Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
"Hứa tiểu thư, cô không đi cùng sao?"
Phòng Tam Thiên thấy Linh Quỳnh còn đứng bên cửa sổ, vội gọi một tiếng.
Linh Quỳnh không đáp nhưng vẫn quay người về phía bọn họ.
Đám người bị cột vào bên kia không biết bị cái gì mà đột nhiên sợ hãi, rối loạn muốn trốn chạy.
"Thả tôi ra, xin các người hãy thả tôi ra, là do bị ép nên tôi mới......"
Tuy rằng người phụ nữ kia đã bị trói, nhưng đám người Phòng Tam Thiên lại không bịt miệng cô ta.
Cô ta vốn khá im lặng, luôn làm giảm cảm giác tồn tại của mình xuống hết mức.
Lúc này thấy bọn họ hoảng loạn như thế mới lên tiếng kêu bọn họ thả mình ra.
Linh Quỳnh vừa lúc đi đến bên cạnh cô ta, nghe thấy tiếng nói của cô ta, dừng bước.
Cô vừa dừng lại, người phụ nữ liền vô cớ rùng mình một cái.
Đám người này rất bình thường, chỉ duy cô gái nhỏ này cho cô cảm giác rất quỷ dị......
Rõ ràng nhìn qua chẳng có tính uy hiếp gì, còn có vẻ là nữ sinh yếu nhất trong đội ngũ.
Nhưng mà những người này hình như rất tôn kính cô.
Lúc này cô đột nhiên đứng ở trước mặt mình, bóng người phủ xuống mang cả theo cảm giác áp bách, khiến hô hấp của cô cũng trở nên trầm trọng.
"Xin các người thả tôi ra, tôi không muốn chết......" Người phụ nữ nỗ lực bày ra bộ dạng đáng thương.
Linh Quỳnh khom lưng, nhặt một miếng vải trên mặt đất lên, nhét vào miệng người phụ nữ, ngón tay trắng nõn dựng thẳng lên đặt bên môi, "Suỵt."
Tiểu cô nương cười gian xảo, giày cao gót dẫm lên mặt đất rồi đi đến bên phía ghế sô pha, cô cầm lấy một cái ba lô, dần dần đi xa.
Mồ hôi lạnh trên trán người phụ nữ lăn dài trên má, nhỏ giọt xuống cái cổ trắng nõn.
Vài giây sau, cô ta mới có thể từ từ hít thở, thở dốc từng chút từng chút một.
"Ở đây có người!"
"Đã bị trói rồi, an toàn!"
"Còn có người bỏ chạy!"
"Đuổi theo xem!"
Tiếng bước chân hỗn độn truyền đến từ dưới lầu, sau đó có một đám người xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
Khi người phụ nữ thấy rõ kiểu quần áo những người đó mặc, mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Là người phía chính phủ ......
Tiếc rằng suy nghĩ này còn chưa lắng xuống, chất lỏng ấm áp màu đỏ tươi liền bắn lên mặt cô ta.
Người phụ nữ: "......"
Cô ta cứng ngắc quay đầu, người đàn ông bị cột bên cạnh đang trừng mắt, cứ như không thể tin mình sẽ chết như vậy.
...
Thang máy thuận tiện nhất khu trung tâm thương mại này đã không thể dùng, thang cuốn tự động là nơi đám người phía dưới kia đi lên, cho nên bọn họ chỉ có thể đi xuống từ lối đi an toàn.
Lối đi an toàn tối om, chỉ có tiếng bước chân vội vã xuống lầu của bọn họ.
Đằng sau hình như có người đang đuổi theo.
Còn có tiếng nói chuyện mơ hồ của bọn họ với nhau.
"Ở đằng trước kìa."
"Mau đuổi theo!"
"Mấy người?"
"Không rõ lắm, đừng để bọn chúng chạy thoát!"
Phía sau lưng Phòng Tam Thiên toàn là mồ hôi, không phải bởi vì chạy vội, mà vì đám người phía sau.
Bọn họ là ai? Vì sao lại mặc quần áo phía chính phủ, mà lại muốn gϊếŧ những người sống sót?
Đủ loại vấn đề quanh quẩn ở trong đầu hắn.
Xuống đến tầng ba, đội ngũ bị buộc phải dừng lại, hai người dùng sức kéo chốt cửa, hét lớn: "Anh Thiên, cửa bị khóa cứng rồi!"
Vèo ——
Viên đạn cắm vào mặt đất, Phòng Tam Thiên lập tức đẩy cánh cửa bên cạnh ra "Bên này!! Nhanh lên!!"
"Hứa tiểu thư đâu?"
"Vừa rồi còn ở phía sau......"
Phòng Tam Thiên ngó đầu ra xem, bên ngoài không còn ai, mà chỉ thấy đầu cầu thang có người đuổi tới.
Phòng Tam Thiên lập tức đóng cửa lại, tìm vài thứ ở bên cạnh để chặn cửa "Đi mau."
Tầng này thực sự rất tối, giống như khu dự trữ đồ ăn ở trung tâm thương mại.
Bọn họ không dám chậm trễ, một đường chạy như điên về phía trước.
Có người chạy vội còn không quên hỏi: "Hứa tiểu thư đi đâu vậy?"
Vấn đề này không ai có thể trả lời.
Ai cũng không chú ý tới từ khi nào Linh Quỳnh biến mất, bình thường cô ấy cũng luôn lặng yên không một tiếng động, thật giống như cũng không tồn tại.
Vèo ——
Phanh!
Rầm!
Tấm kính bên cạnh vỡ vụn, có một nữ sinh vì quá sợ hãi nên dẫm trúng cái gì đó, trực tiếp ngã xuống.
Sau khi người bị ngã, toàn bộ đội ngũ đều ngừng lại.
Phanh!
Phòng Tam Thiên hạ giọng: "Ngồi xổm xuống, ngồi xổm xuống!!"
...
Hai thân ảnh cao lớn cầm vũ khí lại gần đó, ánh sáng đèn pin thỉnh thoảng đảo qua bốn phía, phản chiếu ánh sáng của những mảnh thủy tinh vỡ gần đó.
Một người trong đó đột nhiên ra hiệu một người đi chung cùng lại gần xem.
Lối đi nhỏ bị bao phủ bởi những mảnh vụn thủy tinh lẫn lộn với những vết máu, còn có những giọt máu nhỏ giọt ở hướng ngược lại.
Hai người liếc nhau, tách ra hành động.
Trong đó có một người tắt đèn pin đi, đeo thêm kính nhìn đêm, hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì, dễ dàng tránh khỏi chướng ngại vật, tới gần một cái giá.
Đằng sau cái giá có hai người đang nấp, lúc này che miệng, cũng không dám thở mạnh.
Không có bất kì âm thanh nào, hoàn cảnh yên tĩnh giống như đang dày vò họ.
"A!"
Người bên kia đột nhiên phát ra một tiếng thét chói tai.
Hắn bị người ta túm lấy cổ áo, nhấc lên.
Phanh!
Bóng đen đứng bên cạnh cứng đờ ra, sau đó rớt xuống.
Người bị túm cổ áo cũng ngã xuống tiếp đó.
Giọng nói Phòng Tam Thiên truyền đến "Mau tới đây!"
Vũ khí của Phòng Tam Thiên không có ống giảm thanh, thanh âm vừa rồi kia chắc chắn sẽ thu hút những người khác đến.
Ba người nhanh chóng rời khỏi chỗ này, đáng tiếc là vẫn đụng phải đám người kia.
Nhưng rất nhanh sau đó Phòng Tam Thiên phát hiện, đối phương căn bản không chỉ có hai người.
Mà là bốn người.
Từ khi bọn họ vào nơi này đã chia thành hai tổ.
Sau khi Phòng Tam Thiên nổ súng, cũng dẫn một tổ khác đến, bao vây bọn họ.
Lòng Phòng Tam Thiên lạnh đi một nửa.
Chẳng lẽ bọn họ sẽ chết ở chỗ này?
"Bọn ta không có bị nhiễm viruss, vì sao các người muốn gϊếŧ bọn ta?" Phòng Tam Thiên lên tiếng, ý định kéo dài thời gian lúc nói chuyện với bọn họ.
Người đối diện giơ vũ khí lên, không có ý muốn nói chuyện cùng bọn họ, rõ ràng là muốn gϊếŧ chết toàn bộ đám người bọn họ.
Giao lưu thất bại.
Phòng Tam Thiên hít sâu một hơi, nói với người đang được mình cõng sau lưng: "Tôi đánh lạc hướng bọn họ, các cậu tự mình chạy trước đi."
"Anh Thiên, không được."
"Đừng nói những thứ vô nghĩ đó.."
Phòng Tam Thiên cầm lấy món đồ bên cạnh, ném vào người phía trước, nã một phát súng ngay bên trái.
"Chạy!"
Phòng Tam Thiên không nhìn thấy rõ, dù sao chính là quét loạn một hồi.
Khi viên đạn cuối cùng được bắn ra, hắn sờ xuống chỗ đạn dự phòng, lại chỉ sờ được không khí.
Vừa rồi chạy trên đường, chẳng biết đã rơi từ lúc nào.
Phòng Tam Thiên thầm nghĩ, thật sự phải chết rồi.
Hắn lúc này núp sau một kệ để hàng, lắng nghe tiếng bước chân nặng nề ngày càng gần, máu cũng đông lại.
Không chết ở trong tay Zombie, lại chết trong tay con người.
Đầu Phòng Tam Thiên xoay chuyển cả ngàn lần, nhưng mà chờ hắn nghĩ xong, lại phát hiện có chỗ không đúng lắm.
Tiếng bước chân biến mất rồi......
Phòng Tam Thiên sợ là cái bẫy nên đang do dự có nên ngó thử bên ngoài hay không thì đột nhiên nghe được bên ngoài có người kêu tên mình.
"Phòng Tam Thiên."
Hứa tiểu thư?
Phòng Tam Thiên lập tức từ đằng sau kệ để hàng đi ra.
Linh Quỳnh cầm một cây gậy huỳnh quang để chiếu sáng, đeo một cái balo một vai, không biết bên trong đó chứa thứ gì.
Bên chân cô là một người đàn ông cao lớn, sống chết không rõ.
"Hứa tiểu thư, hai người còn lại đâu?"
Linh Quỳnh lắc nhẹ cây gậy huỳnh quang, ánh sáng chiếu lóa, Phòng Tam Thiên nhìn thấy bên kia có một người nằm trên mặt đất.
Làm sao Hứa tiểu thư hạ gục bọn họ thế?
Chiều cao, cân nặng của hai bên là không thể so sánh a......
Hắn cũng không nghe thấy chút âm thanh nào a.
"Không phải các người có vũ khí à?" Linh Quỳnh rất không hiểu, khi đi thì Phòng Tam Thiên cũng đã chia đều vũ khí của đám người lúc trước cho tất cả mọi người rồi mà, tại sao không dùng?
"Nó tạo ra tiếng động quá lớn, không dám dùng bừa." Phòng Tam Thiên lau mồ hôi lạnh trên trán một phen "Hơn nữa còn không biết bọn họ có bao nhiêu người."
Quan trọng nhất chính là, lúc trước trong đội ngũ bọn họ tuy có thêm một lô vũ khí, nhưng cũng không có thêm bao nhiêu đạn nên căn bản không dám lấy ra luyện tập.
Cho nên trên thực tế sẽ dùng......
——— Vạn vật đều có đường phân cách———
Linh quỳnh: Nhãi con, bỏ phiếu đi nào~
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~