Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.

Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.

"Lúc tớ lên đây thấy cô ấy còn đang nằm, hẳn là không phải cô ấy đâu." Một cô gái làm chứng cho Linh Quỳnh.

"Vậy thì là ai?"

Tiếng hét lúc nãy rõ ràng rất gần đây.

"Không phải là quỷ phá chứ?" Linh Quỳnh đã tỉnh táo hơn không ít, vỗ nhẹ vào mặt rồi đứng lên, hai mắt xoay tròn đảo một vòng.

"......"

Zombie đã rất đáng sợ, cô còn nói là có quỷ ám nữa sao!!

Nghiêm túc chứ? Đầu óc Phòng Tam Thiên xoay chuyển cực nhanh "Chắc là đi từ phía dưới vào, các cậu chắc chắn đã đóng hết cửa rồi chứ?"

Vài người cùng gật đầu, xác định mọi cánh cửa đều đã được đóng chặt.

Mọi người ngưng thần lắng nghe, bên ngoài lại không có động tĩnh gì nữa, giống như vừa rồi chỉ là bọn họ ảo giác tập thể.

Một hồi lâu sau, Phòng Tam Thiên mới nói: "Lúc nãy tớ và Trương Dương ở toilet thấy rất nhiều zombie bên ngoài."

Linh quỳnh thuận miệng nói: "Tối nào chúng nó cũng sẽ mở họp ở đó."

"Mở...... Mở họp?" Zombie mở họp? Zombie cũng biết mở họp hả?!

Linh Quỳnh đổi cách nói "Chính là tụ tập ở đó."

Cô đã phát hiện từ khi đến chỗ này.

Bất quá chỉ cần không tạo ra những âm thanh quá lớn, chúng nó sẽ không di chuyển, cho nên Linh Quỳnh cũng không quan tâm lắm đến chúng nó.

Mọi người: "......"

Tụ tập là tụ tập, sao lại nói là họp, rất dọa người đó, có được không!

"Tụ tập làm cái gì?" Trương Dương truy vấn.

Linh Quỳnh buông tay: " Làm sao tôi biết được, hồi học đại học tôi cũng không học ngôn ngữ zombie."

"......"

Phòng Tam Thiên ngó ra bên ngoài vài lần, không yên tâm lắm "Tớ và Trương Dương đi xuống dưới xem một chút, có nguy hiểm gì sẽ ra tín hiệu cho mọi người."

Linh Quỳnh đã ngồi lại, ngáp dài ngã vào trên ghế sô pha, nhắc nhở Phòng Tam Thiên "Không được tùy tiện mang người vào."

Phòng Tam Thiên lên tiếng, rất nhanh liền biến mất ở đầu cầu thang.

Lúc này mọi người đều đã tỉnh táo, làm sao còn ngủ được, thấp thỏm chờ đợi.

......

Nửa giờ sau.

Linh Quỳnh thập phần hối hận.

Hối hận mình không nên nhất thời cảm thấy mấy người cảnh đẹp ý vui hơn zombie, mà bị ma xui quỷ khiến giúp đỡ bọn họ.

Quả nhiên hảo tâm sẽ không có kết quả tốt......

Lúc này trong tòa nhà đèn đuốc sáng trưng, một đám người cao to, tay cầm vũ khí đang đứng đối diện bọn họ.

Nhóm người này đều là đàn ông, hung thần ác sát, nhìn qua rất là dọa người.

Cô gái duy nhất cũng đứng cách rất xa, mang bộ dáng run bần bật, tỏ vẻ xin lỗi.

Trương Dương che cánh tay lại, mặt mũi bầm dập.

Hai nữ sinh trong đội ngũ nâng đỡ lẫn nhau, cắn răng không dám ra tiếng, thân thể phát run có vẻ rất sợ hãi.

Sắc mặt Phòng Tam Thiên rất khó coi, cùng những người đứng phía sau hắn giằng co cùng đám người kia.

Mà Linh Quỳnh vẫn ngồi trên sô pha như cũ, chậm rãi thở dài "Tôi không phải đã nói với anh không được tùy tiện mang người vào rồi à, nghe không hiểu sao?"

Phòng Tam Thiên vừa chột dạ vừa hối hận "Tôi cho rằng chỉ còn một người sống sót......"

Hắn và Trương Dương đi xuống, kiểm tra kỹ càng từng ngóc ngách.

Vốn dĩ không phát hiện được cái gì, nhưng khi bọn họ chuẩn bị lên lầu, đột nhiên có một cô gái xuất hiện ở ngoài cửa kính, khóc lóc cầu cứu.

Cô chỉ đơn độc một mình, nhìn qua có vẻ rất tuyệt vọng.

Bọn họ cũng từng trải qua cái loại tuyệt vọng đó, mặc dù biết khả năng có nguy hiểm, nhưng vẫn động lòng trắc ẩn.

Cho nên......

"Mày, đứng lên." Một người đầu trọc trong hàng ngũ chỉ vào Linh Quỳnh "Nhanh lên!"

"Anh hung dữ cái gì chứ."

Linh Quỳnh liếc nhìn hắn một cái, từ trên sô pha đứng lên, để một bàn tay ra sau người, một bàn tay tùy ý vuốt phẳng nếp gấp trên váy.

"Bớt nói nhảm đi." Đầu trọc hình như biết cái BUFF vai ác chết là vì nói nhiều, không nói nhiều vô nghĩa, dùng vũ khí trong tay khoa tay múa chân "Nữ đứng bên phải, nam đứng bên trái, nhanh lên, đừng lề mề nữa."

Linh Quỳnh vừa lúc ở bên phải, cho nên cô đứng yên không nhúc nhích.

Nhưng hai nữ sinh kia bởi vì sợ hãi, mà run run rẩy rẩy đi qua.

Đầu trọc nháy mắt với đồng bọn.

Trừ bỏ Phòng Tam Thiên và Trương Dương, còn lại mấy người đàn ông đều sẽ bị soát người thô lỗ.

Bọn họ giận mà không dám nói gì.

Khi xác định không có vũ khí, đầu trọc mới hỏi: "Các ngươi còn có đồng bọn khác không?"

Tiếng ' không có ' của Phòng Tam Thiên bị Linh Quỳnh cắt đứt.

"Có a."

Con ngươi đầu trọc nhíu lại, nguy hiểm nhìn về phía Linh Quỳnh "Ở đâu?"

Linh Quỳnh thành thành thật thật mà trả lời: "Ở phía sau."

Phòng Tam Thiên: "......"

Bên đó làm gì có đồng bọn nào.

Chỉ có một đám zombie không biết tụ tập ở nơi đó làm gì.

Ở trong mắt đầu trọc, Linh Quỳnh chính là một tiểu nha đầu kiều kiều nhược nhược, không có tính uy hiếp gì.

Điều duy nhất làm người ta cảm thấy không hợp lý, chính là hình như cô không có chút sợ hãi nào.

Nhưng đầu trọc vẫn không cảm thấy Linh Quỳnh có bao nhiêu tính uy hiếp, hắn xoay đầu, phân phó người đi kiểm tra.

Chính ngay lúc này, Linh Quỳnh bỗng nhiên động.

Phanh!

Rầm ——

Đầu trọc bóng lưỡng của người đàn ông bẹp xuống một chút, trong không khí tràn ngập một cổ mùi rượu nồng đậm.

Máu tươi trộn lẫn với rượu chảy xuôi xuống.

Đầu trọc theo bản năng giơ tay quẹt đầu một chút.

Máu đầy tay, mọi thứ trước mắt dường như bị bao phủ bởi một màu đỏ tươi.

Cơn đau chậm chạp xông lên, trong nháy mắt đầu như là muốn vỡ toang ra, bóng người trước mắt từ một cái biến thành hai cái.

Linh Quỳnh nhân cơ hội đè lại vũ khí trong tay đầu trọc, dùng sức giựt một cái, lại chuyển phương hướng, ngược lại với đầu trọc, va mạnh vào đầu hắn.

Hai mắt đầu trọc trắng dã ra, rầm một tiếng ngã xuống.

Những người còn lại bây giờ mới phản ứng, lần lượt giơ vũ khí lên.

.

Âm thanh lên đạn cùm cụp không ngừng.

Linh Quỳnh lập tức lên tiếng: "Các ngươi tốt nhất đừng nổ súng nha, phía dưới có không ít bảo bối đâu, nếu dẫn chúng nó đến thì chúng ta đều phải chết."

Bảo bối?

Zombie?

Nổ súng ở trong thành phố không phải hành động sáng suốt.

Cho nên lúc trước bọn họ mới không xông vào......

"A!"

Phanh ——

Bọn họ chỉ suy tư hai giây như vậy thôi, lại có thêm một người ngã xuống đất không dậy nổi.

"Cmn!"

"Lên!"

"Bắt lấy con đàn bà kia!"

......

Linh Quỳnh ném vũ khí trong tay xuống, khom lưng nhặt tờ khăn giấy từ trên mặt đất lên, rút ra lau tay sạch sẽ.

Khăn giấy trắng như tuyết bị nhuộm thành màu đỏ tươi.

Ngón tay thon dài trắng nõn ném khăn giấy ra, khăn giấy chậm rãi rơi xuống mặt đất, bị giày cao gót lóe ánh sáng dẫm lên.

Trừ những người ngã trên mặt đất, Phòng Tam Thiên và những người khác đều rất kinh hãi

Đây...... Đây là chuyện người làm sao?

Tốc độ Linh Quỳnh giải quyết mấy người này cực nhanh, khi bọn họ còn chưa phản ứng kịp, người đều đã bị đập xong, nằm gọn trên mặt đất.

Mỗi tay một cái, y như gõ củ cải!

"Nhìn tôi làm gì?" Linh quỳnh đi đến bảo tọa —— ghế sô pha bên kia ngồi xuống, dùng nước khoáng rửa tay, thập phần tự nhiên mà phân phó bọn họ "Trói bọn chúng lại."

"......"

Phòng Tam Thiên thở ra một hơi, chậm rãi khiếp sợ.

May mắn thay hắn không vì lúc trước tiểu cô nương này nhìn qua nhu nhược, mà cảm thấy cô thật sự như vậy.

Rốt cuộc cô chính là một người tàn nhẫn, bây giờ còn dám đi tản bộ một mình.

Phòng Tam Thiên mang theo người đi tìm dây thừng, trói toàn bộ nhóm người này lại, cô gái kia cũng tạm thời trói lại luôn.

Hai nữ sinh theo bản năng chạy đến bên cạnh Linh Quỳnh, bưng trà rót nước, quạt cho cô.

Phòng Tam Thiên cũng thu nhặt hết vũ khí lên, để lên trước mặt Linh Quỳnh.

Linh quỳnh tùy tay lấy chơi, thủ pháp thuần thục nhanh chóng, phảng phất như từng được huấn luyện qua vậy.

Trường hợp lúc này cực kỳ giống đại lão dẫn theo tiểu đệ cướp sạch của người ta, đang kiểm kê chiến lợi phẩm.

"Hứa tiểu thư đã được huấn luyện chuyên nghiệp sao?" Phòng Tam Thiên cẩn thận hỏi.

Linh quỳnh liếc hắn một cái, ném linh kiện trong tay xuống, vỗ vỗ tay "Chuyện đó cũng không khó."

——— Vạn vật đều có đường phân cách ———

Linh Quỳnh: Bỏ phiếu cũng không khó, sao các người không bỏ?

***

Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện