Dạ Tố Tuyết đứng trong hồ, lạnh đến mức rùng mình một cái. Nàng giận dữ nhìn bàn tay của ngốc tử đang vươn ra, vừa tức vừa khẩn trương nhưng cũng không thể nghĩ ra được biện pháp gì, cô mẫu đã dặn dò nàng rất kĩ càng, tốt nhất không nên chọc tới ngốc tử này. Hiện tại cũng không phải là thời cơ tốt để động đến nàng ta, sau một hồi cân nhắc, Dạ Tố Tuyết nén xuống cơn giận, động tác linh hoạt tháo chiếc vòng quý giá trên tay, tức giận nói: “Cầm lấy”.

Vân Tiếu nhận lấy chiếc vòng, thuận tiện đeo luôn vào tay mình. Nàng cảm thấy nhẹ nhàng ấm áp, toàn thân như được thư thái hơn, vòng tay này quả nhiên là đồ tốt, lấy lại được đồ của mình nên tâm tình của nàng cũng tốt hơn liền đưa tay, dịu dàng nói: “Tỷ tỷ, muội kéo tỷ lên có được không?”

Tuy rằng thái độ rất chân thành nhưngnhìn nàng cười có chút kinh khủng. Dạ Tố Tuyết trở nên cảnh giác, không dám đưa tay ra. Có điều mọi người xung quanh trong lúc nhất thời cũng không có ai tiến đến, mà những nô tì nàng ta mang đến cũng đã ở dưới hồ hết rồi, lúc này bọn họ đều lên tiếng:

“Nương nương, người nhanh chóng lên đây đi, nếu không sẽ bị cảm lạnh đó”.

“Nương nương, vòng tay cũng đã đưa nàng ta rồi, người mau lên bờ đi.”

Dạ Tố Tuyết cũng cảm thấy đúng, ngốc tử này không phải muốn vòng tay hay sao? Mình đã trả cho nàng ta rồi, ắt hẳn sẽ không làm khó mình nữa, nghĩ vậy liền nắm lấy tay của Vân Tiếu.

Mắt Vân Tiếu chợt lóe sáng, đáy mắt ẩn chứa tia lạnh lùng, thật sự nàng cũng không muốn giúp đỡ nữ nhân này nhưng nhất định phải lấy cây ngân châm sau cổ của nàng ta. Nếu như để ngự y nhìn thấy, tất nhiên sẽ sinh ra phiền phức.

Nàng cũng không muốn tạo thêm rắc rối, bởi lẽ có rất nhiều chuyện không cần phải cho mọi người biết. Ngay cả Tú Tú và hai thái giám, nhiều nhất cũng chỉ biết nàng không có ngốc. Đối với những chuyện khác của nàng, họ hoàn toàn mù tịch, nàng không nghĩ sẽ để cho bọn họ biết, trong cung nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện, đây cũng là điều duy nhất để nàng tự bảo vệ mình.

“Tỷ tỷ, muội đến đây.” Nhìn qua thì Hoàng hậu vô cùng có lòng tốt kéo Đức phi lên, Vân Tiếu thấy sắp kéo nàng ta gần tới bờ thì bàn tay còn lại cũng rất nhanh chóng đưa ra, người đứng bên ngoài nhìn vào chỉ thấy là nàng đang cố gắng kéo Dạ Tố Tuyết nhưng kì thật chẳng qua nàng chỉ muốn lấy cây ngân châm kia mà thôi.

Ngân châm vừa đến tay, ánh mắt Vân Tiếu liền âm trầm, nụ cười càng thâm sâu, mạnh mẽ vung tay, hét ầm lên.

“Trâm của ta… trâm của ta đâu rồi?!”

Hét xong liền quay người chạy như điên, cũng không thèm nhìn đến Dạ Tố Tuyết đã ngã vào trong hồ một lần nữa. Bọn người Tú Tú không nhịn được khẽ rên một tiếng, nhanh chóng đuổi theo Vân Tiếu: “Nương nương, đợi chúng ta với….”. Ngay cả nhìn cũng không dám nhìn Đức phi đang ở trong hồ, gặp phải chủ tử âm hiểm của bọn họ thì đúng là đáng thương thật.

Nước trong hồ lại một lần nữa cuồn cuộn, Dạ Tố Tuyết chật vật lắm mới đứng vững được, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, đừng nói là huyệt vị bị khống chế, cho dù một người có thể lực tốt cũng khó mà chịu được sự giày vò mấy lần như thế này. Nàng ta rốt cuộc nhịn không được ngửa mặt lên trời thét chói tai, “A…cái đồ ngốc kia, thù này không báo, ta thề không làm người”.

“Nương nương, nương nương?”

Tiếng thét làm kinh động tới thái giám ở gần đó, nhanh chóng có người chạy đến cứu đám người Dạ Tố Tuyết lên. Bởi vì bị ngâm nước ở trong hồ lâu nên nàng ta liền ngã bệnh…

Bên trong Kim Hoa điện.

Lúc này Vân Tiếu đã tẩy đi lớp phấn dày đậm nên khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng mềm mại, đáng yêu lộ ra. Nàng ngồi trên chiếc giường ấm áp trong điện cười tủm tỉm, vuốt ve chiếc vòng ngọc trên tay, hai mắt to linh động vô cùng. Bộ dạng này của Vân Tiếu khiến người ta không thể nào tưởng tượng ra sự âm hiểm bên trong của nàng, chỉ có Tú Tú và hai tiểu thái giám trong Kim Hoa điện là biết nàng lợi hại như thế nào.

“Nương nương, hôm nay người đối xử với Đức phi như vậy, chỉ sợ trong lòng nàng ta sẽ hận người.”

Vân Tiếu ngẩng đầu nhìn Tú Tú, vẫn mỉm cười như cũ, nhàn nhạt lên tiếng: “Không có chuyện hôm nay thì nàng ta sẽ không hận ta sao?”

Chỉ cần ngày nào nàng còn ngồi ở vị trí này, nữ nhân kia vẫn sẽ “nhớ thương” nàng mãi, cho nên có chuyện ngày hôm nay hay không cũng chẳng có gì khác biệt, chẳng lẽ nàng phải tránh né nàng ta mãi hay sao? Tú Tú im lặng, suy nghĩ của chủ tử ngày càng cơ trí hơn rồi. Tuy rằng Đức phi ở trong cung có quyền thế nhưng Hoàng hậu thông minh như vậy,đến cuối cùng là ai chịu thiệt cũng còn chưa biết đâu.

“Là do nô tỳ lắm lời”. Tú Tú cung kính mở miệng.

Hai người đang nói chuyện thì Tiểu Nguyên đi vào, cung kính dâng lên một cái hộp gấm tinh xảo: “Nương nương, đây là Thái Hậu cho người đưa tới, là trâm ngọc của Phượng Đường Kiều, so với cái lúc trước của nương nương giống nhau như đúc”.

Tú Tú nhận lấy, đưa tới trước mặt Vân Tiếu, “Nương nương, người xem!”

Vân Tiếu mở hộp gấm ra, cầm trâm ngọc lên nhìn. Quả nhiên là giống với cái lúc trước như đúc, khóe môi thản nhiên hiện lên ý cười: “Cất đi”.

“Dạ, nương nương”.

____________________________

Chiêu Dương cung.

Dạ Tố Tuyết ngã bệnh, chuyện này rất nhanh truyền đến tai Thái Hậu. Thái Hậu tra ra được nguyên nhân là vì một chiếc vòng ngọc. Vì thế vô cùng giận dữ hạ ý chỉ:những người nào ở trong cung lấy của ngốc hậu vật gì , lập tức đem những thứ đó trả về nguyên chủ. Nếu như lại có chuyện xảy ra như hôm nay sẽ nghiêm trị không tha.

Ý chỉ vừa ban ra, tất cả mọi người trong hậu cungđều kinh động, nhanh chóng trả lại cho ngốc hậu những vật quý đã lấy. Trong lúc nhất thời, Kim Hoa điện trở nên náo nhiệt vô cùng, toàn bộ đồ cưới của Vương phủ đều trở về nguyên vẹn.

Vân Tiếu nhìn những trang sức quý giá trong rương đến hoa cả mắt, còn có tầng tầng lớp lớp y phục rực rỡ, khóe môi nàng mới hiện lên nụ cười hài lòng.

Bên trong Kim Hoa điện, Tú Tú cùng hai thái giám há hốc mồm nhìn những thứ trước mắt. Thật sự là quá ly kì, đúng như lời nói của nương nương, tất cả mọi thứ đều trở lại, nương nương thật sự là quá lợi hại .

“Nương nương, đúng là tất cả của hồi môn đây rồi”.

Tú Tú vươn tay chạm vào những trang sức hoa lệ, lúc trước còn chưa kịp nhìn kỹ, liền bị đoạt hết không còn một cái, hiện tại cuối cùng nàng cũng được thấy.

Vân Tiếu cầm lấy một cây trâm phượng bằng vàng, đưa cho Tú Tú: “Đến đây, cái này thưởng cho ngươi”.

Tú Tú ngây ngẩn cả người, tuy rằng nàng rất thích nhưng cho tới bây giờ cũng không nghĩ chủ tử lại có thể thưởng cho nàng vật quý báu như vậy nên nhất thời nàng phản ứng không kịp, hơn nửa ngày mới mở miệng: “Nương nương, cái này?”

“Cầm đi, không phải ngươi thích sao?”

Nữ hài tử đều thích trang sức đẹp cũng không có gì lạ. Tú Tú vừa nghe Vân Tiếu quả thật là ban thưởng cho mình, liền cung kính nhận lấy: “Tạ nương nương nương”.

Vân Tiếu lại tùy tiện chọn thêm một đôi phỉ thúy đưa cho Tú Tú, “Đôi phỉ thúy này, thưởng cho Tiểu Nguyên và Tiểu Chiêu. Nếu đã theo ta thì ta sẽ không bạc đãi các ngươi.”

“Tạ nương nương.” Tú Tú cảm động quỳ xuống đất, nhận lấy những thứ được ban cho. Mặc dù chủ tử có chút âm hiểm nhưng là người thưởng phạt phân minh, hơn nữa lại thông minh tuyệt đỉnh. Sau này các nàng đi theo người, tuyệt đối sẽ trung thành.

“Được rồi, lui xuống đi”.

“Dạ.”

Tú Tú lui ra ngoài, đem những thứ được ban thưởng đưa cho Tiểu Nguyên và Tiểu Chiêu. Hai tiểu thái giám cũng vô cùng cảm động, trong lòng ba người âm thầm thề nguyện trung thành với Hoàng hậu, không phải vì những thứ quý báu này mà bởi vì chưa từng có chủ tử nào để bọn họ ở trong mắt, chỉ có nương nương là nghĩ đến họ thôi, thật khiến lòng người ấm áp…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện