"Ân, nhớ điều con không hiểu, ngày sau có dịp gặp lại sẽ giải bày cho con hiểu.

Hoàn cảnh của chúng ta đặc thù, không thể giống những đệ tử khác mà truyền thụ.

Hôm nay ta bắt đầu truyền cho con Chúc Do thuật." Huyền Minh vừa lòng gật đầu, Sở Phi không nói nhiều lắm, nói cái gì nghe cái nấy, làm cho hắn thực vừa lòng.

Huyền Minh ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên bầu trời: "Thế nhân hảo thuật, hợp ý.

Phi nhi, bất kể như thế nào, con phải nhớ cho kỹ những lời này: lấy thuật mà nói, tuần sư minh khiếu (lấy y thuật làm đầu, noi theo gương thầy) tìm được đường rộng rãi mới là thực."
"Lấy thuật mà nói, tuần sư minh khiếu, tìm được đường rộng rãi mới là thực...!Phi nhi nhớ kỹ.

"Sở Phi lặp lại một lần, cũng làm cho Huyền Minh ngạc nhiên vì sự thông tuệ của Sở Phi, vì thế không có gì để lo lắng.

Giảng như vậy, cho dù Sở Phi không hiểu, cũng có thể nhớ thật kỹ.

Loại giảng dạy này giống như nuốt cả quả táo, tuy rằng không ổn, nhưng lại là hành động bất đắc dĩ, thời gian của hắn không nhiều lắm.

"Chúc Do thuật mặc dù có thể cứu vãn ốm đau của con người, nhưng cuối cùng, Chúc Do thuật chỉ là một phần, khó để nói rõ, đều là phải tự mình ngộ ra...!Môn hạ đệ tử tất cả đều là tự mình lĩnh ngộ đối với vạn vật...!Phi nhi, vi sư cũng hi vọng con có thể tự mình lĩnh ngộ một phen." Huyền Minh nói vài câu, chợt phát hiện chính mình có chút dong dài, lắc đầu tiếp tục nói, "Trước nói với con sự tồn tại của Chúc Do thuật này! Người sáng lập Chúc Do thuật vốn là Hiên Viên hoàng đế, đó là bởi vì Hiên Viên tinh thông y lý, lại phát hiện sự thâm thúy của y học, trong đó cũng không thiếu thất khiếu chỉ thông ba năm khiếu người, thường thường lấy mạng người làm trò đùa, hại nhân lầm mình.

Vì thế ngưỡng Quan Thiên văn, nhìn xuống lòng người, bày mưu đặt kế tả sứ thương hệ, sáng tạo Chúc Do thuật.

Văn tự có linh, nầy đây cách Thiên Tâm mà nhiếp quỷ quái.

Nhất viết chúc do bí tự, nhị viết Ngũ Lôi phù chương.

Còn đây là thứ nhất..." ( xin thứ lỗi khúc này ta đọc không hiểu lắm, đại khái nói về y thuật và nguồn gốc của Chúc Do thuật)
Nói một hồi, Huyền Minh cố ý ngừng lại, giải thích cho Sở Phi một ít lý giải.


Cho dù Sở Phi có là thiên tài, cũng chỉ là một nhi đồng bảy tám tuổi, nghe tiếp cái thâm sâu y thuật này, chỉ sợ nàng cũng hôn mê.

"Sư phụ, chúng ta đây cần học như thế nào đây?" Sở Phi suy nghĩ hồi lâu mới hỏi.

"Vi sư đã sớm nói, môn hạ đệ tử của Quỷ Y môn ta mỗi người tinh thông y thuật thông thường, cũng phải biết dược tính tất đọc (thảo mộc) Biết trước y lý, tu duyệt (linh then chốt? Tố hỏi) cùng Nội Kinh, rảnh rỗi phê duyệt, thường xuyên không ngừng, nước chảy đá mòn, mới có thể đem này cùng chúc do thuật thông hiểu đạo lí." Huyền Minh nhìn thoáng qua sắc trời, "Phi nhi, hôm nay không còn sớm, ta cần phải trở về.

Con một chút y thuật cũng không có, tất nhiên phải cố sức một chút mới có thể học được.

Sau khi trở về, có thể tìm sách thuốc ta đã nhắc đến, chính mình nghiên cứu, sau khi mỗi ngày trong khoảng thời gian này, ta sẽ chậm rãi từng chút mà dạy con y thuật quỷ y môn."
"Vâng, sư phụ..." Sở Phi có một chút luyến tiếc Huyền Minh rời đi, nắm lấy áo choàng của Huyền Minh.

Huyền Minh cúi người xuống: "Phi nhi ngoan, hành tung của sư phụ không thể để người khác phát hiện.

Ngày mai sẽ trở lại thăm con..."
Sở Phi gật gật đầu, nhìn theo hướng Huyền Minh rời đi.

Đưa tay gảy gảy Linh Tê Thạch, nghe được âm thanh thanh thúy của nó, nở nụ cười.

Ba năm sau, Tiên Giang.

Tiên Giang là một chỗ đặc thù, là con sông nằm chắn ngang ở phía trước kinh đô Biện Châu của Vân quốc, nhưng Biện Châu ở bề trên, Tiên Giang ở bề dưới.

Khoảng cách này nói xa thì không xa, nói gần thì không gần, xuôi theo dòng nước hướng xuống, không tới mấy ngày là đến được Biện Châu.

Khoảng cách này là một khoảng cách tốt, cách Kinh Thành vừa phải, lại có kênh đào làm chỗ dựa vào, thuỷ vận phát đạt, cho nên phi thường phồn hoa, thậm chí không thua Biện Châu.

Từ trong triều, quan lại quyền quý, cho tới tam giáo, nhân sĩ giang hồ, còn có một ít đại quan đã cáo lão hồi hương, cũng đều tụ tập ở này.


Bởi vậy nơi này cũng là một nơi phức tạp thị phi, hoàng gia từ trước đến nay đều thực khẩn trương khống chế nơi này.

Một tên giang thần cũng không chừa, nếu tha liền gặp sai lầm.

Minh Phượng cung, luôn luôn thay mặt hoàng tộc nhìn chằm chằm mỗi một cái biến hóa rất lớn của nơi đây.

Phân bộ của Minh Phượng cung tại Tiên Giang.

"Giáng Hồng, con là như thế nào phát hiện có người ngấp nghé Minh Phượng cung ta, tra Minh Phượng cung vị trí?" vị trí Minh Phượng cung từ trước đến nay bí ẩn, thường nhân là không thể nào biết đến.

"Ba năm trước đây, lúc gần ăn tết, con cùng Dịch Mộng xuống núi đặt mua hàng tết.

Trong lúc vô ý, phát hiện một nhà rất nhỏ, rất không thu hút tơ lụa trang, lại có thể gửi bán tơ lụa tinh xảo còn hơn so với hoàng cung đưa tới.

Chào giá chính là một trăm hai mươi lượng.

Minh Phượng cung là ở chỗ hẻo lánh, phụ cận đều là một ít rất nhỏ thôn trấn không được phồn hoa, một trăm lượng một bố, ai mua nổi được? Để ở chỗ này gửi bán, nếu không phải biết nơi này có người mua, làm sao lại gửi bán những người chỉ muốn tơ lụa nát vụn ở nơi này.

Hiển nhiên, để ở chỗ này chính là vì hấp dẫn chúng ta hiện thân, từ đó mà tra ra vị trí Minh Phượng cung.

Minh Phượng cung dùng đồ vật này nọ luôn luôn do hoàng gia cung cấp, mặt hàng bình thường chúng ta như thế nào sẽ để mắt?" Lăng Giáng Hồng so với ba năm trước đây lại cao lớn hơn rất nhiều, nguyên bản còn có cằm mượt mà bắt đầu nhọn, thoát khỏi không ít tính trẻ con, làm cho cả người khí thế, sắc bén.

Ba năm này đi theo bên người Thương Trưng Vũ rèn luyện chính mình, không những bộ dạng càng ngày càng đẹp, võ công cũng từ từ tăng trưởng.

Hơn nữa tâm tư kín đáo, thông minh quyết đoán, thủ đoạn tàn nhẫn, tuy tuổi còn nhỏ, nhưng cơ hồ có thể một mình đảm đương một phía.

Trong ba năm, giúp đỡ Thương Trưng Vũ trừ đi mười mấy bang phái giang hồ tâm địa độc ác.


Người khác nhắc tới tên Lăng Giáng Hồng, đầu tiên không phải nghĩ đến tuổi của nàng, mà là thủ đoạn cùng võ công không thua Thương Trưng Vũ của nàng.

Trước mắt, mẹ con hai người thương thảo là một bang phái bí ẩn mấy ngày sau cần tiêu diệt.

Ba năm qua các nàng tìm hiểu nguồn gốc, từ chuyện tơ lụa không rõ nguồn gốc, một đường truy tìm, liên tục tiêu diệt thật nhiều bang phái giang hồ tính toán liên hợp lại đối phó Minh Phượng cung.

Hiện tại còn lại một cái cuối cùng, cũng là hồi lâu không tra rõ, hiện tại lại dần dần trồi lên mặt nước tổ chức thần bí.

"Ta còn tưởng rằng, con là thật sự muốn giúp Phi nhi làm một đồ bộ đồ mới." Thương Trưng Vũ nhìn nữ nhi của mình,
"Bộ đồ mới bất quá là chuyện thuận tiện..." Lăng Giáng Hồng vuốt vuốt trong tay chén trà tinh xảo, "Ngày đó ta liền để lại chút tung tích, kêu chưởng quầy lưu lại toàn bộ đồng loại tơ lụa, hồi cung liền phái người âm thầm điều tra, chuyện này...!con luôn luôn không nói, là bởi vì không có gì rõ ràng."
"Ân, con làm tốt lắm, dấu diếm thanh sắc mới có thể làm đối phương nhất trở tay không kịp.

Mấy năm nay chúng ta làm mỗi một thế lực suy yếu, cũng làm tan rã lực chú ý của bọn hắn, bắt đầu từ hiện tại, chúng ta cần tập trung tinh lực đối phó tổ chức thần bí này, cùng Minh Phượng cung là địch, sợ là sau lưng là vì cùng hoàng gia là địch." Thương Trưng Vũ mang theo ánh mắt tán thưởng nhìn Lăng Giáng Hồng một cái, dùng ba năm thời gian đi rèn luyện nữ nhi của mình, thuận tiện trừ đi một ít lâu la vướng chân vướng tay, cũng là chủ yếu bồ dưỡng nữ nhi.

Hoàng tộc từ sau Bộc Dương Ngâm Ức nữ vương, mà bắt đầu suy sụp, sau đó cũng là mấy người thừa kế không có gì tài giỏi, khắp nơi nhân mã cũng bắt đầu rục rịch, Minh Phượng cung cần phải làm là giúp Bộc Dương gia củng cố vương quyền.

"Nương!" Lăng Giáng Hồng gọi lại Thương Trưng Vũ định đứng dậy quay đầu đi.

"Làm sao vậy?"
"Lại qua một năm, năm nay trở về?" Lăng Giáng Hồng hỏi.

Thương Trưng Vũ nghĩ một lát: "Vốn chạy tới chạy lui mệt nhọc, chính là con lần này đi ra cũng thật lâu không có đi về, cũng nên nghỉ ngơi thật tốt, ở Tiên giang thủy chung không thể thả lỏng cảnh giác."
Ba năm qua, Lăng Giáng Hồng rất ít quay về Minh Phượng cung, cho dù trở về cũng là vội vàng đi, chỉ để xử lý một ít việc cần thiết, chuyện tình trong cung giao cho Dịch Mộng và Dịch Mai xử lý.

Đã hai năm không trở về ăn tết, nhưng thật ra nàng có chút tưởng niệm Sở Phi, mỗi một lần trở về, Sở Phi đều mang đến cho nàng không ít kinh hỉ.

Kinh ngạc cho nàng lớn dần, Lăng Giáng Hồng gợi lên khóe miệng, lần này trở về, Phi nhi sẽ mang lại cho chính mình sẽ là cái gì ngoài ý muốn đây?
"Ân, con sai người chuẩn bị." Lăng Giáng Hồng.

"Là thật sao? Dịch Mai tỷ tỷ, Giáng Hồng năm nay trở về cùng chúng ta cùng nhau ăn tết?" Sở Phi vẻ mặt kinh hỉ nhìn Dịch Mai, lại không dám thật sự tin tưởng, ba năm này, Lăng Giáng Hồng rất bận, đều rất ít bồi nàng.

Tuy rằng nàng cũng rất bận, ban ngày đi theo Dịch Mộng học, buổi tối đi theo Huyền Minh học.


Một ngày một đêm đảo lộn, giấc ngủ không đủ, làm cho nàng ngủ gà ngủ gật trong lúc Dịch Mộng giảng bài cho nàng.

Dịch Mộng đối với thói xấu của nàng căm thù đến tận xương tuỷ, mỗi lần Lăng Giáng Hồng trở về đều phải cùng nàng cáo trạng.

"Đương nhiên là thật, tỷ đã khi nào thì lừa gạt muội chưa? Vừa lấy được thiếu cung chủ dùng bồ câu đưa tin, nàng cùng cung chủ rất nhanh liền trở về, biết muội mỗi ngày đều nhớ thiếu cung chủ, nên chạy đến nói cho muội biết đầu tiên." Dịch Mai cười nói, "Hơn nữa nga, lần này Dịch Dung và Dịch Thanh cũng sẽ cùng trở về, tính ra, ngươi đều hơn ba năm chưa thấy qua các nàng."
"Vẫn là Dịch Mai tỷ tỷ thương muội!" Sở Phi cười đến hai mắt híp lại thành một đường.

"Dịch Mai tỷ tỷ thương muội, tỷ sẽ không thương muội sao?" Dịch Mộng không biết khi nào thì đứng phía sau Sở Phi, "Muội là Tiểu Phôi đản, gọi muội đi luyện cầm, muội lại lười nhác."
"Muội không muốn học." Sở Phi giơ hai tay lên đặt ở Dịch Mộng trước mặt, "Tỷ xem, đều nổi bóng..."
Dịch Mộng không nói gì, Sở Phi học cái gì cũng nhanh, thông minh vô cùng, chỉ duy nhất âm luật, đến hiện tại cũng không thể đạt tới kỳ vọng của các nàng, lý luận nàng là thuộc làu, nhưng là động tác liên tục sai, chỉ tư thế cũng không đúng, cho nên đem mười ngón tay đều làm ra bọt nước.

Chính là tức giận thì tức giận, nhìn thấy trên bàn tay nhỏ bé trắng noãn của nàng sinh ra nhiều phao như vậy, cũng thật sự là đau lòng, lập tức bắt lấy tay nàng, đặt ở bên miệng nhẹ nhàng thổi hơi: "Phi nhi còn có đau hay không?"
"Đau..." Sở Phi có cái khổ gì không trãi qua, một chút đau ấy cũng giống như một bữa ăn sáng đối với trước kia, nàng chỉ là thích làm nũng trước mặt Dịch Mộng các nàng, hơn nữa cứ như vậy, có thể trước khi ngón tay phục hồi, nàng nhất định là không cần luyện cầm.

Nghĩ như vậy, trên mặt liền lộ ra một cái giảo hoạt tươi cười, bị Dịch Mai nhìn ra được, cũng không vạch trần.

Bởi vì Sở Phi luôn luôn bị đốc thúc học này học kia, thật sự thực vất vả, nàng thấy cũng đau lòng, cho nên chủ ý cùng Dịch Mộng thông đồng, khiến cho Sở Phi tuỳ hứng, dù sao đứa nhỏ này rất hiểu chuyện, ngẫu nhiên một chút cũng không ảnh hưởng toàn cục.

"Phi nhi, tâm tình không tệ nha." Huyền Minh giống như bình thường đi vào chuồng ngựa.

"Sư phụ." Sở Phi nhếch miệng cười, "Giáng Hồng đã sắp trở lại."
"Lăng Giáng Hồng? vậy còn Thương Trưng Vũ?" Huyền Minh nhíu mày.

"Nghe Dịch Mai tỷ tỷ nói, cũng cùng trở về ăn tết, con đã lâu không gặp Giáng Hồng." Sở Phi đã biến hóa rất lớn so với ba năm trước đây.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: một đoạn y thuật đó ta viết nói lắp...!Thực quýnh.

Vì thế, thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng chớp mắt, đã ba năm..

Phi nhi mười tuổi...!Giáng Hồng mười bốn....


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện