Edit: Tiểu Thoa Tử



Vân Trinh rời khỏi phòng của Vân vương phi, đúng lúc lại gặp phụ thân đang đi tới. Từ xa, Vân Mặc thấy trong mắt nhi tử có vẻ không được vui, không khỏi kì quái nhíu mày: “Trinh Nhi, có chuyện gì vậy?”

Vân vương phi vừa nghe thấy thanh âm bên ngoài, lại sợ Vân Trinh nói ra những chuyện không nên nói, vội vàng mở miệng kêu lên: “Vương gia tới rồi sao?”

Làm sao Vân Trinh lại không biết tâm tư của mẫu thân mình, khóe môi khẽ giật, cười nhẹ: “Không có việc gì, chỉ là cùng mẫu thân nói chuyện một chút thôi.”

“Ừm, vậy con quay về đi.” Đôi mắt của Vân Mặc hiện lên ánh nhìn sắc bén nhưng cũng không vạch trần, vì có một số việc không nói mới là tốt nhất, nếu nói ra, chỉ càng thêm phức tạp mà thôi.

Vân Trinh thở dài, thật ra người ngốc nhất chẳng phải là mẫu thân hay sao? Có chuyện gì có thể thoát khỏi mắt của Nhiếp Chính vương đương triều chứ, chẳng qua là ông không muốn nói mà thôi…

Ngày thứ hai, trời trong nắng ấm, ánh sáng chan hòa.

Vân vương phủ vô cùng yên tĩnh, ở Ngọc Hiên viện, ngoại trừ vài thái giám và cung nữ trong cung cũng chỉ  có hai nô tỳ hầu hạ Vân Tiếu trước đây, cũng không có ai khác nữa nên nơi đây cực kì yên tĩnh.

Sáng sớm, hương thơm của hoa cỏ, phiêu tán trong không khí, khiến lòng người say đắm.

Vân Tiếu vừa rời giường, sau khi rửa mặt xong liền im lặng nằm trên nhuyễn tháp. Xảo Nhi đã đi chuẩn bị đồ ăn sáng, Tú Tú và Tiểu Hà nhân lúc này đem mọi chuyện tra được bẩm báo lại.

“Nương nương, Tiểu Nguyên và Tiểu Chiêu đã điều tra rõ tình hình của Lý gia, không hiểu vì sao, tuy rằng Vương gia là Nhiếp Chính vương đương triều nhưng mà Lý gia lại không được trọng dụng, phụ thân của Lý Nhược Vân chỉ là một quản sự nho nhỏ ở Lễ bộ, gia cảnh cũng tầm thường, Lý Nhược Vân kia từ nhỏ đã ở đây, xem như cũng là lớn lên ở Vân vương phủ.”

Vân Tiếu gật đầu, kỳ thật nàng biết vì sao phụ thân lại an bài như vậy, chỉ e là trong lòng ông cũng rõ ràng. Nếu như ông trọng dụng Lý gia, chỉ sợ là đám người trên triều đình có cớ buộc tội Vân gia, càng đẩy nhanh tốc độ gặp đại họa của Vân phủ thêm. Hiện tại ông an bài như vậy, tuy rằng trước mắt Lý gia bị tổn hại nhưng nếu đến lúc Vân phủ xảy ra bất trắc gì cũng không đến mức liên lụy bọn họ, nhiều nhất cũng chỉ là bãi quan miễn chức mà thôi.

Tú Tú thấy nương nương không lên tiếng, liền nói đến một chuyện khác.

“Về chuyện nương nương muốn tìm nơi để chế tạo vũ khí, tốt nhất là nên đến Cẩm Nhân Đường, đây là nơi chế tạo ra binh khí rất tốt, chuyên cung cấp cho triều đình, theo lý sẽ không làm cho người ngoài nhưng thật ra vẫn có người lén nhận việc, có điều là giá cả vô cùng đắt”.

Vân Tiếu nghe xong liền gật đầu, đối với câu cuối cùng có vẻ như cảm thấy hứng thú, chỉ cần bọn họ tiếp nhận làm riêng thì giá cả không thành vấn đề.

Nàng muốn làm loại dao giải phẫu giống như ở hiện đại, mỏng như cánh ve, chém địch như chém bùn, phải là loại sắt tốt nhất mới có thể chế tạo ra, e là ở những nơi tầm thường căn bản sẽ không có chất liệu này.

“Được, Cẩm Nhân Đường phải không? Bây giờ đi lấy giấy bút lại đây cho ta, ” Vân Tiếu vẫytay phân phó, nàng muốn vẽ mẫu trước.

“Dạ.” Tú Tú gật đầu, sau đó đi ra ngoài. Tiểu Hà đứng phía sau nhìn người đang nằm trên nhuyễn tháp, không biết rốt cuộc nương nương muốn tạo ra binh khí để làm gì, nàng ấychuẩn bị làm chuyện gì hay sao? Hai chân có chút bủn rủn, chủ tử càng ngày càng cao thâm khó lường, căn bản không giống với người tầm thường, sau khi tỉnh lại vào đêm đó, toàn bộ mọi thứ hoàn toàn không giống với trước đây…

Hai cung nữ vừa đi ra ngoài, Xảo Nhi dẫn theo tiểu nha đầu tiến vào, chuẩn bị tốt đồ ăn sáng. Tâm trạng của Vân Tiếu vô cùng tốt, còn ăn hết mấy khối điểm tâm, tay nghề của đầu bếp ở Vân vương phủ quả là không tồi, so với hoàng cung cũng không kém bao nhiêu, từ trước đến nay, thức ăn ngon có thể hợp khẩu vị của nàng cũng không nhiều.

Sau khi ăn sáng xong, Tú Tú và Tiểu Hà mang đồ đạc đến. Xảo Nhi cũng đã thu dọn mọi thứ, Vân Tiếu liền nhanh chóng vẽ, một con dao hai lưỡi, tinh quang bắn ra bốn phía. Vừa mới vẽ xong, nàng liền thu bản vẽ lại, mặt khác lại liệt kê một danh sách, sau đó cũng xếp lại, vươn vai một cái, sau đó nhìn Tú Tú và Tiểu Hà đứng bên cạnh nhưng cũng chẳng thấyđược nàng vẽ cái gì.

“Nương nương?”

Tú Tú bất mãn kêu một tiếng, Vân Tiếu liếc mắt qua, Tú Tú lập tức không dám hỏi nữa, mới thật cẩn thận nói.

“Nương nương, để nô tỳ thu dọn mọi thứ xuống”.

“Ừ, thu dọn đi, sau đó ta và ngươi đi ra ngoài một chuyến. Tiểu Hà thì ở lại trong phủ, không cho phép bất kì kẻ nào tiến vào, nói ta có chút mệt mỏi, đang nghỉ ngơi.”

“Dạ.”

Hai cung nữ gật đầu, phân công nhau đi làm việc, Tú Tú thu dọn xong xuôi, Tiểu Hà thì đi đối phó với Xảo Nhi, giao cho nàng ấy đi làm chuyện khác, nếu không nha đầu kia nhất định sẽ phát hiện điểm bất thường.

An bài mọi thứ thật tốt, Vân Tiếu và Tú Tú cùng thay một bộ quần áo màu xanh của gia đinh, lại búi lên kiểu tóc của nam nhân, sau đó nhìn bản thân mình trong gương, không khỏi nở nụ cười, thật là có chút kinh ngạc. Nếu như không mở miệng nói chuyện, người bình thường cũng sẽ không thể nhận ra bọn họ được, dù như thế này, Vân Tiếu vẫn có chút lo lắng, lấy trên bàn trang điểm một cục than vẽ lông mày, bôi lên mặt Tú Tú cho đen đi, sau đó cũng tự bôi cho mình một ít. Hai nữ tử bỗng chốc biến thành hai tên tiểu tử đen thui, cũng chỉ là những người cực tầm thường trong mắt mọi người.

“Đi thôi.”

Vân Tiếu ra lệnh một tiếng, thư thái đi ra ngoài trước, Tú Tú mang theo khuôn mặt đau khổ đi phía sau chủ tử, trăm ngàn lần cũng không vui chút nào, đối lập hoàn toàn với tâm tình vui sướng của Vân Tiếu. Nàng không phản đối chuyện nữ giả nam nhưng cũng không cần phải vẽ khuôn mặt đen thui như vậy, thật sự là quá khó nhìn, đáng tiếc là người đi phía trước căn bản không để ý tới nàng.

Ngọc Hiên việc là nơi người bình thường không dám xông vào, bởi vì Vân Tiếu chính là Hoàng hậu nương nương, hạ nhân trong Vương phủ cũng phải kiêng kị vài phần, như thế thật là tiện lợi cho hai người các nàng. Sau khi ra khỏi hậu viện, ở đây cũng không có mấyhạ nhân, ngẫu nhiên cũng gặp được một hai người nhưng cũng chỉ là nô tài có địa vị thấp, thấy Vân Tiếu và Tú Tú là hai gã sai vặt bình thường nên chỉ gật đầu cho qua, thế là hai người thuận lợi ra khỏi Vân vương phủ.

Phía sau phố cũng vắng lặng vô cùng, người đi đường cũng không nhiều, khu vực này đều là trạch viện to lớn nên cũng không có bao nhiêu cửa hàng, đi qua đi lại cũng là hạ nhân của các phủ.

Thỉnh thoảng lại có vài chiếc xe ngựa chạy qua, khiến cho bụi đất bay lên.

Vân Tiếu dẫn Tú Tú bước nhanh về nơi có nhiều người, hiện tại các nàng đang lén lút làm việc, sao dám điều động xe ngựa của Vân Vương phủ chứ nên chỉ đành đi bộ mà thôi. Tuy rằng Vân Tiếu thân thể suy yếu nhưng kiếp trước dù sao cũng là cao thủ Sanda, cho nên việc đi bộ quãng đường dài cũng không làm khó được nàng.

Rất nhanh, hai người đi qua một ngã tư đường, hòa vào phố xá náo nhiệt kia.

Trên ngã tư đường tấp nập, thanh âm la hét khắp nơi, bên kia bày đủ các loại hàng hóa khiến cho người ta hoa mắt, Vân Tiếu ngửi thấy mùi thơm, Tú Tú vẫn còn đang buồn bực ở phía sau, một bên thở hổn hển, nếu sớm biết mệt như vậy, có đánh chết nàng cũng không đi theo .

“Nương…”

Tú Tú muốn gọi chủ tử nhưng nghĩ lại xưng hô này có chút không ổn, lập tức ngậm miệng, suy nghĩ tìm cách xưng hô khác nhưng cuối cùng cũng không có nghĩ ra, bởi vì giờ phút nàyVân Tiếu đang giả làm một gia đinh, vừa không là tiểu thư, cũng không phải chủ tử gì, Tú Tú liền lâm vào khó xử.

Có điều người ở phía trước đã nóng vội kêu lên: “Nhanh một chút, sao ngươi cứ chậm chạp mãi thế? Thật là lôi thôi giống như nữ nhân vậy.”

Một lời vừa nói ra, Tú Tú tức giận đến trợn trắng mắt, thật sự muốn ngửa mặt lên trời gào lên: Nương nương, nô tỳ chính là nữ nhân có được hay không?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện