Thần ca, anh yên tâm, bọn em sẽ không để anh thất vọng đâu.

Lâm Phong nghiêm túc nói một câu sau đó xoay người rời đi, tiếp theo sau hắn là Trầm Tuyết Ngưng, Tạ Minh, Hà Nhuận Đông, ngay cả Hạ Linh cũng không muốn bị bỏ lại phía sau, tuy nàng không đủ mạnh để chiến đấu riêng lẻ, rất có thể sẽ chết, nhưng nàng không sợ, tâm tình muốn vì Vương Ngụy Thần mà dâng hiến tánh mạng của nàng lớn hơn hết thảy người ở đây, bởi vì bên trong xen lẫn tình cảm của riêng nàng dành cho hắn nữa.

Mọi người dần đi hết chỉ còn lại Tôn Du vẫn đứng bên cạnh Vương Ngụy Thần.

- Anh làm như vậy là vẫn còn dụng ý riêng nào đó đúng không? Tôn Du nhìn bóng đêm mịt mờ trước mặt vừa nhẹ giọng hỏi, nàng nhận được truyền thừa từ một vị Lãnh Chúa Địa Ngục nên kiến thức hiểu biết về thế giới hiện tại cao hơn bọn Vương Ngụy Thần, hiểu được cách làm của Vương Ngụy Thần chắc hẳn vẫn còn một tầm quan trọng nào đó khác.

Bất quá Vương Ngụy Thần lại lắc đầu cười nói.

- Cô nghĩ nhiều rồi, tôi làm vậy mục đích chính là để bọn họ rèn luyện, sớm làm quen với việc bị người khác xem là mục tiêu săn đuổi... Chủng tộc của chúng ta không những bị sinh vật tầm thường ghen ghét, mà ngay cả người tạo ra nó cũng ghen ghét chúng ta, một ngày nào đó tôi sẽ tìm gặp hắn và nói một lời cảm ơn thật chân thành, được áp đặt thân phận là công địch của mọi người phải nói là rất kích thích, lúc cần thiết không cần phải cố kỵ gì cả, thỏa thích chém giết... Cô biết không, nếu để tôi lựa chọn, tôi vẫn sẽ chọn chính mình như bây giờ, tôi không thích làm anh hùng hay đấng cứu thế gì đó, đến cả kiêu hùng dựa vào thời thế tôi cũng lười đề ý, làm một kẻ phản diện, một ma đầu không phải sẽ tự do tự tại hơn sao, giết người liền trở thành việc thường tình, không ai cảm thấy quái vật giết người là một sự tình đáng lên án cả...

Vương Ngụy Thần không phát giác ra được lúc mình đang nói, trong con người tràn ngập một mảnh huyết sắc, sát khí cuồng loạn lưu chuyển không ngừng, ma khí quanh thân tích tụ cơ hồ sắp nuốt chừng không gian chung quanh tới nơi.

Tôn Du đứng gần nhịn không được đánh một cái rùng mình, không tự chủ dời bước ra xa khỏi vòng hắc khí lờ mờ kia.

"Vị tân Quỷ Vương này hình như còn đáng sợ hơn các Quỷ Vương đời trước..." lẩm bẩm trong lòng một câu, Tôn Du vội vàng cáo từ, tự tìm cho mình một vị trí trống trải rồi mở chế độ định vị.

Một mình Vương Ngụy Thần đứng trên sân thượng tòa chung cư, đối diện với ánh trăng to lớn hơn thường ngày, dù có ánh trăng sáng rõ chiếu xuống nhưng khuôn mặt hắn vẫn bao trùm trong hắc ám, chỉ để lộ đôi mắt đỏ rực khiến người khác kinh hãi.

- Có lẽ cũng đến lúc rồi...

Giọng nói trầm thấp vừa dứt không gian lập tức rung động nhè nhẹ, toàn bộ sân thượng rộng lớn trở thành tử địa, đứng ở trung tâm chính là Vương Ngụy Thần sau khi biến thân thành Quỷ Vương, hình xăm trên ngực hóa thành một làn khói đen khổng lồ, làn khói dừng trong không trung một chút rồi dần ngưng tụ thành một đầu quái vật to lớn, toàn thân quái vật mang trọng giáp màu đen tuyền bốc lên hỏa diễm âm sâm.

Vương Ngụy Thần nhún người nhảy lên lưng Xích Thố, vững vàng ngồi trên tấm yên chắc chắn, trong tay triệu hồi Phương Thiên Họa Kích, nhìn qua không khác gì ma thần hàng lâm.

Hắc khí không ngừng lan ra, dưới chân là vô tận dung nham nóng chảy, mặt trăng trên cao nhuốm lên một màu đỏ yêu dị, một người một ngựa dừng ở trung tâm khiến người ta có cảm tưởng đó là một chiến thần vô song, tuy nhiên khi nhìn kỹ lại thì rõ ràng là một ma thần tràn ngập khí tức tà ác, huyết hồng sắc trong hai đôi mắt kia như muốn biến thế giới quanh mình thành địa ngục âm ti.

Hống!!!

Bất chợt cả người và thú cùng ngửa đầu nhìn huyết nguyệt trên cao há miệng gầm lên.

Tiếng rống kinh thiên động địa của cả hai tạo thành âm ba vang dội trên không trung, khắp khu vực hơn ba mươi dặm xung quanh đều có thể nghe thấy rất rõ ràng.

Các sinh vật biến dị và thây ma nhao nhao kêu gào hỗn loạn cả lên, trừ một số ít run rẩy một chút liền co giò chạy ra xa khỏi trung tâm tiếng rống thì phần đông đều điên cuồng xông vào.

Ở đâu đó trong khu E, một tòa trung tâm thương mại bị ba bốn sợi đằng khổng lồ quấn quanh, có một toán người đang ẩn nấp ở bên trong.

Cả nhóm vốn đang ăn uống kiểm kê vật phẩm kiếm được hôm nay thì nghe thấy tiếng rống kinh khủng đó, trái tim bọn họ thoáng chùng xuống, một cỗ sợ hãi mơ hồ khó hiểu dâng lên trong lòng.

- Lão đại! Kia là...

Một thanh niên trẻ tuổi lưng đeo hai thanh đao ngắn nói nhỏ với nam nhân cao lớn ở bên cạnh, người xung quanh cũng nhìn qua.

Nam tử được gọi là lão đại uống cạn chai nước trong tay, còn chưa kịp nói câu nào thì trong đầu mọi người đồng thời vang lên âm báo của hệ thống.

"Khu E xuất hiện BOSS, Hành Giả có thể tổ chức tổ đội dưới hai mươi người cùng săn, kinh nghiệm nhận được sẽ chia theo công lao đánh BOSS."

- BOSS....

"Khu E xuất hiện BOSS, Hành Giả có thể tổ chức tổ đội dưới hai mươi người cùng săn, kinh nghiệm nhận được sẽ chia theo công lao đánh BOSS."

"Khu E xuất hiện BOSS, Hành Giả có thể tổ chức tổ đội dưới hai mươi người cùng săn, kinh nghiệm nhận được sẽ chia theo công lao đánh BOSS."

- Lão...

"Khu E xuất hiện BOSS, Hành Giả có thể tổ chức tổ đội dưới hai mươi người cùng săn, kinh nghiệm nhận được sẽ chia theo công lao đánh BOSS."

...

Tin báo hệ thống vang lên tận bảy lần mới chấm dứt, dọa đám người ở đây trắng bệch mặt mày, hồi lâu sau lão đại mới mở miệng phun được một câu.

- Bảy... bảy con BOSS cùng xuất hiện... Vừa rồi có lẽ là một con trong số đó.

- Vậy chúng ta có nên...

Một người có chút dè dặt mở miệng hỏi, nhưng chưa nói hết câu thì đã bị lão đại cắt ngang.

- Không!

Một chữ "không" cực kỳ quả quyết khiến mọi người kinh ngạc, tiếp theo lại nghe hắn nói.

- Trước hết cứ quan sát rồi từ từ tiếp cận, chúng ta chưa biết rõ nó mạnh như thế nào, cứ vội vàng lao lên mà không có kế hoạch cụ thể là một việc làm cực kỳ ngu xuẩn. Chúng ta chờ một thời gian, BOSS cũng không phải nói giết là giết được, đợi những đội khác tiêu hao sinh mệnh lực của nó rồi chúng ta ngư ông đắc lợi sau cũng chưa muộn...

Lời này vừa ra ngay lập tức nhận được sự tán đồng từ mọi người.

- Lão đại nói đúng lắm, hiện tại chúng ta vừa đánh vừa mở ra một con đường tiếp cận BOSS, chờ sau khi biết rõ thuộc tính và năng lực của BOSS thì sẽ lập một kế hoạch cụ thể tiêu diệt nó...

- Tuy nhiên, vấn đề bây giờ là chúng ta sẽ chọn con nào trong bảy con?

Người nói là một cô gái tầm 23 24 tuổi, tướng mạo bình thường, sau lưng nàng đeo một bộ cung tên màu xám nhạt, ở trong nhóm nàng cũng có địa vị nhất định nên không ai dám bỏ qua câu nói vừa rồi của nàng.

Nam tử lão đại gật đầu trầm giọng nói.

- Tiểu Miên nói không sai, chúng ta nên chỉ nên chọn một mục tiêu rồi tìm hiểu, không nên tham quá nhiều dẫn đến hậu quả không đáng có.

Đúng lúc này, thanh niên lúc đầu lên tiếng chợt hô lên.

- Lão đại lão đại, anh mở bản đồ lên xem, có định vị bảy vị trí của BOSS đấy.

- Vậy sao?

Nghe vậy, lão đại và mọi người cùng mở bản đồ nhỏ trong hệ thống lên.

Bản đồ này không có hiển thị đường xá nhà cửa gì cả, nó chỉ có tác dụng xác định phương hướng và đánh dấu nơi mình muốn vào đó, cho nên ngày thường không ai sử dụng tới nó, hiện tại lại có công dụng định vị BOSS, mọi người không khỏi xem trọng cái bản đồ này hơn, không phải là nó vô dụng, chẳng qua là bọn họ chưa hiểu hết về nó mà thôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện