cô nương thật quá ngây thơ, cô vẫn còn nhiều điều phải học trong thế giới này. Sức mạnh của con người so với quỷ càng lớn mạnh, mà còn khiến quỷ không biết làm thế nào, vì vậy bọn chúng mới có thể ở cản nhà nhỏ bé trong minh giới, ngay cả khi có cách thoát khỏi minh giới, những linh hồn trên nhân gian cũng sẽ bị tìm thấy "
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Sau sinh nhật lần thứ mười tám, tôi thường ngày vẫn đụng phải quỷ, mặc dù tôi không biết tại sao, nhưng tôi luôn cảm thấy vấn đề này không đơn giản. Nếu tôi có thể học được khả năng đối phó với quỷ như những người mạnh mẽ đó, tôi sẽ không rơi vào tình trạng bị động.
"Nếu tôi bái ông làm vi sư, tôi có thể học được gì?"
"chiêu quỷ họa phù." Lão đạo sĩ nói bốn chữ thâm sâu khó hiểu.
Tôi đột nhiên không muốn bái ông ta làm vi sư. Nghe có vẻ vô dụng, “ nếu tôi đã bái ông làm vi sư, ông cũng nên cho đệ tử chút gì đó gọi là quà ra mắt chứ,” cảm thấy rất ghét bỏ, nhưng bây giờ tôi không còn lựa chọn nào khác.
“ Cái này đơn giản, tôi sẽ quay lại vẽ phù, đệ tử nghỉ ngơi chút đi, sư phụ ngày mai sẽ quay lại đưa cô đi tìm tên tiểu tử đó. Ước tính hắn ta cũng chỉ có thể kéo dài đến ngày mai." Lão đạo nói xong, từ từ biến thành làn khói bay đi, Tôi nhìn làn khói mờ dần rồi biến mất, đột nhiên cảm thấy thật tuyệt khi trở thành một con quỷ, có thể biến mất mọi lúc, mọi nơi.
Khi màn đêm buông xuống, tôi đứng trước cửa sổ và nhìn ánh đèn neon nhấp nháy từ xa. "Nguồn fb: Thoa tiểu quỷ - thích truyện trung hoa. Đọc chương mới nhất ở web truyện-mới.online bỏ dấu khi tìm web" Tôi nhớ rằng mình từng đi học ở một thành phố như vậy. Có thể sau này, tôi sẽ kết hôn và sinh con, và sống những ngày của người thường, nhưng những ngày như vậy đã trở thành một thứ xa xỉ rồi.
Nằm trên chiếc giường êm ái tự do lăn lộn, tôi bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa của quản gia, "Tiểu thư, bữa tối đã sẵn sàng."
“ được, một lát nữa tôi sẽ xuống." Tôi cao giọng cho đến khi tôi nghe thấy tiếng người quản gia đi xuống cầu thang, mới từ từ đứng dậy khỏi giường.
Thật không ngờ, sau khi xuống cầu thang lại nhìn thấy một người đáng ghét. Tống Mạc và Đường Vấn Mặc đang ngồi ăn tối một cách tao nhã. Chủ khách mỗi người chiếm giữ một đầu. Tôi không do dự ngồi cạnh Đường Vấn Mặc.
Khi tôi vừa ngồi xuống, tôi vô tình nhìn thấy đôi mắt dường như muốn ăn thịt người của Tống Mạc. Tôi có chút kì lạ, tôi cách anh ta xa như vậy, anh ta nên vui vẻ mới đúng, Tại sao tôi phải nhìn tôi như thế này? Như thể cơm trong bát là của tôi. Tôi không kiềm được hắt hơi một cái, đêm ở đây có vẻ hơi lạnh.
“Tiểu Lam, sao lại ốm rồi?” Giọng Đường Vấn Mặc lạnh lẽo vang lên có chút quan tâm.
Tôi xịt xịt mũi một chút, "không biết, có lẽ là vì buổi trưa đi ngủ không đắp chăn." Khi tôi nói điều này, tôi cảm thấy mũi bị ngứa và hắt hơi một lần nữa.
“Quản gia, nấu cho cô ấy một bát cháo."
Phòng của tôi ở trên tầng 3. Bên trong Có tất cả mọi thứ cần có, Một cái tủ đầy quần áo, nhìn đến thực sự vui mừng. Sau khi người quản gia đi ra, tôi lấy ra tấm biển trong quan tài nhỏ ra, xoa nhẹ vài lần sau đó gọi nhỏ:”lão đạo sĩ, lão đạo sĩ, ông còn ở đó không? "
Sau đó, mắt mở trừng trừng nhìn lão đạo sĩ đầu bù tóc rối từ trong tấm biển bò ra, nhìn y chang con quỷ tân nương bò ra từ màn hình ti vi bữa trước, tôi bị dọa chết khiếp lập tức ném tấm bảng đi, chỉ nghe thấy lão đạo sĩ “ ôi chao” một tiếng.
Nhìn lại lần nữa, ông ta đang ôm eo trên mặt đất, rên rỉ không ngừng, "Vòng eo già của tôi... đồ nhi, cô không thể làm chậm một chút sao? Tôi đây bò ra ngoài cũng không dễ dàng gì.”
"hihi..." Nhìn bộ dạng ông ta đau khổ như vậy, tôi đột nhiên cảm thấy hơi có lỗi với ông ta, "ông không phải quỷ sao? Tại sao vẫn bị đau lưng?"
“ quỷ cũng có tuổi tác chứ, để cô chăm sóc như thế này, sớm muộn cũng có ngày tôi bị cô nghiền nát." lão đạo sĩ vẫn xoa eo trên mặt đất và hét lớn. May mắn thay ông ta là quỷ, nếu không cả biệt thự này sẽ bị ông ta làm kinh động.
"Không thể trách tôi, bộ dạng của ông trông thật kinh khủng. Nó khủng khiếp hơn cả quỷ nữ tôi từng thấy trước đây." Mặc dù tỏ ra như này có chút bắt nạt người già, nhưng thực sự muốn buồn nôn với tạo hình của ông ta.
Giọng nói của lão đạo sĩ đột ngột dừng lại, tôi lập tức cảm thấy xung quanh yên tịnh không ít, chỉ là, vẫn chưa yên tĩnh được một phút, một âm thanh còn thảm thiết hơn bỗng nhiên vang lên, “ áaa!.....”
Tôi có chút nghi ngờ, một giọng nói đầy đủ khí chất như vậy thực sự do một người già phát ra chứ? Hay là bị lão đạo sĩ này lừa gạt rồi? "Kiểu tóc tràn đầy thần khí của tôi!... Tại sao biến thành bộ dạng như thế này?" Sau khi hét lớn lên, anh ông ta nhanh chóng chui lại vào tấm biển, nhưng giọng nói vẫn vang vọng bên tai tôi không dứt.
Tuy nhiên, tôi vẫn chưa kịp có phản ứng, đạo sĩ già một lần nữa xuất hiện trước mặt tôi. Một chiếc áo đạo bào và mái tóc cột chặt, nhìn có chút đạo mạo trang nghiêm, kèm theo đôi mắt quay tròn, khiến người khác cảm thấy dung tục không thể giải thích được.
"khụ khụ... cô vừa rồi không thấy gì hết, phải không." Đạo sĩ già ho khan lúng túng.
"Ồ, không thấy, không thấy." Tôi không nói nên lời.
"Được rồi, chúng ta hãy nói về cách đối phó với người quỷ đó.”
Tôi giơ tay khiêm tốn trở thành một đứa bé ngoan, "Xin hỏi, tại sao gọi là người quỷ?"
Đạo sĩ già đột nhiên cảm thấy hư vinh bùng nổ, thẳng tắp lưng nói, " quỷ có cấp bậc phân chia, tôn hoàng,thiên, địa, người. người quỷ là những con quỷ cấp trung nhất trong tất cả các cấp, nhưng những con quỷ cấp độ như vậy thường không xuất hiện trên thế giới. Những con quỷ vừa mới chết không có cấp bậc, đợi khi chúng hấp thụ oan hồn chi khí trong thế giới này, sẽ trở nên mạnh mẽ.”
"Giống như quỷ nữ đó?" Tôi cảm thấy một mớ hỗn độn trong đầu. Nếu quỷ có thể tu luyện, điều gì sẽ xảy ra với mọi người?
"Con quỷ nữ đó không tu luyện, nhưng thật dễ để đối phó với người bình thường."
"Có quá nhiều ma quỷ trên nhân gian, mọi người không có khả năng chống cự?"
Lão đại sĩ cười lớn, " tiểu cô nương thật quá ngây thơ, cô vẫn còn nhiều điều phải học trong thế giới này. Sức mạnh của con người so với quỷ càng lớn mạnh, mà còn khiến quỷ không biết làm thế nào, vì vậy bọn chúng mới có thể ở cản nhà nhỏ bé trong minh giới, ngay cả khi có cách thoát khỏi minh giới, những linh hồn trên nhân gian cũng sẽ bị tìm thấy "
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Sau sinh nhật lần thứ mười tám, tôi thường ngày vẫn đụng phải quỷ, mặc dù tôi không biết tại sao, nhưng tôi luôn cảm thấy vấn đề này không đơn giản. Nếu tôi có thể học được khả năng đối phó với quỷ như những người mạnh mẽ đó, tôi sẽ không rơi vào tình trạng bị động.
"Nếu tôi bái ông làm vi sư, tôi có thể học được gì?"
"chiêu quỷ họa phù." Lão đạo sĩ nói bốn chữ thâm sâu khó hiểu.
Tôi đột nhiên không muốn bái ông ta làm vi sư. Nghe có vẻ vô dụng, “ nếu tôi đã bái ông làm vi sư, ông cũng nên cho đệ tử chút gì đó gọi là quà ra mắt chứ,” cảm thấy rất ghét bỏ, nhưng bây giờ tôi không còn lựa chọn nào khác.
“ Cái này đơn giản, tôi sẽ quay lại vẽ phù, đệ tử nghỉ ngơi chút đi, sư phụ ngày mai sẽ quay lại đưa cô đi tìm tên tiểu tử đó. Ước tính hắn ta cũng chỉ có thể kéo dài đến ngày mai." Lão đạo nói xong, từ từ biến thành làn khói bay đi, Tôi nhìn làn khói mờ dần rồi biến mất, đột nhiên cảm thấy thật tuyệt khi trở thành một con quỷ, có thể biến mất mọi lúc, mọi nơi.
Khi màn đêm buông xuống, tôi đứng trước cửa sổ và nhìn ánh đèn neon nhấp nháy từ xa. "Nguồn fb: Thoa tiểu quỷ - thích truyện trung hoa. Đọc chương mới nhất ở web truyện-mới.online bỏ dấu khi tìm web" Tôi nhớ rằng mình từng đi học ở một thành phố như vậy. Có thể sau này, tôi sẽ kết hôn và sinh con, và sống những ngày của người thường, nhưng những ngày như vậy đã trở thành một thứ xa xỉ rồi.
Nằm trên chiếc giường êm ái tự do lăn lộn, tôi bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa của quản gia, "Tiểu thư, bữa tối đã sẵn sàng."
“ được, một lát nữa tôi sẽ xuống." Tôi cao giọng cho đến khi tôi nghe thấy tiếng người quản gia đi xuống cầu thang, mới từ từ đứng dậy khỏi giường.
Thật không ngờ, sau khi xuống cầu thang lại nhìn thấy một người đáng ghét. Tống Mạc và Đường Vấn Mặc đang ngồi ăn tối một cách tao nhã. Chủ khách mỗi người chiếm giữ một đầu. Tôi không do dự ngồi cạnh Đường Vấn Mặc.
Khi tôi vừa ngồi xuống, tôi vô tình nhìn thấy đôi mắt dường như muốn ăn thịt người của Tống Mạc. Tôi có chút kì lạ, tôi cách anh ta xa như vậy, anh ta nên vui vẻ mới đúng, Tại sao tôi phải nhìn tôi như thế này? Như thể cơm trong bát là của tôi. Tôi không kiềm được hắt hơi một cái, đêm ở đây có vẻ hơi lạnh.
“Tiểu Lam, sao lại ốm rồi?” Giọng Đường Vấn Mặc lạnh lẽo vang lên có chút quan tâm.
Tôi xịt xịt mũi một chút, "không biết, có lẽ là vì buổi trưa đi ngủ không đắp chăn." Khi tôi nói điều này, tôi cảm thấy mũi bị ngứa và hắt hơi một lần nữa.
“Quản gia, nấu cho cô ấy một bát cháo."
Danh sách chương