Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.

Edit by Tuyết Hạ Bình Chi & Triệu Mộc Hạ.

~~~

Nguồn ánh sáng tỏa ra từ chỗ đầu rồng.

Lớn chừng bàn tay, trông như bạch ngọc hình tròn lơ lửng trong ánh sáng, chuẩn xác mà nói, là nó đang phát sáng.

"Đây chính là Kỳ Lân Đồ sao?"

"Ừ." Vẻ mặt Lầu Tinh Lạc vẫn lạnh nhạt, nhìn không ra vui buồn.

Lầu Tinh Lạc nhắc nhở Linh Quỳnh cách xa ra một chút, hắn đi qua để lấy xuống.

Đầu rồng giống như một cái đài cao, Lầu Tinh Lạc phi thân mà lên, đáp sang bên cạnh Kỳ Lân Đồ.

Sưu ——

Lầu Tinh Lạc vừa vươn tay ra, liền bị một đạo linh lực ép trở về.

Mấy người bay từ xa mà đến, cùng lúc ra tay, bức Lầu Tinh Lạc xuống khỏi đầu rồng.

"Cút đi!" Một người trong đó chỉ vào Lầu Tinh Lạc "Kẻ trộm như ngươi là cái thá gì mà cũng dám đòi nhúng chàm Kỳ Lân Đồ!"

Những người này mặc y phục có ký hiệu đặc biệt của Phi Long phái, cũng đều là người của Phi Long phái.

Mà sau khi mấy người này tới, một đám người khác cũng đuổi theo sau, không nói hai lời trực tiếp đánh.



Mục tiêu của ba phe đều là Kỳ Lân Đồ.

Lầu Tinh Lạc cách Kỳ Lân đồ gần nhất, nhưng mà tất cả mọi người đều không muốn đối phương lấy được Kỳ Lân Đồ, cho nên đánh nhau loạn xạ, để lấy được Kỳ Lân Đồ cũng không dễ dàng như vậy.

Lầu Tinh Lạc thả rắn đen ra, trong nháy mắt rắn đen biến lớn, vẫy đuôi hất tung mấy người.

Hình dáng của rắn đen so với xương rồng có vẻ hơi nhỏ.

Nhưng mà so với con người mà nói, chính là một quái vật khổng lồ.

Lầu Tinh Lạc được rắn đen tương trợ, đáp xuống đầu rồng một lần nữa.

"Không thể để bọn hắn lấy được Kỳ Lân Đồ!" Không biết là ai rống lên một tiếng.

Lầu Tinh Lạc dù sao chỉ có một mình, cho dù có rắn đen ở bên cạnh giúp hắn, nhưng đối mặt với sự tấn công của nhiều người như vậy, khó tránh cũng có vài sơ hở, cố gắng mấy lần cũng không lấy được Kỳ Lân Đồ.



Linh Quỳnh vừa định đi lên giúp con mình một chút, bên tai bỗng nhiên vang lên một tiếng 'Ầm ầm' cực lớn.

Mặt đất và xương rồng cùng rung lên dữ dội.

Các vết nứt như mạng nhện dần dần lan ra khắp bộ xương rồng, ánh sáng bắt đầu lan ra khắp nơi.

Những tia sáng bắn ra tứ phía, tạo ra hết những màng bọc này đến màng bọc khác.

Linh Quỳnh phát hiện mình cũng bị những màng bọc này giam cầm.

Màng bọc ánh sáng không có tính công kích, nhưng mà không thể thoát ra.

Mặc kệ ngươi dùng bao nhiêu linh lực để công kích, đều sẽ bị những tia sáng này hấp thu.

Linh Quỳnh chống nạnh, nhìn về hướng đầu rồng.

Cách mấy tầng ánh sáng làm cho tất cả mọi thứ xung quanh đều mơ hồ.

【 Tình yêu, rút thẻ không?】 Giọng nói ngọt ngào của Vinh Diệu tràn ngập dụ hoặc, 【 Rút thẻ là có thể ra ngoài cứu vớt đứa con yêu của ngài nha. 】



"Không rút thì sao?"

Vinh Diệu chiếu hình ảnh một chùm pháo hoa nở rộ trước mắt Linh Quỳnh.

Không rút là sẽ nổ? "......"

Khắc kim có thể sẽ đến trễ, nhưng sẽ không thể không đến.

Linh Quỳnh thở dài rồi lại hít một hơi thật sâu, rất tức giận.

Mỗi ngày chỉ biết nghĩ làm sao lừa tiền của ba ba!

......

Ầm ầm ——

Toàn bộ không gian bị rung chuyển, đá vụn từ trên đỉnh đầu rơi xuống, rơi vào trong đống xương thú làm những mảnh vụn xương thú bắn ra tung tóe.

Bởi vì mặt đất lắc lư, ánh sáng không ổn định, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện vài khe hở.

Linh Quỳnh nắm lấy xương rồng, leo lên.

Người ở phía trên đánh nhau rất náo nhiệt, không có ai chú ý tới cô.

Kỳ Lân Đồ lặng lẽ lơ lửng trong những chùm sáng.

Nhưng vào lúc này, một đôi tay trắng nõn từ phía sau vươn tới, cầm lấy Kỳ Lân Đồ, kéo về bên kia một cái.

Ầm ầm ——

Mặt đất lắc lư càng ngày càng dữ dội hơn.

Ánh sáng của Kỳ Lân Đồ biến mất, ánh sáng lộ ra từ khe hở cũng biến mất toàn bộ.

"Kỳ Lân Đồ!!"

Mới vừa rồi Kỳ Lân Đồ còn lơ lửng ở trên không, lúc này đang bị tiểu cô nương cầm trên tay.

Thấy mọi người nhìn về phía nàng, nàng còn đưa tay ra quơ chào hỏi, nụ cười trên mặt cực kỳ nhu thuận.

Nếu như không phải trong tay nàng còn cầm Kỳ Lân Đồ, bọn họ sẽ không cảm thấy tiểu nha đầu này có tính uy hiếp đâu.

"Giao đồ ra!"



"Ngươi tự đi mà lấy." Linh Quỳnh bày ra tư thế nghênh chiến.

Khi cô bày ra cái tư thế này, trong nháy mắt những người còn lại cũng khẩn trương đứng lên.

Nhưng mà Linh Quỳnh đột nhiên bước sang bên cạnh một bước, kéo Lầu Tinh Lạc lại, quay người nhảy khỏi đầu rồng, váy xẹt trong không khí tạo ra một đường cong ưu mỹ.

"......"

"????"

"Cmn!"

"Ngăn cô ta lại!"

"Đừng để cho bọn họ chạy!!"

Đằng sau tiếng rống giận dữ liên tiếp.

Linh Quỳnh rơi xuống mặt đất, gọi bọn người Giáng Canh "Chạy đi, nhìn cái gì đấy?"

Giáng Canh: "......"

Ngài đang làm gì mới đúng đó!!

Chúng ta muốn cần thứ đồ chơi này để làm gì, người cướp cái gì mà cướp!!

Khi người phía sau đuổi tới nơi, Giáng Canh không còn thời gian chửi bậy, dẫn theo các đệ tử vội vàng chạy trốn.

......

Chỗ không người.

Khi bọn họ chạy được một khoảng cách, vứt bỏ hết những người phía sau, mới dám dừng lại nghỉ ngơi.

Linh Quỳnh che ngực, chậm rãi hô hấp.

Một tay cô còn đang ôm Lầu Tinh Lạc, người sau dùng ánh mắt thâm thúy mà nhìn cô, không biết đang suy nghĩ gì.

Linh Quỳnh buông Lầu Tinh Lạc ra, lấy Kỳ Lân Đồ, mỉm cười mà đưa cho hắn: "Ầy, giúp ngươi cướp đó."

Lông mày Lầu Tinh Lạc hơi nhăn lại, chưa kịp mở miệng, Kỳ Lân Đồ liền bị người khác lấy đi .

Giáng Canh cầm đồ lùi lại mấy bước, ngữ khí nghiêm khắc: "Tiểu tổ tông, ngài không thể cho hắn!"

Linh Quỳnh: "Vì sao?"

Thứ này là ta lấy về cho con yêu cơ mà!

Còn hại ta tốn nhiều tiền như vậy!

Giáng Canh: "Thứ này...... Nếu hắn muốn mở Kỳ Lân Đồ ra, ngài không thể cho hắn."

Linh Quỳnh nháy nháy mắt "Cần ta nhắc nhở một chút ngươi, chúng ta muốn làm chuyện gì không?"

Nguyệt Thị nhất tộc muốn làm gì?

Không phải là khôi phục dĩ vãng huy hoàng, lần nữa trở thành Chúa Tể Đại Lục sao?

Thứ chúng ta cầm chính là kịch bản của nhân vật phản diện đó.

Bây giờ con cô coi như thật sự muốn mở Kỳ Lân Đồ ra, giải phóng cái thứ sức mạnh gian ác kia, cũng không phải chuyện gì xấu đối với Nguyệt thị, có gì không tốt?

"Tiểu tổ tông, thứ chúng ta muốn không phải một cái đại lục đầy man rợ, gϊếŧ chóc." Giáng Canh trầm mặt, "Một khi mở Kỳ Lân Đồ ra, cả sinh linh trên toàn bộ đại lục này sẽ bị diệt vong."

Đến lúc đó người cũng chết hết, bọn hắn xưng bá cho ai nhìn!!

Có thể đừng cố tình gây sự như vậy hay không!!

"Làm sao ngươi biết, ngươi thấy qua chưa?"

Giáng Canh nghẹn họng một chút "...... Trên sách ghi như vậy."

"Trên sách cũng không chắc là không viết linh tinh, trả cho ta." Linh Quỳnh đưa tay về phía hắn.

"Tiểu tổ tông......"

"Trả, cho, ta." Linh Quỳnh gạt ra nụ cười, gằn từng chữ nói.

Giáng Canh: "......"

"Hắn nói không sai, khi mở Kỳ Lân Đồ ra, chính xác sẽ xảy ra diệt vong." Lầu Tinh Lạc lạnh nhạt nói.

Linh Quỳnh hơi hơi nghiêng đầu, trong mắt phản chiếu rõ ràng hình dáng thiếu niên, lông mi buông xuống, chặn lại tất cả cảm xúc nơi đáy mắt.

Hắn nói: "Ngươi không cần phải cho ta."

Linh Quỳnh thu tầm mắt lại, đi đến bên cạnh Giáng Canh, đưa tay lấy đi Kỳ Lân Đồ.

Giáng Canh không chịu buông tay, cuối cùng dưới ánh mắt chằm chằm của Linh Quỳnh, chậm rãi buông lỏng ngón tay ra.

Xong rồi xong rồi!

Tổ tông đây là điên mất rồi!

Lúc trở về làm sao mà báo cáo với các vị trưởng lão đây!

"Cho ngươi." Linh Quỳnh vui rạo rực mà đưa cho Lầu Tinh Lạc.

Kỳ Lân Đồ lớn chừng bàn tay nằm trong lòng bàn tay của Linh Quỳnh, làm nổi bật lên hai bàn tay vừa thon dài vừa xinh đẹp của cô.

Lầu Tinh Lạc mở to mắt "Ngươi...... Thật sự cho ta?"

"Ta cướp nó là vì ngươi, ngươi có muốn hay không?"

Giọng nói tiểu cô nương ngọt mềm, giống như con mèo nhỏ không ngừng gãi trong lòng, tâm can hắn không ngừng nổi lên từng trận rung động.

Lầu Tinh Lạc: "......"

Hắn chậm chạp đưa tay, tiếp lấy Kỳ Lân Đồ, đầu ngón tay đụng tới tay mu bàn tay nàng, cảm giác mịn màng ấm áp, đầu ngón tay cũng run rẩy theo một chút.



——— Mọi thứ đều có điểm phân cách———

Giáng Canh: Ta không còn gì nữa.

Tiểu tiên nữ: Bỏ phiếu đi, ngươi còn có thể ***.

***

Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện