Sở Phi có chút bất đắc dĩ nhìn Tiểu Bạch, xoay người ôm lấy nó, nhẹ tay phủ phủ trên đầu Tiểu Bạch: "Sau này cũng không thể xúc động như vậy.

Bất quá ta cũng có sai, không nên trách ngươi, ta nói xin lỗi, được không?"
Làm như vậy, hoàn toàn giống như xem Tiểu Bạch là người mà giáo dục, làm Lăng Giáng Hồng có chút dở khóc dở cười.

Tiểu Bạch dù thông minh, nhưng cũng chỉ là con hồ ly nha.

Tiểu Bạch lè lưỡi, liếm Sở Phi, Sở Phi bỗng nhiên ghét bỏ tránh đi: "Miệng thiệt hôi, rửa sạch sẽ mới cho phép chạm vào ta..."
Lăng Giáng Hồng nhịn cười, từ lúc Võ Kiệt xuất hiện, nàng đã tới rồi, bất quá không tiện lộ diện.

Võ Kiệt không biết xấu hổ nịnh bợ Sở Phi, nàng cảm thấy một cỗ tức giận xông thẳng lên đại não.

Lại nhìn Võ Kiệt lấy đồ vật ra, Minh Phượng cung các nàng đều không để vào mắt, càng thêm khinh thường tên nam nhân này.

Chợt thấy Tiểu Bạch âm ngoan cắn Võ Kiệt một ngụm, tâm tình thật tốt, cuối cùng có con hồ ly này giúp nàng trút giận, mới phá lệ giúp Tiểu Bạch nói một lần.

Nàng đã sớm phát hiện, Tiểu Bạch hồ ly này đều nhanh phá phách thành tinh.

Chỉ cần có chút ý đồ với Sở Phi, nó đều hung hăng hành hung đối phương.

Gặp được loại ý đồ bất lương như Võ Kiệt, càng sẽ không để cho hắn sống dễ chịu.

Kỳ thật lưu trữ Tiểu Bạch không tồi, ít nhất cản trở rất nhiều người có chủ ý tiếp cận Sở Phi.

Điểm tính toán ấy, Sở Phi như thế nào cũng không nghĩ ra, đơn thuần như nàng, cũng chỉ cho rằng Lăng Giáng Hồng đã bắt đầu thích Tiểu Bạch.

Lăng Giáng Hồng quay đầu lại nhìn thoáng qua Mộc Hương và Thanh Đại.

Hai người cũng nhìn Lăng Giáng Hồng một cái, nhân tiện nói: "Chúng ta ôm Tiểu Bạch đi rửa sạch, các ngươi chậm rãi tán gẫu."
Người ngoài đều đi rồi, Lăng Giáng Hồng mới tiến lên hai bước, đem Sở Phi ôm vào trong lòng ngực: "Nhớ ta không?"
"Nhớ." Sở Phi nghiêm mặt gật đầu.

Trước kia cũng thường nói tưởng niệm Lăng Giáng Hồng, nhưng cảm giác hôm nay thật kỳ quái, trong lòng thật khẩn trương, có rất nhiều luống cuống.


Nàng dựa vào người Lăng Giáng Hồng, ngửi mùi thơm trên người Lăng Giáng Hồng, cảm thấy rất an tâm.

Lăng Giáng Hồng buồn cười nhìn Sở Phi đỏ mặt, như thế nào da mặt mỏng như vậy nha?
"Thương thế của Phi nhi hồi phục thế nào?" Nói đến thương thế của Sở Phi, Lăng Giáng Hồng như cũ vẫn là áy náy, bất quá hạ quyết tâm, nếu...cho nàng cơ hội lựa chọn một lần nữa, nàng vẫn phải làm như vậy.

Từ vừa mới bắt đầu, tiềm thức của nàng chính là muốn đem Sở Phi giữ ở bên người, chẳng sợ bẻ gãy cánh chim đang bay cao của Sở Phi.

Trên thực tế, nàng thật sự làm như vậy.

"Tốt hơn nhiều." Sở Phi từ trong lòng Lăng Giáng Hồng ngẩng đầu, sờ sờ mặt Lăng Giáng Hồng, cũng gầy theo mình một vòng, "Gần đây bề bộn nhiều việc sao?"
"Vẫn tốt, tra được một sự tình, vốn muốn gạt nàng để tra, nhưng mà việc này dù sao cũng liên quan với nàng, không nói với nàng sợ đến lúc đó nàng lại oán ta." Lăng Giáng Hồng cẩn thận chu đáo nhìn Sở Phi, sắc mặt đã khôi phục như lúc ban đầu, chậm rãi hồng nhuận lên, cũng thả tâm không ít.

"Ta làm sao sẽ oán nàng chứ? Chuyện gì lại kỳ quái như vậy?" Làm Lăng Giáng Hồng tự mình đến nói với nàng.

"Không phải nàng đang tiếp tục tra chuyện mẫu thân nàng bị trúng độc sao?"
"Ân, nàng có thu hoạch?" Nhãn cầu của Sở Phi sáng lên.

Chuyện này, Sở Phi vô tòng hạ thủ*, chỉ phải để Mộc Hương và Thanh Đại đi thăm dò, cũng là luôn không có đầu mối.

*vô tòng hạ thủ: không thể động thủ, không biết bắt đầu từ đâu
"Có manh mối, độc là từ Quỷ Y môn.

Nói cách khác, bọn người Xích Tiễn rất có thể gạt nàng, vẫn đang tìm kiếm giải dược của độc Thập Tam này, hơn nữa dùng loại độc chất này để hại người.

Ta không biết mục đích của bọn họ là gì, nhưng việc này phát sinh bên trong nội bộ Quỷ Y môn của nàng, nàng là chưởng môn, vậy nên ta nói với nàng một tiếng." Lăng Giáng Hồng bán tựa trên cây cột, ánh mắt nàng nhìn Sở Phi có chút phức tạp, "Người hạ độc...!là phụ thân ta..."
"Giáng Hồng?" Sở Phi kéo tay Lăng Giáng Hồng, "Nàng sợ trong lòng ta sẽ để ý đến chuyện này phải không?"
"Thật cũng không có..." Lăng Giáng Hồng liếm liếm môi, có chút không được tự nhiên.

Sở Phi khẽ mím môi, muốn cười lại không dám cười, Lăng Giáng Hồng rất sĩ diện lại cãi bướng, rất nhiều chuyện không chịu thừa nhận: "Việc này, đều là ân oán của một đời trước.

Ta chỉ nhớ rõ, nàng đối với ta tốt lắm."
"Ngốc Phi nhi." Lăng Giáng Hồng vuốt mặt Sở Phi, chân thành nói, "Đối với nàng tốt, sẽ không tổn thương nàng như vậy."

"Giáng Hồng, không phải đã nói bất kể như thế nào, đều sẽ không phóng khai tay Phi nhi sao? Nàng không buông ra, ta cũng sẽ không phóng khai tay nàng." Diễn cảm của Sở Phi cũng rất chân thực, ngón tay móc vào ngón tay Lăng Giáng Hồng, thật chặt chẽ, đến nổi trong nháy mắt Lăng Giáng Hồng lại có sợ hãi.

Bất quá cảm xúc sợ hãi này chỉ chợt lóe lên, hơn nữa trong lòng nàng lo lắng, Sở Phi thật tri kỷ, tri kỷ đến nàng muốn cả đời chiếm dụng, duy độc một người hưởng thụ sự tri kỷ của nàng ấy.

Lăng Chính có thể chính là hung thủ giết mẫu thân mình, chuyện này làm Sở Phi thật bất ngờ, chẳng qua sau khi nàng nghe Lăng Giáng Hồng nói qua chuyện của Lăng Chính, tựa hồ, ngay cả Lăng Giáng Hồng đều muốn đặt Lăng Chính ở vị trí người lạ mà đối đãi, vậy Sở Phi còn để ý cái gì đây?
"Tốt lắm, thời gian của ta cũng không còn nhiều.

Một hồi Lưu Anh Đường sẽ tới đây, để hắn thấy ta ở trong này không tốt lắm." Lăng Giáng Hồng cúi đầu hôn khóe miệng Sở Phi một chút, "Ta đi rồi, nàng ngoan ngoãn nha..."
"Ân." Sở Phi gật gật đầu, cuối cùng vẫn tha thiết mong chờ nhìn Lăng Giáng Hồng một cái, mỗi lần đến đều nhanh như vậy, vội vàng, tiêu sái, thật sự không quen.

"Đừng làm rộn...nếu ta không thể tới thăm nàng, thì đợi tổn thương của nàng hoàn toàn tốt lên, cũng có thể xuất môn thăm ta mà." Lăng Giáng Hồng nắm bắt vành tai của Sở Phi, lần này không hôn khóe môi, mà trực tiếp hôn ở trên môi, "Hài lòng sao?"
"Ân" Sở Phi cười híp mắt gật đầu, như vậy làm Lăng Giáng Hồng không nghĩ nhiều.

Tuy rằng nàng biết đây là bởi vì Lăng Giáng Hồng đánh chính mình hai chưởng mà trong lòng còn áy náy, nhưng mà Lăng Giáng Hồng đã giết người, cũng không thấy nàng áy náy qua.

Lăng Giáng Hồng rời đi không bao lâu, Lưu Anh Đường đã tới rồi.

Hai người gặp mặt nhiều ít cũng có chút xấu hổ, Sở Phi vào nhà ngâm chén nước trà cho Lưu Anh Đường.

Nàng biết cuộc sống Lưu Anh Đường tinh tế, ý đặc biệt tìm đồ để lót dạ, ngâm trà Quân Sơn Ngân Châm phi thường thơm cho Lưu Anh Đường.

Lá trà toàn bộ do người cao tay chế thành, Sở Phi còn tỉ mỉ chọn lựa, nhìn kỹ, thân trà gắn đầy da lông cao cấp, ánh sáng màu sắc rõ, hương khí xanh trong, màu sắc nước trà là màu da cam.

Lưu Anh Đường mở nắp trà ra, thấy hơi trong chén trà hướng thẳng về phía trước, sau khi trải qua bay múa lượng quanh thì sum họp tụ lại trong chén trà.

Giống như một đoàn tơ vàng, u nhã làm cho người ta cảm thấy lộng lẫy cao quý, càng cảm thấy mùi vị cam thuần.

"Quân Sơn Ngân Châm, vô luận hái và chế tạo đều chú ý tinh tế làm người thán phục, hơn nữa thời gian hái tốt nhất chỉ có mấy ngày sau ngày rằm.

Hiện tại cơ hồ chỉ có trong hoàng cung mới có cơ hội uống loại này, Thập Tam cũng là người hiểu biết về trà." Lưu Anh Đường mỉm cười nói, người Lưu gia trừ bỏ võ công cao cường ra, các phương diện khác cũng được tu dưỡng phi thường tốt, mặc dù thân ở giang hồ, suốt ngày cùng một đàn lùm cỏ làm bạn, nhưng đối với bản thân, yêu cầu vẫn còn rất cao.

Tổ tiên Lưu gia xuất phát từ con đường làm quan, đều là văn nhân, sau đó bởi vì sự hắc ám trong triều mới lui ra.


Vì nguyên nhân đó, Lưu gia luôn không buông sự tu dưỡng của con cháu, làm theo yêu cầu bọn hắn biết thư biết lễ.

Có thể trong tiềm thức là trông mong bọn hắn còn trở về triều đình, nhưng mà mấy đời con cháu sau này ngược lại có hứng thú với giang hồ.

Tới đời của Lưu Anh Đường mới chậm rãi có lại hy vọng của tổ tiên lúc ban đầu.

"A, sợ là một loại trà ta cũng không hiểu." Trà là Lăng Giáng Hồng cho, Sở Phi thu thập xong dụng cụ pha trà, im lặng ngồi bên người Lưu Anh Đường.

Lưu Anh Đường lại nhìn chằm chằm vào mặt Sở Phi thật lâu: "Con và Thụ Doanh, thật sự cực kỳ giống nhau, cơ hồ giống nhau như đúc."
Nói như vậy Sở Phi cũng đã nghe qua vài lần, cho nên có đôi khi nàng đều nghe theo soi gương một chút, nhìn xem bộ dáng của mình rốt cuộc ra sao, cùng mẫu thân giống nhau như đúc sao? Nàng cảm giác kém rất nhiều, cứ việc nàng chưa thấy qua Lưu Thụ Doanh chân chính.

"Ngoại công tìm ta có việc sao?" Đây là lần đầu tiên Sở Phi kêu Lưu Anh Đường là ngoại công.

Lưu Anh Đường có chút kích động, thật cao hứng, vẻ mặt kinh hỉ nhìn Sở Phi.

"Con chịu gọi ta ngoại công sao?"
"Ta chưa từng nói qua ta không muốn gọi...!Đúng không?" Sở Phi nghiêng mặt qua, nghiêng đầu cười khẽ.

Lưu Anh Đường thoạt nhìn có chút sợ mình, Sở Phi không biết đây là ảo giác hay là cái gì, tóm lại là loại phi thường thật cẩn thận.

"Ta chỉ là sợ con có chút không thích ứng, bỗng nhiên có một ngoại công."
"Vậy ngoại công cũng không thích ứng phải không, bỗng nhiên có một cháu ngoại đây? Kỳ thật chúng ta giống nhau, đều có chút không biết như thế nào để ở chung.

Ngoại công, lần đầu tiên bởi vì không biết người là ai, cho nên động thủ với người, thực xin lỗi." Sở Phi thấy trà nguội lạnh, lại muốn thay Lưu Anh Đường đổi một ly.

Bọn họ đối thoại rất chậm, hai người đều là nói một đôi lời, lâm vào trầm mặc, sau đó lại nói lên một đôi lời.

Lưu Anh Đường thực thích đứa cháu ngoại này, cứ việc không quen, nhưng mà rất có phong phạm người Lưu gia, thông minh, trong sáng, linh lung, trầm tĩnh, ngoại hình của Sở Phi thực sự là phi thường xuất chúng.

Hắn muốn giữ Sở Phi lại bên người, thậm chí hắn có thể đoán được nếu Sở Phi nguyện ý giúp hắn, Bạch Hổ Bang tương lai chỉ có bốn chữ -- như mặt trời ban trưa.

Nhưng hiện tại lại không thể nóng vội, cần từ từ, thời gian ở chung rất dài.

Hắn cũng không tin máu mủ tình thâm không địch lại Lăng Giáng Hồng nhận nuôi nàng mấy năm, huống chi Lăng Giáng Hồng đã đem tất cả chuyện này đánh nát.

Lưu Anh Đường không vội, thoạt nhìn Sở Phi cũng không gấp, trước tiên cho nhau một ít nhận thức đi.

"Không vội...!Ta ngồi một hồi sẽ đi, không quấy rầy con nghỉ ngơi.


Thập Tam, ta sẽ hảo hảo đối với con, bù lại những gì ta đã thua thiệt Thụ Doanh.

Không phải trước đây chúng ta không nhận thức sao..."
"Cám ơn ngoại công, vì ta, người tổn thất ba thành thuỷ vận, làm mấy ngày nay người luôn vì thế sự mà đau đầu, vất vả bôn ba." Ngữ khí của Sở Phi mang theo xin lỗi, Lưu Anh Đường vừa muốn nói gì đó, Sở Phi lại tiếp tục nói, "Nhưng mà, ngoại công làm như vậy cũng không hoàn toàn bởi vì ta là tôn nữ của người đi?"
"Thập Tam..." Sở Phi tinh xảo đặc sắc, cái gì cũng không lừa được nàng, nhưng Lưu Anh Đường bất ngờ chính là Sở Phi sẽ trực tiếp nói ra như vậy.

"Ngoại công nhất định là biết quan hệ của ta và Minh Phượng cung, cùng với ta hiện tại có thân phận là chưởng môn Quỷ Y môn đúng không? Ta rất muốn biết Bạch Hổ Bang và Quỷ Y môn đến tột cùng là quan hệ như thế nào? Mẫu thân là trúng độc mà chết, chất độc này chính là từ Quỷ Y môn, ta nghĩ năm đó ngoại công không phải không biết."
"Ta..." Lưu Anh Đường không nghĩ tới Sở Phi biết nhiều đến như vậy, "Thập Tam, có rất nhiều chuyện, hiện tại ta không thể nói cho con biết, cũng là vì muốn tốt cho con, biết càng nhiều, lại càng nguy hiểm.

Có lẽ ta có ý này, nhưng ta là thiệt tình xem con là thân nhân của ta.

Con có biết ta dưới gối không có con, chỉ có một nữ nhi là Thụ Doanh...!Ta chỉ còn một mình con.

Coi như ta có toan tính mưu mô, nhưng ta tranh thủ hết thảy cũng là vì Lưu gia, mà sau này sẽ cho con tất cả.

Cho nên Thập Tam, ngoại công sẽ không hại con.

Đối với Thụ Doanh, ta thật sự vô cùng có lỗi, nếu có thể, ta hi vọng hiện tại có thể bù lại cho con một ít."
"A...!Ngoại công, sư phụ, Giáng Hồng, đều hi vọng có thể dựa vào ta chút gì đó, nhưng mà ta thật sự chỉ có hai bàn tay trắng, ta cũng không biết các ngươi có thể dựa dẫm vào ta được cái gì.

Bất quá, ta không muốn thấy người ta quan tâm bị thương tổn, nếu ta có cái gì có thể giúp cho người, cứ việc nói đi.

Những gì người để lại cho ta, lòng ta lĩnh, nếu như có thể lựa chọn, ta vẫn nghĩ tới cuộc sống yên tĩnh."
Sở Phi đứng lên ra khỏi phòng, để lại một mình Lưu Anh Đường.

Lưu Anh Đường nhìn về phía Sở Phi, hơi thở dài...cháu ngoại này tựa hồ còn không biết, cuộc sống yên tĩnh đối với người trong giang hồ mà nói, căn bản chính là yêu cầu xa vời.

Mà thôi, lấy thân phận hiện giờ của nàng mà nói, nàng không đi tìm người khác, người khác cũng sẽ tìm tới nàng.

Sở Phi lao vào phòng, từ cửa sổ nhìn thấy Lưu Anh Đường rời khỏi, mưu toán gì đó ở nàng, làm như vậy là vì cái gì? Sở Phi không biết, cũng không muốn biết...!Nàng có thể làm được cũng chỉ có bao nhiêu đó thôi.

Bất quá nàng cũng không muốn tất cả mọi người cho rằng nàng là ngốc tử, cái gì cũng không biết, cho nên chuyện quan trọng trước tiên là nói cho rõ ràng.

Từ sau khi cùng Lăng Giáng Hồng biểu lộ cõi lòng với nhau, Sở Phi càng muốn đứng thẳng lưng làm người, trước kia thầm nghĩ có thể đứng ở bên người nàng ấy, hiện tại càng muốn chấp tay nàng ấy!
Nàng không cố gắng, không tiếp bước, làm sao có thể làm được?
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: xem, đây là ngọt văn!!!! ( ha hả).


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện