Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.

Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.

~~~

Khương Tầm Sở vừa ra khỏi cửa liền thấy Linh Quỳnh.

Thấy hắn ra, tiểu cô nương lập tức nở nụ cười xán lạn "Ổn chứ?"

Khương Tầm Sở gật đầu: "Ổn."

Hắn khẽ cau mày, quay đầu lại nhìn vào trong phòng, sao chỗ lúc nãy nói chuyện có điểm là lạ? Linh Quỳnh nhìn qua theo tầm mắt hắn.

Cửa phòng đang chậm rãi đóng lại, nhưng vẫn có thể thấy một ít khung cảnh bên trong.

Nụ cười trên mặt tiểu cô nương hơi phai nhạt đi, trước khi cửa hoàn toàn khép kín lại, cô nắm lấy tay Khương Tầm Sở "Ca ca, tôi đói bụng, chúng ta đi ăn cái gì đi."

Chút cổ quái trong đầu Khương Tầm Sở bị cỗ âm thanh mềm nhẹ bao trùm "Muốn ăn gì?"

"Muốn ăn nhiều lắm." Linh Quỳnh cười nói: "Ví như ca ca nè."

"...... Đừng quậy nữa."

"Được thôi. Khi tới đây tôi thấy có một nhà hàng đang mở, chúng ta đến đó ăn đi."

"Nhà hàng trong căn cứ phải có điểm tích lũy mới ăn được."

Nếu xem căn cứ như một thành phố, vậy chỗ kia chắc chắn là một khu nhà giàu, quyền lực.

Cho nên có một hai quán ăn cũng không có gì kỳ quái.

Trên mặt Linh Quỳnh đều là ý cười "Cứ hỏi bọn họ là được, anh chính là khách quý, họ sẽ không tiếc mấy thứ này đâu."

Khương Tầm Sở: "......"

...

Phòng tiếp khách.

Người đàn ông đeo kính khép cuốn sổ ghi chép lại, cửa hông bên cạnh mở ra, có người đi từ bên trong ra, là người đàn ông áo blouse trắng kia.

Người đàn ông đeo mắt nam đứng dậy, "Giáo sư, Khương Tầm Sở không phải người tầm thường, muốn hỏi ra được chuyện gì, còn phải cần thời gian."

"Nhưng mà......"

Người áo blouse trắng có chút không kiên nhẫn, cũng không còn vẻ hòa ái dễ gần như lúc nói chuyện với Khương Tầm Sở nữa.

"Nhưng mà cái gì?"

"Nhưng tôi cảm giác hình như hắn đã nhận ra điều gì đó." Mắt kính nam nói.

"Vậy không hỏi được nữa sao?"

"Cũng không phải, chỉ là yêu cầu nhiều thời gian hơn."

"Bây giờ không có nhiều thời gian như vậy!" Người áo blouse trắng có vẻ rất giận dữ "Cần phải mau chóng hỏi ra"

"Giáo sư, chuyện này......" Người đàn ông đeo mắt kính khó xử, hắn suy nghĩ một lát, nói: "Nếu dùng thuốc, có thể sẽ dễ dàng hơn một chút."

Người áo blouse trắng liền nói ngay: "Vậy dùng đi."

Người đàn ông đeo mắt kính: "Giáo sư, nếu dùng thuốc sẽ có tác dụng phụ."

Người áo blouse trắng: "Bây giờ tôi chỉ cần biết thứ tôi muốn đang ở đâu!"

Người đàn ông đeo mắt kính: "Vậy lần tiếp theo Khương Tầm Sở đến, nghĩ cách cho hắn uống thuốc là được."

Người áo blouse trắng: "Chuyện này tôi sẽ giải quyết, anh có thể xác định lần này có thể thành công không?"

Người đàn ông đeo mắt kính: "Nắm chắc 90%."

Người áo blouse trắng: "Được, tôi sẽ sắp xếp, người tới sẽ kêu anh, anh đi chuẩn bị trước đi."

Người đàn ông đeo mắt kính: "Được."

...

Linh Quỳnh thật đúng là không cần điểm tích lũy, chính như cô nói, nếu Khương Tầm Sở yêu cầu không quá phận, bọn họ đều sẽ tận lực thỏa mãn.

Nhưng đồ ăn trong quán ăn cũng không ngon.

Cuối cùng Linh Quỳnh quyết định trở về ăn mì gói.

Lúc Linh Quỳnh đang hút mì, Khương Tầm Sở đi ra ngoài một chuyến, trở về thì trong tay nhiều thêm một cái hộp.

Khương Tầm Sở đem hộp đặt ở trước mặt cô.

Linh Quỳnh ngậm một ngụm mì, ngẩng đầu nhìn hắn, hút thêm một chút, mì sợi bị cô hút vào hết.

"Đây là cái gì?" Cô mơ hồ không rõ hỏi.

"Quà tặng."

"Quà tặng? Cho ta sao?" Nhãi con nghĩ thông rồi à?!

"Ừm."

Con ngươi Linh Quỳnh sáng ngời, đẩy mì gói ra, kéo hộp qua.

Hộp còn sạch sẽ mới tinh, còn được cột dây ruy băng.

Linh Quỳnh nhấp môi cười, vui rạo rực mà mở ruy băng ra, mở hộp ra.

Một chiếc váy nhỏ màu lam nhạt được xếp trong hộp.

Linh Quỳnh lấy chiếc váy nhỏ ra, không lộng lẫy lắm, nhưng lại hoa lệ so với những chiếc váy bình thường một chút.

"Thích không?"

Linh Quỳnh gật đầu "Thích."

Váy nhỏ xinh đẹp ai mà không thích.

Nuôi nhãi con rồi cũng được báo đáp.

"Vậy là tốt rồi." Khương Tầm Sở thở phào nhẹ nhõm, sợ đưa cho cô, mà cô lại không thích.

Thứ này là lúc trước hắn nhờ Mục Sâm giúp hắn làm ra.

Hôm nay Mục Sâm trở về, nên kêu người đưa cho hắn.

Nhưng vì sao lại muốn tặng cho cô......

Không biết, chỉ là muốn đưa cho cô.

Chỉ cần cô thích, liền muốn đưa cho cô.

Linh Quỳnh đi thay quần áo.

Váy vừa vặn dài đầu gối, có một lớp ren mỏng bên ngoài, da cô lại trắng, nên mặc gì cũng đẹp, đều như sinh ra dành cho cô.

"Cảm ơn."

"Cô thích là tốt rồi."

Linh Quỳnh đột nhiên tiến lên, Khương Tầm Sở lui về sau, đến khi sau lưng là bàn, không thể lui tiếp được nữa.

Linh Quỳnh duỗi tay ấn xuống mặt bàn phía sau hắn, ép vào hắn với tư thế nửa ôm.

"Tôi lại thích anh tự tay cởi nó ra hơn nha."

"......"

Khương Tầm Sở cảm thấy lời Linh Quỳnh nói có nhiều phần trêu chọc hơn.

Một cô gái như vậy......

Không có chút ngại ngùng nào sao?

...... Hiển nhiên cô không có.

Cô còn rất tự nhiên tùy ý, cứ giống như nói câu hôm nay ăn mì gói có ngon không vậy.

Khương Tầm Sở đẩy Linh Quỳnh ra "Không được nói chuyện như vậy nữa."

"Tôi nói chuyện như thế nào?"

"Không cho nói lung tung bừa bãi."

"Không được......" Linh Quỳnh nghiêng nghiêng đầu: "Nhưng anh lấy tư cách gì mà bắt tôi ' không được '?"

"......"

Khương Tầm Sở dường như cảm nhận được trước mặt mình đều là hố, cho dù hắn nói gì đều sẽ giẫm trúng hố.

Khương Tầm Sở quyết định câm miệng, lên lầu trước.

Linh Quỳnh cười khẽ, ngồi lại, ăn hết chỗ mì gói còn lại.

...

Trong căn cứ vào ban đêm chỉ có đường chính lâu lâu mới sáng đèn lên.

Những chỗ còn lại đều tối thui.

Đội ngũ tuần tra đi qua đi lại trên đường phố, có tiếng bước chân đều răm rắp, có chút lạ lẫm trong bóng đêm tĩnh lặng.

Lúc này trong căn phòng nào đó.

Người nằm trên giường đang khua tay loạn xạ, tựa như muốn đuổi cái gì đi.

"Không phải tôi, không phải tôi, đừng tới đây......"

Miệng cô ta lẩm bẩm, nhắm chặt hai tròng mắt, mặt đầy vẻ sợ hãi.

Tiếng bước chân bên ngoài tới gần, như thể có ai đang đến đây.

Người trên giường lại càng giãy dụa dữ dội hơn, thanh âm cũng cao lên, "Đừng tới đây, tôi không muốn, tôi không cố ý......"

"Tôi biết sai rồi, cô đừng tới đây, đừng tới đây!!"

"Aaaa!"

Sau tiếng kêu sợ hãi, cô ngồi bật dậy trên giường.

Mồ hôi lạnh theo chảy dài theo lưng, trong không khí oi bức, cô lại chỉ cảm thấy vừa ướt vừa lạnh.

Lâm Diệu Như ôm đầu, sợ hãi tột độ quét mắt quanh phòng.

Tiếng bước chân đội ngũ tuần tra càng lúc càng xa, cuối cùng im lặng trở lại.

Lâm Diệu Như càng cảm thấy lạnh hơn, cô ôm lấy cánh tay, cả người đều phát run.

Giấc mơ vừa rồi quá chân thật......

"Lâm Diệu Như ......"

Âm thanh yếu ớt không biết vang lên từ đâu.

Hình như là bên trái, hình như là bên phải, lại hình như là...... Bốn phương tám hướng.

"Lâm Diệu Như ......"

"Lâm Diệu Như ......"

"Vì sao mày gϊếŧ tao, sao mày gϊếŧ tao......"

Lâm Diệu Như càng run rẩy mạnh hơn, cô chôn đầu trong đầu gối, bên tai tràn ngập những âm thanh đó.

Vì sao lại gϊếŧ cô ấy......

Vì sao......

Lâm Diệu Như đột nhiên lấy gối đầu, đánh loạn trong không khí, cô ta đứng lên trên giường, gân cổ lên rống: "Tao cmn là ghét mày, chán ghét mày!!"

"Mày là cái thá gì, mày dựa vào cái gì mà dám đứng bên cạnh Sâm ca, dựa vào cái gì?"

"Lâm Diệu Như ......"

Lâm Diệu Như : "Mày cũng đã chết rồi, còn cho rằng tao sợ mày sao?"

Có lẽ do hét từ nãy đến giờ cho cô ta dũng khí, dùng ánh mắt nhìn chằm chằm vào cửa phòng, trực tiếp đi chân trần xuống, ' Bộp' một cái kéo cửa phòng ra.

"Tao con mẹ nó không sợ mày!"

Lời này mới vừa hét xong, một khuôn mặt đầm đìa máu tươi đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt cô.

Dũng khí khó khăn lắm mới có được bị bóp chết ngay lập tức.

——— Vạn vật đều có đường phân cách———

Ném vé tháng đi các bảo bảo, ném một cái nào~

***

Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện