.

Trong ngự thư phòng, khuôn mặt trầm tĩnh như nước, nhưng trong lòng đã dậy sóng, vì cái gì Thái Hậu cùng hoàng đế đều muốn chỉ hôn cho nàng, còn có nàng thiết kế Yến Kỳ để hắn phạm tội bất kính với hoàng thượng, như thế nào hắn lại bình yên vô sự lại còn tặng lễ vật cho hắn.

Xuân cung đồ vốn là đồ của mẫu phi, Triệu ma ma sắp xếp đồ cưới vô tình phát hiện, đây là năm đó ngoại tổ mẫu chuẩn bị cho mẫu phi nàng mang theo khi xuất giá. Triệu ma ma sợ thứ này nọ rơi vào tay nha hoàn thì không hay cho nên mới đưa cho nàng, nàng vốn đã muốn thiêu hủy, sau lại nảy ra ý định muốn chỉnh Yến Kỳ, ai ngờ ngược lại giúp hắn một phen.

Ánh mắt Vân Nhiễm khẽ động, đột nhiên hiểu rõ một việc, sở dĩ hoàng thượng không trách tội Yến Kỳ là muốn trọng dụng hắn để áp chế phủ Vân vương, cho nên đừng nói chỉ là một cuốn xuân cung đồ, cho dù là chuyện quan trọng hoàng thượng cũng sẽ nhân nhượng. Từ chuyện này Vân Nhiễm lại nghĩ đến chuyện hai người muốn ban hôn cho mình.

Bọn họ nhìn trúng hai mượn Vân gia quân, Thái Hậu muốn ban hôn cho nàng binh quyền sẽ nằm trong tay Định vương cũng là trong tay bà. Thái Hậu muốn dùng điều này khống chế hoàng thượng cùng Định vương, mà ý của hoàng thượng là muốn nắm hai mươi vạn binh quyền trong tay, muốn làm một hoàng đế có thực quyền.

Vân Nhiễm suy nghĩ một hồi đã biết hoàng thượng muốn chỉ hôn nàng cho ai, nếu không có gì bất ngờ khẳng định sẽ là trưởng tử phủ hộ quốc tướng quân Đường Tử khiên, bởi vì nhị muội hắn ít ngày nữa sẽ là hoàng hậu Đại Tuyên hai người chính là một nhà, Đường gia cũng là hậu thuẫn của hắn, cho nên nếu nàng gả đến phủ hộ quốc tướng quân sẽ trợ giúp thêm một phần sức mạnh.

Vân Nhiễm thấy đau đầu, không ngờ hôn sự của nàng lại dính dáng đến chuyện chính trị. Thật không phải là chuyện hay ho gì.

Trong ngự thư phòng mọi người đang chờ câu trả lời của Vân Nhiễm, Hạ công công thấy nàng im lặng, nhỏ giọng nhắc nhở: “Quận chúa, hoàng thượng còn đang chờ người trả lời.”

Vân Nhiễm bất đắc dĩ thở dài, cung kính bẩm báo: “Bẩm hoàng thượng, thần nữ hiện tại còn chưa nghĩ đến chuyện lập gia đình.”

“Chưa nghĩ đến,” hoàng thượng hơi nheo mắt, bắn ra một tia sắc lạnh, lạnh lùng lên tiếng: “Trường Bình, ngươi cũng đã mười bảy sao còn chưa nghĩ tới gả cho người?”

Hoàng đế vừa dứt lời, Yến Kỳ ở bên cạnh đã mở miệng: “Bẩm hoàng thượng, Trường Bình là đang ngại ngùng, thật ra lúc trước ở thưởng hoa yến, thần thấy rất rõ Đường đại nhân thực thích quận chúa.”

Yến Kỳ nói xong, nội tâm Vân Nhiễm sôi sục, nhịn không được quay sang liếc hắn một cái, khóe môi Yến Kỳ khẽ nhúc nhích, ngươi đưa lễ ta tự nhiên cũng muốn đáp lễ.

Lễ muội muội nhà ngươi, đồ quỷ đen tối, quỷ hẹp hòi, trong lòng Vân Nhiễm tức giận mắng.

Sau Long án hoàng thượng sắc mặt lập tức dịu dàng, lông mày giãn ra nhìn Vân Nhiễm: “Trường Bình ngươi tháy Đường Tử Khiên thế nào? Hắn chẳng những diện mạo xuất sắc, nhân phẩm cũng tốt, thân phận cao quý, nếu như quận chú có ý, trầm liền ban hôn cho ngươi.”

Vân Nhiễm nhanh chóng suy nghĩ làm thế nào để lui hôn sự này, nhìn hoàng đế cười dịu dàng, nếu nàng cự hôn, chỉ sợ không chịu nổi lửa giận.

Ở bên cạnh Yến Kỳ cười nhợt nhạt, tâm tình sung sướng nhìn Vân Nhiễm, Vân Nhiễm nhìn hắn một suy nghĩ lóe qua trong đầu nhanh chóng đáp lời: “Hoàng thượng, cũng nên quan tâm đến chuyện tình của Yến quận vương, quận chúa Minh Tuệ vẫn luôn thích Yến quận vương, hoàng thượng nếu có thể chỉ phúc ba hôn, tin tưởng sẽ trở thành một truyền kỳ mỹ lệ trong Lương Thành.”

Vân Nhiễm dịu dàng, vẻ mặt mềm mại đáng yêu, nhưng trong lời nói lại nhắm thẳng vào Yến Kỳ.

Hoàng đế nhìn hai người bọn họ như vậy, ý cười trên mặt càng ôn nhu, Yến Kỳ mặt ngọc không biến sắc thản nhiên mở miệng: “Hoàng thượng còn chưa đại hôn, làm thần tử sao có thể giành phần đi trước, nhưng quận chúa đã mười bảy nếu còn không gả chỉ sợ làm chậm trễ cuộc đời nàng, về sau muốn gả cũng khó, hôm nay hoàng thượng đã có ý tốt, thật sự là hồng ân mênh mang như biển, đây là vinh hạnh của thần tử.”

Yến Kỳ vừa dứt lời, sau long án hoàng thượng gật đầy đồng ý, hắn cũng không muốn làm khó Yến Kỳ, trước mắt hắn vừa đăng cơ, Yến Kỳ là cánh tay đắc lực, tạm thời hắn chưa muốn động đến phủ Yến vương. Cho nên hắn sẽ không vì một nữ nhân mà chọc giận Yến Kỳ, hơn nữa hôm nay gọi Trường Bình tới là muốn chỉ hôn cho nàng, cũng không phải chỉ hôn cho Yến Kỳ.

“Trường Bình, Yến quận vương thật sự không vội, nam nhi trước lập nghiệp sau mới thành gia, còn ngươi không thể trì hoãn, trẫm liền đem ngươi chỉ hôn cho Đường Tử Khiên làm chính thê.”

Yến Kỳ vỗ nhẹ tay, khóe môi khẽ cười nhìn về phía Vân Nhiễm: “Quận chúa, bản vương chúc mừng quận chúa.” Khuôn mặt hoa mỹ cười dịu dàng ánh mắt lóe ra tia ma mãnh. Vân Nhiễm muốn thổ huyết, thiếu chút nữa không nhịn được mắng hắn, nhưng vẫn kìm lại nhìn về phía hoàng thượng.

“Hoàng thượng chỉ hôn thần nữ vốn nên cảm tạ thánh ân, nhưng chuyện này không phải của riêng thần nữ còn liên quan đến hạnh phúc của Đường đại nhân, trên thực tế Đường đại nhân đã từng nói hắn sẽ không cưới ta.”

Vân Nhiễm đem mọi chuyện đổ lên đầu Đường Tử Khiên, nàng cũng không nói dối là hắn nói không muốn cưới nàng, Đường Tử khiên là cậu đằng vợ của hoàng thượng, là hậu thuẫn sau lưng hắn, nàng cũng không tin nếu Đường Tử Khiên không muốn cưới hoàng thượng sẽ cưỡng ép hắn, cho nên nàng quyết định làm vậy.

Vân Nhiễm dứt lời, sắc mặt hoàng thượng tối sầm lại, ánh mắt sắc lạnh, nhìn chằm chằm Vân Nhiễm thấy nàng thản nhiên bình tĩnh không giống đang nói dối. Đường Tử Khiên không muốn cưới Trường Bình.

Ngón tay thon dài Sở Dật Kỳ khẽ nắm, trong lòng mắng Đường Tử Khiên là tên hỗn đản, dám cự hôn, rõ ràng hắn đã đánh tiếng trước với phu nhân tướng quân, làm cho Đường Tử Khiên cưới Trường bình, như vậy binh quyền phủ Vân vương liền nằm trong tay mình.

Hoàng đế biết hiện tại mẫu hậu cũng có động tĩnh muốn Định vương cưới quận chúa Trường Bình, nếu như vậy binh quyền sẽ rơi vào tay Định vương. Một thân vương trong tay có binh quyền là điều tối kỵ, mẫu hậu muốn làm vậy là để duy trì thế cân bằng giữa hoàng thượng và Định vương. Lúc đó điểm đột phá duy nhất là Mai gia, từ nay về sau Mai gia sẽ là trụ cột của Đại Tuyên hắn phải trọng dụng bọn họ.

Mẫu hậu tính toán thật tốt, Sở Dật Kỳ nở nụ cười ánh mắt thâm thúy sắc bén, hắn sẽ không bao giờ cho phép hoàng đệ cưới quận chúa Trường Bình.

Sở Dật Kỳ xoay người lạnh lùng ra lệnh cho Hạ công công: “Lập tức đến phủ hộ quốc tướng quân truyền Đường Tử Khiên tiến cung gặp trẫm.”

“Ân, hoàng thượng.”

Hạ công công lĩnh mệnh dẫn người đi phủ hộ quốc tướng quân, trong ngự thư phòng, hoàng đế cùng Yến Kỳ có chuyện quan trọng cần bàn liền phân phó thái giám dẫn Vân Nhiễm đi hoa viên dạo chơi, chờ Đường Tử Khiên tiến cung.

Vân Nhiễm dẫn theo Lệ Chi đi theo tiểu thái dám dạo chơi trong hoa viên.

Ngự hoa viên trong cung, hoa cỏ đua sắc vô cùng kiều diễm tuy đã vào đông nhưng cảnh sắc vẫn rất đẹp, có một số loài vốn không nở vào trời đông lạnh giá nhưng vẫn đang khoe sắc, nhiệt độ ở đây cũng ấm áp hơn chỗ khác, xem ra là có thiết kế bộ phận sưởi ấm, cho nên hoa cỏ mới có thể khoe sắc.

Vân Nhiễm đối với hoa viên không có gì hứng thú, trước mắt nàng đang lo lắng Đường Tử Khiên tiến cung sẽ nói thế nào, hắn sẽ đồng ý cưới nàng sao? Nếu hắn muốn cưới nàng thật sự phải gả sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện