tôi thức dậy một lần nữa, xung quanh là một màu đen. Tôi nghe thấy tiếng gió ngoài cửa sổ như một trận bão đột nhiên có tiếng cửa sổ bị vỡ, tiếng rít và âm thanh rõ ràng.
"Có ai không?" Tôi di chuyển tay và chân một cách khó khăn thì ra chân tay tôi đã bị trói bởi một chiếc dây thừng to và chắc, tôi vật lộn trong một thời gian dài mà không có bất kỳ chuyển động nào.
"Anh còn thức không?" Tôi chỉ có thể nhìn thấy đường viền của cơ thể ông già trong bóng tối. Anh ta trông gầy hơn và già hơn.
"Anh có muốn tiền không? Nói đi, Bao nhiêu tiền? Tôi có thể gọi người nhà mang đến “Tim tôi đập nhanh, giọng nói run rẩy, và tưởng tượng ra cảnh tượng đẫm máu nào đó giống như trong bộ phim mới xem tối hôm trước.
"Cứ bình tĩnh, đừng di chuyển. Đợi khi nào con tôi đói cô sẽ được giải thoát." Sau đó, anh ta tiếp tục ngồi và mài dao.
Tôi vẫn không thể thoát khỏi sự xui xẻo khi bị ăn thịt? Tại sao họ luôn muốn ăn tôi? Ơ, sao cảm thấy mình cứ giống như đường tăng trong Tây du kí vậy đi đến đâu cũng có kẻ muốn ăn thịt.
Một lúc sau, ông ta đi ra ngoài theo quán tính tôi chuẩn bị di chuyển, nhưng chưa kịp nghĩ tôi cảm thấy một lòng bàn tay lạnh lẽo từ từ leo lên lưng tôi. Tôi cảm thấy có gì đó nổ tung trong đầu và cơ thể tôi cứng đờ.
Mắt tôi đã thích nghi với bóng tối, tôi có thể nhìn rõ. Đó là lòng bàn tay của một đứa bé. Nó cứ lượn đi lượn lại trên làn da trần của tôi. Ngay cả khi nó chạm vào ngực mình, một cảm giác nhục nhã chưa từng thấy. Tôi bất lực.
Tôi chỉ có thể nhìn lòng bàn tay nhỏ bé dịu dàng chạm vào má tôi, hơi thở của nó phả vào tai tôi mang theo một cơn gió lạnh xông vào tận trong não.
Có ai cứu tôi không? Tôi không khỏi đau khổ trong lòng
Ngay khi tôi sắp tuyệt vọng, tôi ngửi thấy một hơi thở. Đó là anh, chính là anh! Không thể sai được.
"Kẻ nào dám bắt người của ta?" Một giọng nói vang lên trong bóng tối tôi cảm thấy vai mình lỏng ra, và đứa bé đã biến mất.
Một cơn gió lạnh thoảng qua, xiềng xích trên cơ thể tôi biến mất, cuối cùng tôi cũng có thể đứng dậy và nhìn vào người đã cứu tôi.
"Wow..." Đứa bé phát ra một tiếng khóc sắc bén, tôi cảm thấy chóng mặt và tai tôi đau nhói
Bỗng có một đôi bàn tay lạnh buốt nhanh chóng che bên tai nhưng cũng làm tôi dễ chịu hơn nhiều.
"Mày đang tìm cái chết phải không!" Người đàn ông lạnh lùng rít lên sau đó bắt lấy thằng bé, anh ta dùng một tay đưa vào trong cơ thể nó rút ra một khối màu xanh. Oa, đôi bàn đó dài và rất đẹp, tôi không khỏi cảm thán trong lòng, nó còn đẹp hơn cả tay của con gái.
Anh ấy đặt khối vậy thể màu xanh vào trong cái hộp nhỏ tôi vẫn đeo trên cổ, tôi cảm thấy nhẹ nhõm và thư giãn hơn. Tôi vừa thoát khỏi cái chết, thân thể không còn chút sức lực nào.
"Cảm ơn anh đã cứu tôi." Tôi thực sự cảm ơn anh ấy, mặc dù tôi không biết tại sao người này lại cứu tôi, tính cả lần này là đã ba lần.
"Người phụ nữ này cô có thực sự ngu ngốc không? Nơi này âm khí dày đặc không phải nơi cho người sống nên ở!" Khuôn mặt của người đàn ông không rõ ràng trong bóng tối, nhưng tôi có thể cảm thấy ánh sáng phát ra từ đôi mắt của anh ấy, Tôi cảm thấy rằng tôi đang là một con mồi hoặc là con mồi anh ta đang chú ý, nhưng tại sao giọng điệu của anh ta rất lạ.
Tôi không biết tại sao, tôi cảm thấy hơi sai. Biết rõ tôi là một con mồi của anh ta nhưng trong lòng lại không có chút sợ hãi trái lại tính khí trở nên bướng bỉnh. “Tôi muốn đến đó, anh quản được sao, tôi đâu phải là gì của anh”
"Tất nhiên là của riêng tôi, tôi là người chịu trách nhiệm, nhưng cô quá ngu ngốc, tôi không thể không nói vài lời." Anh ta đưa tay ra và muốn chạm vào mặt tôi, nhưng khi anh ta đưa tay ra, lại trực tiếp xoa vào đầu tôi một cách ngượng nghịu, nhưng tôi có thể cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo, vì vậy tôi không thể không rùng mình.
"Ai là của anh? Anh cũng muốn ăn tôi kia mà “ Mặt tôi hơi nóng. Rõ ràng trong ánh mắt anh ta lúc ở bệnh viện cảm giác thèm khát như ngọn lửa rực sáng trong đó. Nhưng chỉ là không hiểu nếu anh ấy muốn ăn thịt tôi thì nên làm điều đó từ lâu tại sao còn cứu tôi hết lần này đến lần khác.
"Đúng, tôi muốn ăn cô từ lâu rồi." Anh nói rất đơn giản, và giọng nói của anh làm khuôn mặt tôi biến sắc ngay lập tức.
"Anh,anh..." Tôi cảm thấy như mình vừa thoát khỏi hang sói lại rơi vào miệng cọp.
“ ngươi là ai, con ta đâu” giọng nói hốt hoảng hét lên phá vỡ bầu không khí, đó là giọng của ông già khi nãy.
“ ta đã nuốt nó rồi” - anh ta thản nhiên trả lời
“ ngươi không phải là người” giọng ông già run rẩy sau đó lùi lại mấy bước. Sau đó như lấy lại bình tĩnh ông ta lại rít lên” ta phải trả thù cho con ta” ông ta tức giận lao vào chỗ chúng tôi
Vù...tôi cảm thấy một trận gió thổi qua lạnh buốt cuốn theo ông già bay ra khỏi cửa. Ông ta ngã ra đất ngất lịm đi.phù, thật may nguy hiểm đã qua, tôi nhìn lại anh ta đầy ngưỡng mộ, anh thật lợi hại.
"Anh lại cứu tôi, anh muốn tôi làm gì cho anh?" Trên thế giới không có bữa trưa miễn phí. Tôi thà tin rằng anh ấy đã cứu tôi vì tôi có ích với anh ấy, nếu không chẳng ai rảnh hơi đi theo tôi cả.
"Cô nghĩ mình có thể làm gì?" Giọng anh không biểu lộ cảm xúc gì.
Tôi ngậm miệng, tôi là một người vô dụng, mỗi lần gặp rắc rối đều không thể làm gì, "Anh cứ nói thử”
“Tôi muốn ăn cô ngay bây giờ cô chịu không” anh ta nói trong giọng nói biểu hiện ý cười như không cười.
Đâu có ai ngu mà đồng ý làm bữa ăn cho người khác tôi không khỏi cười khổ trong lòng. Cảm giác uất nghẹn trong cổ họng không nói lên lời. Nếu anh ta muốn ăn tôi có thể trực tiếp ra tay cần gì mất thời gian đàm phán.
Lúc này, tiếng chuông vang lên biểu thị sáu giờ sáng, anh ta nhìn lên thời gian và nói với tôi: "Tôi phải đi rồi, nhớ sống cho tốt còn chờ tôi” sau đó anh vẽ một bản đồ để tôi tìm đường ra khỏi nơi chết chóc này.
Tôi gật đầu bối rối, thấy nhẹ nhõm trong lòng, miễn là anh ta không đòi hỏi máu của tôi còn lại anh ta muốn gì cũng được.
Loanh quanh đi bộ mất gần một giờ tôi cũng tìm ra được điểm xe buýt sau đó bắt xe đi về.
Trở lại căn hộ nhỏ của mình tôi mệt mỏi ngủ thiếp đi
"Có ai không?" Tôi di chuyển tay và chân một cách khó khăn thì ra chân tay tôi đã bị trói bởi một chiếc dây thừng to và chắc, tôi vật lộn trong một thời gian dài mà không có bất kỳ chuyển động nào.
"Anh còn thức không?" Tôi chỉ có thể nhìn thấy đường viền của cơ thể ông già trong bóng tối. Anh ta trông gầy hơn và già hơn.
"Anh có muốn tiền không? Nói đi, Bao nhiêu tiền? Tôi có thể gọi người nhà mang đến “Tim tôi đập nhanh, giọng nói run rẩy, và tưởng tượng ra cảnh tượng đẫm máu nào đó giống như trong bộ phim mới xem tối hôm trước.
"Cứ bình tĩnh, đừng di chuyển. Đợi khi nào con tôi đói cô sẽ được giải thoát." Sau đó, anh ta tiếp tục ngồi và mài dao.
Tôi vẫn không thể thoát khỏi sự xui xẻo khi bị ăn thịt? Tại sao họ luôn muốn ăn tôi? Ơ, sao cảm thấy mình cứ giống như đường tăng trong Tây du kí vậy đi đến đâu cũng có kẻ muốn ăn thịt.
Một lúc sau, ông ta đi ra ngoài theo quán tính tôi chuẩn bị di chuyển, nhưng chưa kịp nghĩ tôi cảm thấy một lòng bàn tay lạnh lẽo từ từ leo lên lưng tôi. Tôi cảm thấy có gì đó nổ tung trong đầu và cơ thể tôi cứng đờ.
Mắt tôi đã thích nghi với bóng tối, tôi có thể nhìn rõ. Đó là lòng bàn tay của một đứa bé. Nó cứ lượn đi lượn lại trên làn da trần của tôi. Ngay cả khi nó chạm vào ngực mình, một cảm giác nhục nhã chưa từng thấy. Tôi bất lực.
Tôi chỉ có thể nhìn lòng bàn tay nhỏ bé dịu dàng chạm vào má tôi, hơi thở của nó phả vào tai tôi mang theo một cơn gió lạnh xông vào tận trong não.
Có ai cứu tôi không? Tôi không khỏi đau khổ trong lòng
Ngay khi tôi sắp tuyệt vọng, tôi ngửi thấy một hơi thở. Đó là anh, chính là anh! Không thể sai được.
"Kẻ nào dám bắt người của ta?" Một giọng nói vang lên trong bóng tối tôi cảm thấy vai mình lỏng ra, và đứa bé đã biến mất.
Một cơn gió lạnh thoảng qua, xiềng xích trên cơ thể tôi biến mất, cuối cùng tôi cũng có thể đứng dậy và nhìn vào người đã cứu tôi.
"Wow..." Đứa bé phát ra một tiếng khóc sắc bén, tôi cảm thấy chóng mặt và tai tôi đau nhói
Bỗng có một đôi bàn tay lạnh buốt nhanh chóng che bên tai nhưng cũng làm tôi dễ chịu hơn nhiều.
"Mày đang tìm cái chết phải không!" Người đàn ông lạnh lùng rít lên sau đó bắt lấy thằng bé, anh ta dùng một tay đưa vào trong cơ thể nó rút ra một khối màu xanh. Oa, đôi bàn đó dài và rất đẹp, tôi không khỏi cảm thán trong lòng, nó còn đẹp hơn cả tay của con gái.
Anh ấy đặt khối vậy thể màu xanh vào trong cái hộp nhỏ tôi vẫn đeo trên cổ, tôi cảm thấy nhẹ nhõm và thư giãn hơn. Tôi vừa thoát khỏi cái chết, thân thể không còn chút sức lực nào.
"Cảm ơn anh đã cứu tôi." Tôi thực sự cảm ơn anh ấy, mặc dù tôi không biết tại sao người này lại cứu tôi, tính cả lần này là đã ba lần.
"Người phụ nữ này cô có thực sự ngu ngốc không? Nơi này âm khí dày đặc không phải nơi cho người sống nên ở!" Khuôn mặt của người đàn ông không rõ ràng trong bóng tối, nhưng tôi có thể cảm thấy ánh sáng phát ra từ đôi mắt của anh ấy, Tôi cảm thấy rằng tôi đang là một con mồi hoặc là con mồi anh ta đang chú ý, nhưng tại sao giọng điệu của anh ta rất lạ.
Tôi không biết tại sao, tôi cảm thấy hơi sai. Biết rõ tôi là một con mồi của anh ta nhưng trong lòng lại không có chút sợ hãi trái lại tính khí trở nên bướng bỉnh. “Tôi muốn đến đó, anh quản được sao, tôi đâu phải là gì của anh”
"Tất nhiên là của riêng tôi, tôi là người chịu trách nhiệm, nhưng cô quá ngu ngốc, tôi không thể không nói vài lời." Anh ta đưa tay ra và muốn chạm vào mặt tôi, nhưng khi anh ta đưa tay ra, lại trực tiếp xoa vào đầu tôi một cách ngượng nghịu, nhưng tôi có thể cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo, vì vậy tôi không thể không rùng mình.
"Ai là của anh? Anh cũng muốn ăn tôi kia mà “ Mặt tôi hơi nóng. Rõ ràng trong ánh mắt anh ta lúc ở bệnh viện cảm giác thèm khát như ngọn lửa rực sáng trong đó. Nhưng chỉ là không hiểu nếu anh ấy muốn ăn thịt tôi thì nên làm điều đó từ lâu tại sao còn cứu tôi hết lần này đến lần khác.
"Đúng, tôi muốn ăn cô từ lâu rồi." Anh nói rất đơn giản, và giọng nói của anh làm khuôn mặt tôi biến sắc ngay lập tức.
"Anh,anh..." Tôi cảm thấy như mình vừa thoát khỏi hang sói lại rơi vào miệng cọp.
“ ngươi là ai, con ta đâu” giọng nói hốt hoảng hét lên phá vỡ bầu không khí, đó là giọng của ông già khi nãy.
“ ta đã nuốt nó rồi” - anh ta thản nhiên trả lời
“ ngươi không phải là người” giọng ông già run rẩy sau đó lùi lại mấy bước. Sau đó như lấy lại bình tĩnh ông ta lại rít lên” ta phải trả thù cho con ta” ông ta tức giận lao vào chỗ chúng tôi
Vù...tôi cảm thấy một trận gió thổi qua lạnh buốt cuốn theo ông già bay ra khỏi cửa. Ông ta ngã ra đất ngất lịm đi.phù, thật may nguy hiểm đã qua, tôi nhìn lại anh ta đầy ngưỡng mộ, anh thật lợi hại.
"Anh lại cứu tôi, anh muốn tôi làm gì cho anh?" Trên thế giới không có bữa trưa miễn phí. Tôi thà tin rằng anh ấy đã cứu tôi vì tôi có ích với anh ấy, nếu không chẳng ai rảnh hơi đi theo tôi cả.
"Cô nghĩ mình có thể làm gì?" Giọng anh không biểu lộ cảm xúc gì.
Tôi ngậm miệng, tôi là một người vô dụng, mỗi lần gặp rắc rối đều không thể làm gì, "Anh cứ nói thử”
“Tôi muốn ăn cô ngay bây giờ cô chịu không” anh ta nói trong giọng nói biểu hiện ý cười như không cười.
Đâu có ai ngu mà đồng ý làm bữa ăn cho người khác tôi không khỏi cười khổ trong lòng. Cảm giác uất nghẹn trong cổ họng không nói lên lời. Nếu anh ta muốn ăn tôi có thể trực tiếp ra tay cần gì mất thời gian đàm phán.
Lúc này, tiếng chuông vang lên biểu thị sáu giờ sáng, anh ta nhìn lên thời gian và nói với tôi: "Tôi phải đi rồi, nhớ sống cho tốt còn chờ tôi” sau đó anh vẽ một bản đồ để tôi tìm đường ra khỏi nơi chết chóc này.
Tôi gật đầu bối rối, thấy nhẹ nhõm trong lòng, miễn là anh ta không đòi hỏi máu của tôi còn lại anh ta muốn gì cũng được.
Loanh quanh đi bộ mất gần một giờ tôi cũng tìm ra được điểm xe buýt sau đó bắt xe đi về.
Trở lại căn hộ nhỏ của mình tôi mệt mỏi ngủ thiếp đi
Danh sách chương