.

Yến Kỳ một lời vừa dứt, thân như vệt sáng bay ra ngoài, phía sau Vân Nhiễm nâng mi, âm trầm nhìn theo bóng dáng người đi xa căm tức mở miệng: “Yến Kỳ, nếu ngươi thành tâm giải thích, nói không chừng chúng ta còn có thể hòa bình, không ngờ ngươi lại chạy đến cảnh cáo bản quận chua, ngươi cho rằng bản quận chúa sợ ngươi sao?”

Nàng vừa dứt lời, trong tay lấy ra một chiếc khăn tay màu trắng, đây là gấm thiên tàm do nước khác tiến cống, chỉ có phi tử trong cung mới có thể dùng, nhưng tân hoàng dối với vị quận vương này vô cùng tốt, cho nên ban gấm thiên tàm cho Yến quận vương. Yến Kỳ liền dùng làm khăn tay mang theo bên mình. Không nghĩ tới chiếc khăn này lại rơi vào tay Vân Nhiễm.

Ký thật đêm nay Vân Nhiễm hạ độc trong phòng, tẩm độc lên cây trâm, sai nai hô bắt thích khách đều là động tác giả với Yến Kỳ, làm cho hắn tưởng nàng muốn tính kế hắn Kỳ thật mục đích của nàng chính là chiếc khắn này, nàng còn chưa có ngốc muốn đả thương hắn, thân thủ hắn lợi hại như vậy nàng sao đấu lại.”

Bất quá đừng tưởng nàng sợ, Vân Nhiễm chán ghét nhìn chiếc khăn màu tráng trong tay, một mùi hương tuyết liên nhẹ nhàng tràn ngập, thực thoải mái, có điều chủ nhân của nó thật đáng ghét, nàng liền đem khăn ném xuống, còn dùng chân đạp cho đến khi nó bẩn mới thôi.

Ngoài cửa Lệ Chi với Anh Đào chạy vội vào vội vàng mở miệng: “Quận chúa, người không sao chứ.”

Vân Nhiễm chà đạp chiếc khăn xong, chỉ cảm thấy tâm tình sảng khoái, ý cười trong suốt: “Rất tốt a, mọi thứ đều tốt.”

Nàng nói xong nhìn một mảnh bừa bãi trong phòng, ánh mắt có chút tôi, đi đến bên giường phân phó: “Ta mệt mỏi, sáng sớm mai phái người tới đây dọn dẹp một chút đem cái khăn kia đi giặt sạch giao cho Triệu ma ma, bà biết phải làm gì.”

“Ân, quận chúa.”

Hai nha hoàn nhận lệnh tự nhặt chiếc khăn trắng lên rồi đi ra ngoài, Vân Nhiễm lên giường đi ngủ.

Hôm sau, trời con chưa sáng Vân Nhiễm đã tỉnh, đêm qua xảy ra chuyện cũng làm ảnh hưởng đến tâm trạng nàng, ngược lại nàng tâm tình còn rất tốt, sáng sớm đã phải Long Nhất Long Nhị đi làm việc, đợi họ rời đi, nàng lại ngủ tiếp. Hai nha hoàn thấy nàng cao hứng không khỏi kỳ quái mở miệng: “ Không biết, quận chúa có chuyện gì mà vui như vậy? Vân Nhiễm cười cười, “Tâm tình tốt thế này, chúng ta tới Tân Nguyệt lâu xa hoa nhất kinh thành.”

Anh Đào cùng Lệ Chi càng khó hiểu, quận chúa muốn tới tửu lâu làm gì, nhưng cũng không hỏi thêm gì, hầu hạ Vân Nhiễm thức dậy.

Long Nhất, Long Nhị rất nhanh đã quay trở lại cung kính bẩm báo: “Quận chúa, tấy cả đã sắp xếp xong.”

Triệu ma ma đi đến, cung kính dâng lên một cái hà bao: “Quận chúa, nô tỳ đã làm theo lời người phân phó.”

Vân Nhiễm tâm tình càng cao hứng: “Được rồi, trò hay đến lúc đến lúc bắt đầu rồi, chúng ta đi thôi.”

Hai nha hoàn ù ù cạc cạc không hiểu gì, Anh Đào đã có chút nôn nóng: “quận chúa, người muốn làm gì vậy?”

Vân Nhiễm nhìn Anh Đào, cười tủm tỉm lên tiếng: “Đi thôi, chúng ta đi xem náo nhiệt.”

Ngoài cửa vương phủ đã chuẩn bị sẵn xe ngựa, Vân Nhiễm lên xe, phân phó phu xe đi tới Tân nguyệt lâu.

Tân Nguyệt lâu, là tửu lâu nổi danh ở kinh thành, chẳng những xa hoa còn có đủ cao lương mỹ vị, làm ăn rất tốt, đây là chỗ giới thượng lưu thường hay ra vào.

Vân Nhiễm ý cười nhợt nhạt, tuy rằng khuôn mặt bình thường, nhưng đôi mắt lại sáng rõ rất có thần, Anh Đào cùng Lệ Chi không biết nàng muốn làm gì nhưng thấy nàng vui vẻ, bọn họ cũng vui, Anh Đào vén rèm nhìn ra bên ngoài thỉnh thoảng lại kêu lên một tiếng, Vân Nhiễm cũng không có trách nàng.

Đột nhiên một ngọn gió nhấc lên, màn xe khẽ bay, một luồng sáng bạc vụt qua bên trong xe ngựa hai nha hoàn vốn đang nói chuyện giờ đã mềm nhũn ngất ở một bên, Vân Nhiễm nâng mày nhìn thân ảnh màu trắng ngọc thụ lan chi vừa tới.

“Quận chúa Trường Bình thật là cao hứng, ngươi tính muốn tới Tân Nguyệt lâu sao.”

Vân Nhiễm tựa vào vách xe ngựa lười biếng gật đâù: “Đúng vậy, Chẳng lẽ Yến quận vương cũng có hứng thú với hội bán đấu giá ngày hôm nay sao? Như vậy chúng ta nên gặp ở Tân Nguyệt lâu mới là hợp lý, vì cớ gì quận vương lại xuất hiện ở đây?”

“Ngươi nhất định phải cùng bản vương đối địch sao?”

“Quận vương nói vậy là có ý gì? Ta chỉ là một nữ tử nhỏ bé chân yếu tay mềm, sao dám đối đầu với quận vương? Có ai không biết ngươi được hoảng thượng sủng, tay chưởng quản giám sát ti, ngay cả quan lại đều sợ hãi huống chi là ta.”

Vân Nhiễm làm ra vẻ sợ hãi, nhưng trong mắt lại tràn đầy âm u, chứng tỏ nàng không phải nữ tử yếu đuối.

Yến Kỳ, ánh mắt thâm thúy, khóe môi cười ạnh, thản nhiên nhìn ữ tử đối diện khuôn mặt rất bình thường, nhưng đôi mắt sáng lấp lánh như sao trời, tụa hồ là điểm thu hút duy nhất, nữ nhân này không đơn giản. Tối qua hắn bị mất khăn tay, sáng nay nữ nhân lại thả ra tin đồn, ngày hôm qua trong vương phủ nhặt được một khăn tay hoa ngọc lan, ôm nay ở Tân Nguyệt lâu bán đấu giá.

Có thể tưởng tượng, hôm nay ở Tân Nguyệt lâu sẽ đông vui náo nhiệt, bất quá hắn sẽ không cho phép đồ vật của mình rơi vào tay người khác, cho nên khăn này hắn phải lấy lại.

Yến Kỳ cười càng đậm, nhưng mắt lạnh lại bắn ra bốn phía nhìn chằm chằm Vân Nhiễm.

“Tốt nhất ngươi nên đem khăn của ta giao ra đây, nếu không?”

“Nếu không thì sao? Quận vương tính giết ta sao? Hoặc là định lục soát người ta, khăn kia là do ta nhặt được, quận vương có phải hơi khinh người quá đáng không?”

Vân Nhiễm lạnh lùng, cười như không cười nhìn Yến Kỳ, thân hình đã sáp lại gần hắn, giọng ái muội: “Quận vương tính soát người ta sao, ta nói khăn tay không có ở trên người ta, quận vương không tin thì tìm thử đi?”

Sắc mặt Yến Kỳ tối sầm lại, ánh mắt u ám, lông mày nhíu lên ngắm Vân Nhiễm đánh giá một vòng, nhìn nữ nhân này mặt không đổi sắc, có lẽ khăn tay thât sự không có trên người nàng, hắn cũng không thật sự đi soát người nàng, bất quá đừng tưởng rằng có thể dễ dàng bán đấu giá khăn tay, Yến Kỳ cười cười nhìn Vân Nhiễm, “Quận chúa Trường Bình hình như rất hi vọng ta soát người, nếu bản quận vương thực sự làm, ngươi sẽ không bắt ta phụ trách chứ.”

Vân Nhiễm tối sầm mặt lại, phụ trách cái đầu hắn, nàng thầm muốn giáo huấn hắn, tên cuồng tự đại.

Nàng còn chưa kịp mở miệng, Yến Kỳ đã ôn nhã mở miệng: “Từ lúc bản quận vương xuất hiện đến giờ, quận chúa là thật sự hận bản vương hay là muốn lạt mêm buộc chặt làm cho bản quận vương chú ý, nếu là vế sau ta vẫn muốn khuyên quận chúa một câu, đừng phí tâm tư, đến thánh chỉ cũng đã xin, ta quả quyết sẽ không cưới ngươi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện