Editor: Tuyết Hạ Bình Chi

Chu Tịnh sửa sang quần áo lại, nhắc nhở người đàn ông kia nhanh lên, sau đó vội vàng rời đi.

Không ai chú ý tới, có hai người đang trốn bên trong lùm cây.

Linh Quỳnh ngồi dưới đất, nhàm chán đếm cỏ dại.

Thẩm Hàn Đăng đứng ở một bên, khi người đi hẳn, gọi cô một tiếng, "Bọn họ đi rồi."

Linh Quỳnh ném cỏ dại trong tay đi, hỏi hắn: "Anh chụp lại chưa?" Điện thoại di động của cô quên sạc pin nên tắt nguồn rồi.

Thẩm Hàn Đăng đưa điện thoại cho cô, vừa đưa ra lại nghĩ tới gì đó, lấy lại, "Đã chụp."

Linh Quỳnh cũng không muốn xem hình chụp trong điện thoại, con mắt lóe lên ánh sáng hóng chuyện "Người đàn ông kia là ai thế?"

"Chưa gặp qua."

Linh Quỳnh 'Nga' một tiếng, "Chuyện này có lợi cho anh không?"

"Có."

Tất nhiên nếu Chu Tịnh muốn lấy được sản nghiệp Thẩm gia, thì không thể làm ra chuyện nào quá giới hạn, trong đó có cả việc trước khi bà ta nắm vững quyền hành, tuyệt đối không thể tái hôn, thậm chí không thể có đối tượng.

Thẩm gia là một miếng bánh lớn như vậy, người nhìn chằm chằm bà ta cũng không phải chỉ mỗi Thẩm Hàn Đăng.

"Có ích là được, con yêu cố lên nha!" Linh Quỳnh yên tâm, dự định đi từ trong bụi cỏ ra ngoài.

Ba ba chỉ có thể giúp con tới đây!

Soạt soạt——

Linh Quỳnh bị kéo lại, tóc dài rực rỡ ánh kim lướt qua tán cây, từ từ rơi xuống, váy ẩn vào màu xanh lá cây của thảm thực vật.

"Vừa rồi cậu không nhìn thấy đâu, hơi bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, thiếu một chút nữa thôi là cởi hết......"

"Có ảnh chụp không?"

"Có có có, tôi gửi cho cậu."

Trên con đường nhỏ bên ngoài, có âm thanh nói chuyện truyền đến.

Linh Quỳnh bị thẩm Hàn Đăng nửa ôm, lá cây bốn phía tươi tốt, từng chùm sáng li ti từ kẽ lá xuyên qua chiếu trên người bọn họ.

Người bên ngoài càng lúc càng đi xa, sau khi Thẩm Hàn Đăng xác định người đã đi xa, mới buông Linh Quỳnh ra.

Thẩm Hàn Đăng: "Làm sao cô biết Chu Tịnh hẹn hò ở chỗ này?"

"Tôi không biết."

"Vậy vừa rồi cô đang tìm cái gì?"

"Tùy tiện đi loanh quanh thôi." Linh Quỳnh nghiêng nghiêng đầu "Ở đây không thể tùy tiện đi ngắm cảnh sao?"

"......" Thẩm Hàn Đăng đột nhiên nghiêng người, tới gần Linh Quỳnh, dùng âm lượng đủ để hai người nghe thấy nói "Tốt nhất cô đừng để tôi phát hiện bí mật nhỏ của cô."

Linh Quỳnh: "......"

Cô có cái bí mật nhỏ nào sao? Linh Quỳnh cảm thấy mình quang minh chính đại, cũng không sợ bị người ta phát hiện bí mật nhỏ.

......

Chu Tịnh thay một bộ quần áo, chuyện trò vui vẻ với mọi người, nhận lời chúc phúc sinh nhật từ người khác.

Bầu không khí bị Bùi Tử Thanh làm trầm đi, lại dần dần náo nhiệt lại.

Linh Quỳnh giật dây thẩm Hàn Đăng, "Không phải anh không có quà sinh nhật tặng bà ta sao, hay lấy mấy tấm ảnh lúc nãy tặng bà ta đi?"

Đồ tốt cần phải chia sẻ.

Ảnh chụp của người ta sao có thể không cho người ta xem.

Linh Quỳnh cảm thấy ý tưởng này cực kỳ hay, mong đợi nhìn thẩm Hàn Đăng.

Thẩm Hàn Đăng: "Không cần thiết."

Thẩm Hàn Đăng căn bản không có chuẩn bị quà tặng gì, mà trước kia Chu Tịnh cũng chưa từng nhận được, cho nên cũng không thấy kì lạ.

Chu Tịnh tìm người dụ Thẩm Hàn Đăng ra chỗ khác, gọi Linh Quỳnh đến nói chuyện.

"Cô thấy sao, có thoải mái không?" Lời nói của Chu Tịnh tựa như đang lo lắng, hỏi thăm Linh Quỳnh.

"Chu tổng, ngài muốn nói gì cứ việc nói thẳng." Thái độ của Linh Quỳnh đối với Chu Tịnh lúc tốt lúc xấu, bất quá khi dùng từ đều rất cẩn thận, sẽ không để cho bà ta bắt được nhược điểm trong lời nói của cô.

Chu Tịnh liếc nhìn cô một cái, "Một lúc nữa cô đi đến phòng thứ ba bên trái của tầng ba cho tôi."

"Vì sao?"

Chu Tịnh cũng không có ý giải thích, "Diệp tiểu thư, đến lúc đó cô sẽ biết."

Linh Quỳnh hoài nghi Chu Tịnh muốn làm chuyện xấu, nhưng cô không có chứng cứ.

Cũng không thể là muốn......

Thẩm Hàn Đăng không biết bị người ta dẫn đến chỗ nào rồi, Linh Quỳnh không thể làm gì khác là tự mình đi lên lầu.

"Phòng thứ ba bên trái......" Linh Quỳnh đếm thầm đi qua, đứng ở cửa nhìn hai phía một chút.

Lúc này tất cả khách mời đều ở phía dưới, trên hành lang không có một ai.

Linh Quỳnh đè chốt cửa xuống, đẩy cửa đi vào.

Trong phòng tối đen không thể thấy được gì, Linh Quỳnh bước vào bên trong hai bước, cửa phòng 'Răng rắc' một tiếng đóng lại.

Linh Quỳnh xoay người trong nháy mắt, nhìn thấy có một bóng đen nhào về hướng mình.

"!!!"

Cái quái gì!

Linh Quỳnh xoay người tránh đi, nhấc chân chính là đạp một cước tới.

......

Thẩm Hàn Đăng bị người ta lôi kéo nói chuyện, mới đầu hắn cũng không thấy gì lạ, nhưng đối phương cứ nói chuyện mãi không kết thúc, làm hắn bắt đầu cảm thấy không thích hợp.

Hắn cùng người này lại không quen, nào có nhiều chuyện như vậy để nói.

Thẩm Hàn Đăng từ chối người kia, đi vào đám người, tìm bóng dáng Linh Quỳnh.

Điện thoại Linh Quỳnh không có pin, bây giờ còn cất trên người hắn, muốn gọi điện thoại cũng không thể.

Không có......

Không có.

Lục tung khắp nơi cũng không thấy người

"Hàn Đăng, con đang tìm cái gì?" Chu Tịnh bưng một ly đồ uống tới, cười nói: "Ta dẫn con đi gặp mấy người trong công ty."

Thẩm Hàn Đăng nhíu mày.

Người của công ty...... Bà ta có thể để mình tiếp xúc những người đó sao?

"Không muốn gặp." Thẩm Hàn Đăng cự tuyệt.

"Hàn Đăng." Chu Tịnh trách móc lắc đầu, "Bây giờ không phải lúc giận dỗi lung tung."

Thẩm Hàn Đăng rất không nể mặt mũi, "Bà sẽ tốt bụng như vậy sao? Có gì nói thẳng ra đi, hà tất phải giả mù sa mưa."

Chu Tịnh cũng không giận, chỉ là thở dài một tiếng: "Đứa nhỏ này, làm sao hiểu làm ta nhiều như vậy, trước đây con mới bao nhiêu tuổi, nếu không phải là ta, bây giờ Thẩm gia cũng không biết bị người ta chia tách thành bộ dáng gì."

Chu Tịnh đã nói những lời này rất nhiều lần, làm cho Thẩm Hàn Đăng nghe đến mệt mỏi.

Thẩm Hàn Đăng vội vã tìm Linh Quỳnh, cũng không có tâm trạng nghe.

Chu Tịnh một mặt 'Vì muốn tốt cho con', tận lực thuyết phục: "Hàn Đăng, mấy vị kia vẫn chờ con, con đi gặp một chút đi......"

Giọng nói bà ta hơi lớn, làm cho khách mời bốn phía đều hướng mắt về phía này.

Tiếp đó người ta nhìn thấy thẩm Hàn Đăng mặt lạnh rời đi, căn bản không thèm cho Chu Tịnh chút mặt mũi nào.

Người trong công ty muốn chỉ muốn gặp người thừa kế này một chút, vậy mà hắn đến một chút mặt mũi cũng không cho.

Chu Tịnh ở phía sau sầu bi thở dài, lập tức lấy được mấy ánh mắt đồng tình.

"Lúc trước còn có người nói Chu tổng này nọ, ta thấy rõ ràng là vị kia không nên thân."

"Còn không phải sao, nếu không phải là bà ấy tận tâm tận lực duy trì, bây giờ không chắc sẽ thành cục diện gì đâu."

"Chu tổng cũng thật đáng thương, phải chăm sóc con người ta thì thôi đi..... Vậy mà còn thêm ở đây có vấn đề."

"Hắn thật sự có bệnh sao? Ta thấy hắn hình như rất bình thường a."

"Bình thường cái gì, có một lần ta tận mắt nhìn thấy , hắn đẩy Chu tổng vào bể bơi, suýt chút nữa dìm Chu tổng chết đuối."

"Không...... Không thể nào?"

"Nhiều người cũng đã trông thấy hắn phát bệnh, nếu không tin thì cô đi hỏi một chút liền biết."

" Nếu vậy thì Chu tổng cũng quá đáng thương......"

Chu Tịnh đưa mắt nhìn thẩm Hàn Đăng rời đi, khóe miệng hơi cong lên, cực nhanh sau đó lại bị bà ta đè về.

Chu Tịnh quay người đi đến chỗ ít người, gọi một cú điện thoại ra ngoài, "Theo sát Thẩm Hàn Đăng một chút, đừng để hắn đi lên lầu."

......

Thẩm Hàn Đăng tìm không thấy Linh Quỳnh, đáy lòng ẩn ẩn bất an, có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không? Hay là......

Ông......

Điện thoại Thẩm Hàn Đăng rung lên, có tin nhắn đến.

[ Tôi ở lầu ba, phòng ba bên trái.]

Số điện thoại thì xa lạ, nhưng trực giác Thẩm Hàn Đăng biết đây là tin Linh Quỳnh gửi.

Lầu ba?

Thẩm Hàn Đăng gần như là chạy hết sức bình sinh lên lầu, vừa tới cửa phòng thứ ba, cửa đã tự động bị người ta mở ra.

Linh Quỳnh trốn ở sau cửa, hắn vẫy tay với hắn "Mau vào đây."

Thẩm Hàn Đăng vào phòng, thứ đầu tiên trông thấy là một người đàn ông nằm bất động dưới đất, không rõ sống chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện