Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Cha Giang không muốn nói chuyện này cho mẹ Giang, nhưng mẹ Giang một mực bảo vệ Giang Khánh, không chịu thỏa hiệp.
Cuối cùng không còn cách nào khác, nên Cha Giang chỉ còn cách đem chuyện này kể từ đầu đến cuối cho mẹ Giang nghe.
"Làm sao có thể..."
Mẹ Giang lắc đầu, bà không tin.
Từ trước đến nay Khánh nhi luôn hiểu chuyện chu đáo, sao có thể làm ra chuyện này được? "Chứng cứ đây." Cha Giang lạnh mặt nói: "Không lẽ là tôi bịa chuyện à."
"Cái này không phải là do người khác gửi sao? Sao ông biết nó không phải là giả? Nếu như có người cố ý muốn hãm hại Khánh nhi, để cả nhà chúng ta không được bình yên thì sao?"
"Tôi điều tra lại rồi." Cha Giang cũng không ngốc, sao có thể người khác đưa cái gì cũng tin. "Tôi cũng đã hỏi Hàn Cảnh bên kia rồi."
Đoạn video ở trong USB kia cho thấy cảnh Hàn Cảnh bắt Giang Lạc Mộc nhảy xuống.
Họ đã lên kế hoạch tỉ mỉ cho mọi thứ vào đêm hôm đó.
Giang Khánh cố ý tạo ra vụ tai nạn xe cộ đó, để ông thả con mình lại đó.
Ông thật sự coi Giang Khánh là con mình...
Có lẽ.... nó thực sự là thứ được chảy trong máu.
"Chuyện này cứ quyết định vậy đi." Cha Giang không muốn nói thêm gì nữa: "Ngày mai đưa nó về."
Cha Giang sợ chuyện này cứ tiếp tục kéo dài sẽ xảy ra thêm rắc rối.
Không bằng nhịn một lần, đưa người đi luôn.
...
Hôm sau
Linh Quỳnh ngồi tại chỗ của mình chơi game, Giang Lạc Mộc nhanh chóng bấm chuông rồi mới vào lớp.
Hắn bỏ cặp sách bỏ vào trong hộc bàn, quay lại nhìn cô: "Giang Khánh đi rồi!"
Linh Quỳnh ngẩng đầu, kinh ngạc nói: "Chết rồi?"
"? ? ?" Giang Lạc Mộc nghi hoặc nói: "Không phải, cậu ta trở về... Giang gia kia rồi."
Hôm nay lúc hắn thức dậy nhìn thấy người hầu đang thu dọn đồ đạc, lúc hỏi mới biết được là Giang Khánh bị đưa về.
Lúc hắn đi học còn nghe thấy một tiếng động rất lớn ở trong phòng Giang Khánh.
"Thật không tốt." Linh Quỳnh đột nhiên gác cằm lên trên cánh tay hắn: "Giang gia vốn chính là của cậu, đó là cha mẹ của cậu, lẽ ra cậu ta phải rời đi từ lâu rồi."
Giang Lạc Mộc thấy có chút kỳ quái.
Mấy ngày trước bọn họ còn rất lo lắng cho Giang Khánh mà.
Tại sao sau một ngày lại đem người đưa trở về.
Nhưng bây giờ hắn không có tâm trạng để nghĩ đến chuyện này nữa, trong mắt hắn chỉ còn cô gái mang nụ cười nhạt trên khuôn mặt.
"Đến giờ học rồi." Giang Lạc Mộc hơi mất tự nhiên, thấp giọng nói.
Linh Quỳnh dời cằm ra, quay về chỗ nằm sấp xuống.
Giang Lạc Mộc sắp xếp lại những thứ cần dùng trong tiết thứ nhất, tập trung chú ý vào bài học.
Có thể hắn đã tự học, những kiến thức bị thiếu trước kia dường như đã được bù lại.
Bây giờ Giang Lạc Mộc đã có thể theo kịp chương trình học.
Giang Lạc Mộc một bên ghi chép, một bên nghe giáo viên giảng bài, lại phát hiện mình làm sai, muốn tìm cục tẩy sửa lại.
Hắn thò tay vào hộc bàn tìm, không tìm thấy cục tẩy, mà ngược lại đụng trúng những ngón tay nhỏ mềm mại ấm áp.
Giang Lạc Mộc quay đầu nhìn người bên cạnh, tiểu cô nương nằm trên mặt bàn, lúc thấy hắn nhìn qua, nắm tay hắn, nhìn hắn cười cười.
Giang Lạc Mộc: "...."
Giang Lạc Mộc nghe thấy tiếng trái tim mình đập.
Rất nhanh...
"Mọi người tập trung nhìn lên bảng đen."
Thầy giáo gõ gõ vào bảng, Giang Lạc Mộc theo bản năng nhìn về phía trước, tim vẫn đập rất nhanh, không bình tĩnh lại được.
Vừa rồi có một sự vui sướng bí ẩn, hơi căng thẳng nhưng rất kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Hắn cũng không bỏ tay ra, vẫn giữ nguyên tư thế lúc nãy.
Trước kia hắn cảm thấy một tiết học rất dài, nhưng Giang Lạc Mộc lại cảm thấy hôm nay chỉ mới học vài phút đã tan lớp.
Khi có bạn học đi tới, Linh Quỳnh liền buông hắn ra, tự mình chơi đùa.
Giang Lạc Mộc nhịn không được hỏi cô: " Cậu nắm tay tôi làm gì?"
Linh Quỳnh đáp lại một cách cực kì hợp lí: "Không được sao? Cậu muốn thu tiền à?"
"Không.... Không thu."
"Vậy tôi có thể nắm thêm được không?"
Hỏi như vậy... bảo hắn trả lời như nào?
Ngay cả nằm chung một cái giường bọn họ cũng đã làm qua, lúc trước cũng nắm nhau không ít lần, bây giờ hắn mà từ chối thì có hơi mất tự nhiên.
Giang Lạc Mộc tránh không nhìn thẳng vào mắt Linh Quỳnh, lựa chọn trốn tránh: "Tôi đi ra ngoài mua nước."
Linh Quỳnh chớp chớp mắt, bĩu môi.
....
Một Giang gia khác.
Đều ở chung một thành phố, nhưng Giang Khánh lại cảm giác đây hoàn toàn là hai thế giới khác nhau.
Giang Khánh nhìn căn phòng chướng khí mù mịt, tùy ý liếc mắt cũng có thể thấy rác rưởi, sắc mặt hắn đen như mực.
Lúc trước khi cha Giang mẹ Giang tới đón Giang Lạc Mộc về, hắn không đến chỗ này, nên không biết nơi này thế nào.
Về phần cha ruột của hắn.
Giang Khánh nhìn người đàn ông nằm trên sofa, toàn thân đầy mùi rượu, tiếng ngáy vang trời, đáy lòng cảm thấy buồn nôn.
Người ở nơi này cư xử như thế nào chứ?
Giang Khánh lập tức có ý nghĩ bỏ trốn khỏi nơi này.
Nhưng mà...
Hắn nắm chặt tay cầm của xe lăn, ngôi này thậm chí còn không có thang máy, hắn được người khác đưa lên, căn bản không thể xuống được.
Hơn nữa Giang gia bên kia...
Hắn không biết tại sao họ có thể biết được chuyện kia.
Bọn họ cũng không khỏi quá tuyệt tình rồi.
Hắn đã cầu xin bọn họ, cũng đã nhận sai, nhưng bọn họ vẫn muốn đưa hắn về nơi này.
Giang Khánh không cam lòng, trong lòng càng thêm oán hận Giang Lạc Mộc.
Nếu không có nó, làm sao có thể xảy ra chuyện này .
Hắn vẫn là thiếu gia được yêu chiều nhất Giang gia.
Giang Đại Phú mơ mơ màng màng cảm thấy có người nhìn mình, gã ngồi dậy thì nhìn thấy một cậu bé ngồi trên xe lăn.
Giang Đại Phú dụi dụi mắt, đột nhiên tỉnh táo lại: "Uầy, đây không phải là con trai ta sao? Con về đây để thăm cha con à?"
Giang Khánh: "...."
Giang Đại Phú ngồi xuống, giọng ông ta rất lớn, còn vô cùng thô tục.
"Nhìn con trai ta một cái nào, ăn mặc giống như minh tinh, không hổ là con trai lão tử, còn biết trở về thăm cha."
Nói xong, Giang Đại Phú sờ sờ quần áo của Giang Khánh: "Đây là loại vải gì..."
"Đừng chạm vào tôi!"
Giang Khánh tức giận quát một tiếng, trong mắt tràn đầy sự chán ghét.
Giang Đại Phú sửng sốt nói: "Được được, không đụng vào, chân của con có chuyện gì sao?"
"Phòng của tôi ở đâu?"
"Phòng? Sao vậy, con còn muốn ở cùng lão tử vài ngày à?" Giang Đại Phú vẫn chưa biết chuyện Giang Khánh bị đuổi về, Giang gia không liên lạc được với ông ta cho nên trực tiếp đưa người đến cửa nhà.
Cửa không đóng, cho nên bây giờ Giang Khánh mới ngồi được ở trong phòng.
Giang Khánh không nói lời nào, Giang Đại Phú gãi đầu đưa Giang Khánh tới một căn phòng.
"Vậy con ở phòng này đi."
Trong phòng có rất ít đồ, nhưng trên tường treo đầy giấy khen, người đoạt giải thưởng là Giang Lạc Mộc.
Giang Lạc Mộc...
Ba chữ này đâm thẳng vào mắt Giang Khánh một cách đau đớn.
"Cái tên tiểu tử mất dạy Giang Lạc Mộc kia, bây giờ giàu có rồi, lão tử nuôi nó lâu như vậy, cũng không thấy nó trở về thăm ta, đúng là cái thứ bạch nhãn lang không có lương tâm." Giang Đại Phú nhìn thấy giấy khen, mắng nhiếc không ngừng.
"Con trai, cũng là con còn có lương tâm, biết đến thăm cha. Lần này đến thăm cha, có mang thứ gì tốt đến hiếu kính cho cha không?"
"Tôi bị đuổi ra ngoài." Giang Khánh ném những lời này xuống, trực tiếp đóng cửa.
Giang Đại Phú: "..."
Sau đó Giang Đại Phú gõ cửa ầm ầm, rống to: "Sao lại thế này? Lúc trước không phải Giang gia còn nói lúc nào cũng sẽ coi mày là con trai của họ sao?"
Vì thế cho nên Giang Đại Phú mới có được rất nhiều tiền.
Bằng không gã cũng không đồng ý để Giang Khánh về bên kia.
Nhưng tại sao bây giờ lại bị đuổi về?
Giang gia sẽ lấy lại số tiền kia chứ
Giang Khánh không để ý tới ông, Giang Đại Phú vội vàng đi tìm điện thoại.
Trên màn hình hiện ra mấy cuộc gọi nhỡ của Giang gia, Giang Đại Phú vội vàng gọi lại.
Đầu bên kia là Cha Giang nhận điện thoại.
Giang Đại Phú cười cười: "Giang tiên sinh, sao lại thế này, tại sao Giang Khánh lại bị đuổi ra ngoài?"
Cha Giang: " Năm đó đã ôm lầm Giang Khánh và Lạc Mộc, bây giờ nên sửa chữa lại sai lầm rồi, chỉ là mỗi người đều trở về vị trí vốn có mà thôi."
Giang Đại Phú tiếp tục hỏi: "Uầy, không đúng, lúc trước không phải các người bảo sẽ nuôi nấng Giang Khánh sao?"
Cha Giang trầm mặc, thở dài: "Tự ông hỏi nó đã làm ra chuyện gì đi!"
Nói xong liền cúp điện thoại.
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~