.

Vân Nhiễm vừa dứt lời, không ít người trong phòng biến sắc, mặt lão vương phi cừng đờ, Vân Nhiễm nói vậy rõ ràng ám chỉ bà dạy dỗ không nghiêm, trong phủ tiểu thư không biết đối nhân xử thế. Lời này làm bà tức giận mà phải nhịn không có chỗ phát tác, bởi Vân Nhiễm nói không sai, nàng thân là nhất phẩm quận chúa, theo lý các vị tiểu thư phải hành bán lễ với nàng, vậy mà từ lúc nàng vào tới giờ không thấy ai thực hiện, nếu việc này để đến tai Thái Hậu trong cung, chỉ sợ bà liền gặp rắc rối, ở Đại Tuyên có ai lại không biết, Thái Hậu chú trọng nhất là lễ nghi.

Lão vương phi tuy rằng tức giận nhưng vẫn phải nhịn, nhìn về phía Hạ Ngọc Trân cùng Vân Hương Di, hai người cũng hiểu ý lập tức hành lễ với Vân Nhiễm.

“Ngọc Trân, Hương Di gặp qua đại tỷ.”

Hai người đi đầu, những người sau cũng lần lượt tiến lên hành lễ với nàng.

Vân Nhiễm hài lòng quét mắt nhìn đám người đang hành lễ, bất quá àng cũng không có làm cho các nàng đứng dậy, mà tiêu sái đến bên cạnh lão vương phi: “Tổ mẫu sẽ không giận Nhiễm Nhi chứ.”

Vẻ mặt ngây thơ, lời nói nhẹ nhàng còn khẽ kéo tay lão vương phi lắc lắc, khiến bà hoa mắt chóng mặt, thiếu chút nữa ngất. Trong mắt người ngoài nhìn vào lại thấy hình ảnh cháu gái đang làm nũng với tổ phụ, một nhà vui vẻ hòa thuận.

“Nhiễm Nhi làm là đứng, quy củ đúng là nên giữ, bằng không truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến thể diện vương phủ.” Lão vương phi nói.

“Tổ mẫu không trách tội Nhiễm Nhi là tốt rồi, nhưng dù sao các vị tiểu thư trong phủ cũng nên biết quy củ, bằng không sau lưng có người chê cười, nói có nương sinh không có nương dạy, không phân biệt tốt xấu, tổ mẫu vẫn nên tiến cung thỉnh ma ma tới dạy dỗ các nàng.”

Một lời nói ra khiến đám tiểu thư mặt trắng bệnh, ma ma trong cung đều là người ác như hổ.

Lão vương phi sao lại không biết, hơn nữa nếu bà thỉnh ma ma trong cung đến không phải thừa nhận là mình dạy dỗ không nghiêm sao, cho nên tự nhiên sẽ không đồng ý, nhanh miệng nói: “Là do tổ mẫu quá nuông chiều các nàng, về sau chắc chắn sẽ quản giáo nghiêm ngặt.”

“Như vậy cũng được,” Vân Nhiễm cuối cùng cũng buông tha, mấy người kia cũng thở dài nhẹ nhõm.

Bất quá họ còn đang quỳ bán gối, chân đã có chút mỏi trong lòng cũng căm tức Vân Nhiễm vạn phần, nhưng không ai dám làm loạn.

Bất quá Hạ Ngọc Trân nhịn không được, ủy khuất kêu lên: “Tổ mẫu, ta?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ hiện lên một màng ủy khuất, Vân Nhiễm nghe xong lời nàng hình như mới nhớ tới nàng chưa cho phép các nàng đứng dậy liền phất tay: “ Ta quên mất, các vị muội muội cùng di nương đứng lên đi.”

Một câu đã quên làm cho người người hận nghiến răng, lại không có biện pháp chỉnh nàng, hơn nữa bộ dáng nàng lúc nàng thập phần xinh đẹp, tuy rằng khuôn mặ bình thường, nhưng khí chất lại cao quý, ánh mắt sinh động dị thường.

Ấm sa các mọi người đều lần nữa theo vị trí ngồi xuống, chỗ của Hạ Ngọc Trân lại bị Vâ Nhiễm chiếm lấy, cho nên nàng chỉ có thể ngồi bên cạnh, trong phòng lịa hiện lên cảnh hòa thuận vui vẻ. Vân Tử Khiếu lại nhớ tới chuyện của Yến Kỳ, ông không tin không có người khác thay thế được hắn, ông nhất định sẽ tìm một vị hôn phu thật tốt cho Vân Nhiễm.

“Tâm Lan, ngày mai vì Vân Nhiễm tổ chức một hội thưởng hoa yến đi, mời một vài vị nam nhân tuấn tài làm quan lớn trong kinh tới thưởng hoa.”

Vân Vương phi tối sầm mặt, trong lòng tràn đầy lửa hận, chưa từng thấy ông qua tâm đến nữ nhi của nàng, lúc nào cũng chỉ quan tâm đến tiểu tiện nhân này.

Lão vương phi tự nhiên hiểu được ý con trai, Vân Nhiễm bị từ hôn, không chỉ có nàng tổn hại, thể diện của vương phủ cũng bị ảnh hưởng, thưởng hoa yến tự nhiên se có các nam nhân tuấn tài, đây là muốn tìm cho Vân Nhiễm một vị hôn phu: “Tâm Lan, nghe theo vương gia tổ chức một yến hội đi.”

“Dạ,” Vân vương phi đáp ứng.

Trong phòng mọi người nhìn Vân Nhiễm, trong lòng thập phần ghen tị nhưng cũng không dám thể thiện ra ngoài, vừa rồi bị nàng uy hiếp các nàng vẫn còn nhớ, lão vương phi thấy canh giờ không còn sớm muốn cho mọi người ra về, không ngờ Vân Nhiễm lại lên tiếng.

“Phụ vương, sáng nay con sai Triệu ma ma đến Bảo thực trai mua ít điểm tâm, không ngờ bên ngoài lại có người đồn đại đêm qua con đánh Triệu ma ma, tâm địa rắn rết, nữ nhi vừa mới hồi phủ hôm nay đã có tin truyền ra ngoài, rõ ràng là có người động tay chân.”

Vân Nhiễm nói xong, sắc mặt Vân vương phi thật khó coi, Vân Tử Khiếu cùng lão vương phi cũng nhìn bà đầy nghi ngờ.

Âm thanh Vân Tử Khiếu vang lên: “Tra, chuyện này phải tra, nếu tìm ra ai truyền ra loại tin bất lợi cho vương phủ, bất kể là ai bổn vương cũng sẽ không bỏ quá qua cho người đó.”

Trong lòng Vân vương phi hoảng hốt, tay chân lạnh cóng, bất quá trên mặt thần sắc trấn định, may mắn bà rất cẩn thân, cho dù có tra cũng không tìm được dấu vết.

Vân Nhiễm lại bình tĩnh nói với Vân Tử Khiếu: “Phụ vương không cần điều tra, đã bắt được người.”

Nàng nói xong hướng ra cửa: “Lệ Chi, đem người dẫn vào.”

Ngoài cửa Triệu ma ma cùng Lệ Chi dẫn một tiểu nha đầu đi vào, trên mặt nàng đầy vết thương đi lại cũng không bình thường, vừa tiến vào đã quỳ xuống cầu xin: “Lão vương phi, vương giam các người xin hãy cứu Thải Nhi.”

Vân vương phi vừa nhìn nha đầu đang quỳ trong đầu ong lên một tiếng, toàn thân đều cứng đò, nha đầu Thải Nhi là tam đẳng nha đầu trong viện của bà, bình thường không có ai chú ý đến nàng, nên bà mới kêu Giang ma ma phái người đi ngoài phát tán lời đồn, đợi sự tình xong xuôi sẽ giết rồi ném nàng xuống giếng sau vường phủ để thủ tiêu, trong quá khứ chuyện này cũng đã làm qua, nhưng không nghĩ hôm nay lại thế này?”

Vân Nhiễm thản nhiên lên tiếng: “Sáng hôm nay Triệu ma ma đến phòng bếp phân phó chuẩn bị món ăn cho con, không ngờ nhìn thấy có người lén lút nên đi theo, thật không ngờ người này thật to gan dám giết người trong vương phủ.”

Vân Nhiễm nhìn về phía Thải Nhi: “Thải Nhi nói đi, vì sao người nọ lại muốn giết người.”

“Vương gia có người lệnh cho nô tỳ ra ngoài rải lời đồn bất lợi với quận chúa, sau đó muốn giết nô tỳ để diệt khẩu.”

“Ai” quanh thân Vân Tử Khiếu tỏa ra sát khí lạnh lẽo, không nghĩ Nhiễm Nhi vừa hồi phủ lại xảy ra chuyện này, thật là tức giận, Vân Tử Khiêu nhíu mi nhìn thẳng Nguyễn Tâm Lan, ngoài nàng ra thì còn có thể là ai.

“Nguyễn Tâm Lan thân mình run run nhìn Thải Nhi, Thải Nhi vừa nhấc tay liền chỉ Giang ma ma bên người bà.”

Giang ma ma hoang loạn, mặt trắng bệch như giấy, lập tức mềm nhũn quỳ xuống, nhưng trong mắt đã có chút quyết tuyệt.

“Vương gia, nô tỳ đáng chết, việc này quả thật do nô tỳ chủ trương, nô tỳ chính là thấy vương gia đối với quận chúa sủng ái, không có quan tâm đến vương phi cùng hai tiểu thư, nô tỳ đau lòng vì chủ nên mới làm ra chuyện bất lợi đối với quận chúa, thỉnh Vương gia cùng lão vương phi trách phạt.”

Vân Tử Khiếu cũng không có hồ đồ nhìn chằm chằm Vân Vương Phi: “Nguyễn Tâm Lan, việc này có phải do nàng gây ra?”

Nguyễn Tâm Lan là cháu ngoại lão vương phi, khẳng định chuyện này bà cũng biết chuyện này chắc chắn có quan hệ đến nàng, nhưng cũng không thể bỏ mặc nàng, cho nên lão vương phi lạnh giọng quát: “Điêu nô, dám cả han mưu hạ quận chúa, thật sự tội ác tày trời, người đâu kéo xuống loạn côn đánh chết.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện