Không biết qua bao lâu, thời điểm Vu Hoan mơ màng sắp ngủ, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, một đám người ăn mặc thống nhất xông vào, phía sau đi theo đại hán vẻ mặt lo lắng.
“Là nàng sao?” Người dẫn đầu chỉ vào Vu Hoan, nghiêm túc hỏi đại hán kia.
Đại hán liên tục gật đầu, “Là…… Là nàng.”
“Mang đi.”
Dứt lời, lập tức có người tiến lên một trái một phải giữ chặt cánh tay Vu Hoan, Vu Hoan nhíu nhíu mày, lạnh lẽo nói: “Buông ra, ta tự biết đi.”
Hai người bị khí thế trên người Vu Hoan trong nháy mắt phát ra kinh sợ một phen, đáy lòng bốc lên một cổ khủng hoảng, bàn tay đang tóm lấy Vu Hoan cũng buông ra vài phần.
Vu Hoan xoa xoa cánh tay, bất mãn ồn ào, “Hảo hảo nói chuyện không chịu, lại động tay động chân, ta là một tiểu cô nương mà các ngươi cũng không biết xấu hổ! Biết các ngươi là đang bắt người, không biết còn tưởng rằng các ngươi muốn phi lễ ta đây!”
“……” Nhóm người vừa tới có chút há hốc mồm, hiển nhiên là không dự đoán được cô nương vừa lạc vào này sẽ cho ra cái phản ứng như vậy.
“Nhìn cái gì mà nhìn, đi a!” Vu Hoan trừng mắt nhìn mấy người kia liếc mắt một cái, đẩy mấy người kia, dẫn đầu đi ra cửa phòng.
“……” Lần đầu tiên gặp người bên ngoài lạc vào kiêu ngạo như vậy.
Thôi, đây là người thành chủ muốn gặp, vẫn là không nên đắc tội thì tốt hơn.
Xét thấy trình độ kiêu ngạo của Vu Hoan, đoàn người chỉ có thể đi theo phía sau nàng, chỉ những lúc cần chỉ đường, mới có người đi ở phía trước.
Dọc theo đường đi gặp một ít người, đều là dùng ánh mắt quái dị nhìn Vu Hoan.
Vu Hoan bị đưa tới một cung điện thực xa hoa, những người đó chỉ cùng nàng đi tới cửa điện, trong đại điện đàn sáo dễ nghe, ca vũ thanh bình, Vu Hoan vừa đi vào đã nghe tới một cổ hương vị trụy lạc.
Xuyên thấu qua bóng người tung bay, Vu Hoan nhìn đến vị nam tử ngồi ở tối cao, trong ngực ôm một nữ tử mặc sa y trong suốt.
Nam tử kia ăn mặc nhưng thật ra nhân mô cẩu dạng…… Vu Hoan trực tiếp từ bỏ ý tưởng đánh giá hắn trưởng thành bộ dạng gì, tản bộ xuyên qua nhóm vũ cơ.
“Ngươi chính là thành chủ Hắc ma thành?” Vu Hoan nhướng mày, một chút cũng không khách khí mở miệng.
Yến Hồng Thiên đáy mắt có một tia kinh ngạc, nha đầu này thế mà cũng có chút phân lượng. Người đến nơi đây, có ai dám nói chuyện cùng hắn như vậy? Có ý tứ!
“Hỏi ngươi đấy? Có biết lễ phép hay không!” Vu Hoan hiển nhiên là có chút không kiên nhẫn.
“Làm càn, dám nói chuyện cùng thành chủ đại nhân như vậy.” Nữ tử trong lòng Yến Hồng Thiên kiều mị a một tiếng.
“Ta lại không nói với ngươi, ngươi kêu gì mà kêu.” Vu Hoan trắng mắt liếc nữ tử kia một cái, “Ăn mặc đồi phong bại tục như vậy, có chút xấu hổ nào hay không.”
Nữ tử: “……” Nàng đồi phong bại tục? Nàng không biết xấu hổ?
Nữ tử tức giận đến khuôn mặt đỏ bừng, đôi tay ôm cổ nam tử, làm nũng nói: “Thành chủ, ngươi xem cái nha đầu chết tiệt kia, lại dám nói người ta như vậy, ngươi phải giúp người ta giáo huấn nàng.”
Yến Hồng Thiên không dao động, chỉ vô cùng hứng thú nhìn chằm chằm Vu Hoan.
Nữ tử thấy Yến Hồng Thiên không để ý tới mình, đáy lòng vừa tức vừa bực, đành phải đem lửa giận phát lên người Vu Hoan.
“Ngươi là cái thứ gì, nhìn thấy thành chủ còn không hành lễ, người tới a, đánh cho ta!”
Nữ tử này phỏng chừng cũng có chút địa vị, nàng nói xong, đám vũ cơ vừa rồi còn đang khiêu vũ liền sôi nổi hướng tới vây quanh Vu Hoan.
Yến Hồng Thiên không rên một tiếng nhìn những biến hóa này, trong ánh mắt gia tăng nghiền ngẫm, không có chút ý tứ muốn nhúng tay.
Vu Hoan nhìn lướt qua nhóm vũ cơ, con ngươi híp lại, trước khi các nàng động thủ, đánh đòn phủ đầu. Đối phó nam nhân chút thân thủ này của nàng không đủ xem, nhưng còn với nữ nhân……
Vu Hoan cả người đau nhức, vô lực nằm ở trên mặt đất, vẻ mặt bi phẫn, mẹ nó tên ngu xuẩn nào nghĩ ra cái loại cốt truyện này?
Đây chỗ nào là nữ nhân, quả thực so với nam nhân còn hung hãn hơn, nhìn tay nhỏ chân nhỏ kia, như thế nào lại có lực lượng lớn như vậy!
Vu Hoan đáy lòng thực nghẹn khuất, mẹ nó cái địa phương khốn kiếp này, ngay cả mấy nữ nhân đều có thể khi dễ nàng, quả thực là đủ rồi!
Nữ tử nằm ở trong lòng ngực Yến Hồng Thiên, đắc ý nhìn Vu Hoan, “Thành chủ, nha đầu này người ta nhìn rất thích, không bằng ban thưởng cho người ta được không?”
Yến Hồng Thiên duỗi tay nâng cằm nữ tử, cưỡng bách nàng nhìn về phía mình, nữ tử thâm tình nhìn nam tử anh tuấn đối diện, ngay ở thời điểm nàng cho rằng hắn sẽ giống dĩ vãng đáp ứng mình.
Yến Hồng Thiên ánh mắt đột nhiên trở nên âm u, nữ tử run rẩy, đáy lòng tràn ngập hoảng sợ, sắc mặt thoắt một cái liền trở nên tái nhợt.
Tựa hồ bị biến hóa của nữ tử làm cho hài lòng rồi, Yến Hồng Thiên thế nhưng nở nụ cười, ngữ điệu nhẹ nhàng chậm chạp nói: “Ta gần đây có phải hay không quá sủng ngươi? Ân?”
Vu Hoan quỳ rạp trên mặt đất, cằm gác ở trên cánh tay, rất có hứng thú nhìn biến cố phía trên.
Đem chính mình kéo vào rắc rối đi!
Bất quá, nam nhân này…… Rất nguy hiểm, không thể mạnh bạo.
Cảm giác trên người không còn quá đau đớn, Vu Hoan mới chầm chậm từ trên mặt đất bò dậy, những người này……
Dám đánh nàng!
Giỏi lắm!
“Đem nàng dẫn đi.” Yến Hồng Thiên mạnh mẽ đẩy nữ tử kia ra, lạnh giọng phân phó.
Đồng tử nữ tử kia co chặt, thần sắc kinh sợ xuất hiện trên mặt nàng, nàng ôm chặt cánh tay Yến Hồng Thiên, “Không cần thành chủ đại nhân, Nhiêu nhi biết sai rồi, Nhiêu nhi không dám nữa.”
Yến Hồng Thiên chán ghét tránh khỏi tay nữ tử, nữ tử khóc như lê hoa đái vũ, trực tiếp quỳ xuống, trên người sa mỏng như thế nào cũng không che đậy được cảnh xuân bên trong, nhưng Yến Hồng Thiên lại dường như không hề thấy được.
“Thành chủ đại nhân, Nhiêu nhi thật sự biết sai rồi, về sau sẽ không tái phạm, cầu thành chủ đại nhân tha cho Nhiêu nhi lần này đi!” Nàng thật vất vả bò đến vị trí này, không thể cứ như vậy bị dẫn đi.
Hậu quả kia…… Đối với nàng mà nói quả thực sống không bằng chết.
Yến Hồng Thiên lạnh lùng nhìn vũ cơ còn vây quanh Vu Hoan, vũ cơ hiểu ý, lập tức ra tay, đè lại nữ tử không ngừng giãy giụa, không màng tới nàng lớn tiếng ồn ào, nhanh chóng đem nàng nâng xuống.
Đại điện rất mau an tĩnh lại, chỉ còn lại mình Vu Hoan cùng Yến Hồng Thiên.
“Ngươi rất có cá tính, ta thích.” Yến Hồng Thiên không chút nào che dấu ý muốn chiếm hữu của mình đối Vu Hoan, ánh mắt đầy lửa nóng nhìn chằm chằm nàng.
“Đúng không.” Vu Hoan khóe môi giơ lên, “Vậy ngươi sẽ thích ta tới trình độ nào đây?”
Yến Hồng Thiên trong mắt nghiền ngẫm càng thêm nồng đậm, “Ngươi muốn ta sủng ngươi tới trình độ nào?”
Nhiều năm như vậy, nữ nhân đi vào nơi này không phải khom lưng uốn gối thì chính là kêu trời khóc đất, còn chưa từng có một nữ nhân nào dám lớn lối lại bình tĩnh như vậy, cho dù là bị người vây đánh cũng biểu hiện vô cùng phong khinh vân đạm.
“Nếu ta nói ta muốn vị trí Phu nhân thành chủ thì sao?” Vu Hoan cười như không cười đối lại tầm mắt tìm tòi nghiên cứu của Yến Hồng Thiên, “Như thế nào? Hoài nghi ta? Cũng phải, một nữ nhân vừa tới nơi này, cũng dám cùng ngươi kêu gào đòi làm Thành chủ phu nhân, nếu là ta, phỏng chừng đã sớm cho người kéo ra ngoài chém.”
Yến Hồng Thiên ánh mắt nóng cháy lên, nữ nhân nhẫn tâm kiêu ngạo như vậy, hắn thích.
“Mười ngày sau cử hành đại hôn, như vậy ngươi vừa lòng không?” Yến Hồng Thiên chậm rãi bước xuống, đi đến trước mặt Vu Hoan, duỗi tay muốn đi sờ lên khuôn mặt Vu Hoan.
Vu Hoan đáy lòng một trận ghê tởm, nghiêng đầu tránh bàn tay Yến Hồng Thiên, “Thực vừa lòng, nhưng ta cũng là có cốt khí, trước ngày đó, ngươi không được chạm vào ta.”
“Ha ha ha……” Yến Hồng Thiên đột nhiên phá lên cười, thu bàn tay thất bại trở về, “Ngươi nha đầu này thực sự có ý tứ, yên tâm, ta Yến Hồng Thiên còn không đến mức đối với một tiểu nha đầu dùng cách cưỡng ép.”
Hắn muốn nữ nhân bao nhiêu mà không có?
Tiểu nha đầu này…… Vậy ở lâu một thời gian chơi chơi cũng không tồi.
“Là nàng sao?” Người dẫn đầu chỉ vào Vu Hoan, nghiêm túc hỏi đại hán kia.
Đại hán liên tục gật đầu, “Là…… Là nàng.”
“Mang đi.”
Dứt lời, lập tức có người tiến lên một trái một phải giữ chặt cánh tay Vu Hoan, Vu Hoan nhíu nhíu mày, lạnh lẽo nói: “Buông ra, ta tự biết đi.”
Hai người bị khí thế trên người Vu Hoan trong nháy mắt phát ra kinh sợ một phen, đáy lòng bốc lên một cổ khủng hoảng, bàn tay đang tóm lấy Vu Hoan cũng buông ra vài phần.
Vu Hoan xoa xoa cánh tay, bất mãn ồn ào, “Hảo hảo nói chuyện không chịu, lại động tay động chân, ta là một tiểu cô nương mà các ngươi cũng không biết xấu hổ! Biết các ngươi là đang bắt người, không biết còn tưởng rằng các ngươi muốn phi lễ ta đây!”
“……” Nhóm người vừa tới có chút há hốc mồm, hiển nhiên là không dự đoán được cô nương vừa lạc vào này sẽ cho ra cái phản ứng như vậy.
“Nhìn cái gì mà nhìn, đi a!” Vu Hoan trừng mắt nhìn mấy người kia liếc mắt một cái, đẩy mấy người kia, dẫn đầu đi ra cửa phòng.
“……” Lần đầu tiên gặp người bên ngoài lạc vào kiêu ngạo như vậy.
Thôi, đây là người thành chủ muốn gặp, vẫn là không nên đắc tội thì tốt hơn.
Xét thấy trình độ kiêu ngạo của Vu Hoan, đoàn người chỉ có thể đi theo phía sau nàng, chỉ những lúc cần chỉ đường, mới có người đi ở phía trước.
Dọc theo đường đi gặp một ít người, đều là dùng ánh mắt quái dị nhìn Vu Hoan.
Vu Hoan bị đưa tới một cung điện thực xa hoa, những người đó chỉ cùng nàng đi tới cửa điện, trong đại điện đàn sáo dễ nghe, ca vũ thanh bình, Vu Hoan vừa đi vào đã nghe tới một cổ hương vị trụy lạc.
Xuyên thấu qua bóng người tung bay, Vu Hoan nhìn đến vị nam tử ngồi ở tối cao, trong ngực ôm một nữ tử mặc sa y trong suốt.
Nam tử kia ăn mặc nhưng thật ra nhân mô cẩu dạng…… Vu Hoan trực tiếp từ bỏ ý tưởng đánh giá hắn trưởng thành bộ dạng gì, tản bộ xuyên qua nhóm vũ cơ.
“Ngươi chính là thành chủ Hắc ma thành?” Vu Hoan nhướng mày, một chút cũng không khách khí mở miệng.
Yến Hồng Thiên đáy mắt có một tia kinh ngạc, nha đầu này thế mà cũng có chút phân lượng. Người đến nơi đây, có ai dám nói chuyện cùng hắn như vậy? Có ý tứ!
“Hỏi ngươi đấy? Có biết lễ phép hay không!” Vu Hoan hiển nhiên là có chút không kiên nhẫn.
“Làm càn, dám nói chuyện cùng thành chủ đại nhân như vậy.” Nữ tử trong lòng Yến Hồng Thiên kiều mị a một tiếng.
“Ta lại không nói với ngươi, ngươi kêu gì mà kêu.” Vu Hoan trắng mắt liếc nữ tử kia một cái, “Ăn mặc đồi phong bại tục như vậy, có chút xấu hổ nào hay không.”
Nữ tử: “……” Nàng đồi phong bại tục? Nàng không biết xấu hổ?
Nữ tử tức giận đến khuôn mặt đỏ bừng, đôi tay ôm cổ nam tử, làm nũng nói: “Thành chủ, ngươi xem cái nha đầu chết tiệt kia, lại dám nói người ta như vậy, ngươi phải giúp người ta giáo huấn nàng.”
Yến Hồng Thiên không dao động, chỉ vô cùng hứng thú nhìn chằm chằm Vu Hoan.
Nữ tử thấy Yến Hồng Thiên không để ý tới mình, đáy lòng vừa tức vừa bực, đành phải đem lửa giận phát lên người Vu Hoan.
“Ngươi là cái thứ gì, nhìn thấy thành chủ còn không hành lễ, người tới a, đánh cho ta!”
Nữ tử này phỏng chừng cũng có chút địa vị, nàng nói xong, đám vũ cơ vừa rồi còn đang khiêu vũ liền sôi nổi hướng tới vây quanh Vu Hoan.
Yến Hồng Thiên không rên một tiếng nhìn những biến hóa này, trong ánh mắt gia tăng nghiền ngẫm, không có chút ý tứ muốn nhúng tay.
Vu Hoan nhìn lướt qua nhóm vũ cơ, con ngươi híp lại, trước khi các nàng động thủ, đánh đòn phủ đầu. Đối phó nam nhân chút thân thủ này của nàng không đủ xem, nhưng còn với nữ nhân……
Vu Hoan cả người đau nhức, vô lực nằm ở trên mặt đất, vẻ mặt bi phẫn, mẹ nó tên ngu xuẩn nào nghĩ ra cái loại cốt truyện này?
Đây chỗ nào là nữ nhân, quả thực so với nam nhân còn hung hãn hơn, nhìn tay nhỏ chân nhỏ kia, như thế nào lại có lực lượng lớn như vậy!
Vu Hoan đáy lòng thực nghẹn khuất, mẹ nó cái địa phương khốn kiếp này, ngay cả mấy nữ nhân đều có thể khi dễ nàng, quả thực là đủ rồi!
Nữ tử nằm ở trong lòng ngực Yến Hồng Thiên, đắc ý nhìn Vu Hoan, “Thành chủ, nha đầu này người ta nhìn rất thích, không bằng ban thưởng cho người ta được không?”
Yến Hồng Thiên duỗi tay nâng cằm nữ tử, cưỡng bách nàng nhìn về phía mình, nữ tử thâm tình nhìn nam tử anh tuấn đối diện, ngay ở thời điểm nàng cho rằng hắn sẽ giống dĩ vãng đáp ứng mình.
Yến Hồng Thiên ánh mắt đột nhiên trở nên âm u, nữ tử run rẩy, đáy lòng tràn ngập hoảng sợ, sắc mặt thoắt một cái liền trở nên tái nhợt.
Tựa hồ bị biến hóa của nữ tử làm cho hài lòng rồi, Yến Hồng Thiên thế nhưng nở nụ cười, ngữ điệu nhẹ nhàng chậm chạp nói: “Ta gần đây có phải hay không quá sủng ngươi? Ân?”
Vu Hoan quỳ rạp trên mặt đất, cằm gác ở trên cánh tay, rất có hứng thú nhìn biến cố phía trên.
Đem chính mình kéo vào rắc rối đi!
Bất quá, nam nhân này…… Rất nguy hiểm, không thể mạnh bạo.
Cảm giác trên người không còn quá đau đớn, Vu Hoan mới chầm chậm từ trên mặt đất bò dậy, những người này……
Dám đánh nàng!
Giỏi lắm!
“Đem nàng dẫn đi.” Yến Hồng Thiên mạnh mẽ đẩy nữ tử kia ra, lạnh giọng phân phó.
Đồng tử nữ tử kia co chặt, thần sắc kinh sợ xuất hiện trên mặt nàng, nàng ôm chặt cánh tay Yến Hồng Thiên, “Không cần thành chủ đại nhân, Nhiêu nhi biết sai rồi, Nhiêu nhi không dám nữa.”
Yến Hồng Thiên chán ghét tránh khỏi tay nữ tử, nữ tử khóc như lê hoa đái vũ, trực tiếp quỳ xuống, trên người sa mỏng như thế nào cũng không che đậy được cảnh xuân bên trong, nhưng Yến Hồng Thiên lại dường như không hề thấy được.
“Thành chủ đại nhân, Nhiêu nhi thật sự biết sai rồi, về sau sẽ không tái phạm, cầu thành chủ đại nhân tha cho Nhiêu nhi lần này đi!” Nàng thật vất vả bò đến vị trí này, không thể cứ như vậy bị dẫn đi.
Hậu quả kia…… Đối với nàng mà nói quả thực sống không bằng chết.
Yến Hồng Thiên lạnh lùng nhìn vũ cơ còn vây quanh Vu Hoan, vũ cơ hiểu ý, lập tức ra tay, đè lại nữ tử không ngừng giãy giụa, không màng tới nàng lớn tiếng ồn ào, nhanh chóng đem nàng nâng xuống.
Đại điện rất mau an tĩnh lại, chỉ còn lại mình Vu Hoan cùng Yến Hồng Thiên.
“Ngươi rất có cá tính, ta thích.” Yến Hồng Thiên không chút nào che dấu ý muốn chiếm hữu của mình đối Vu Hoan, ánh mắt đầy lửa nóng nhìn chằm chằm nàng.
“Đúng không.” Vu Hoan khóe môi giơ lên, “Vậy ngươi sẽ thích ta tới trình độ nào đây?”
Yến Hồng Thiên trong mắt nghiền ngẫm càng thêm nồng đậm, “Ngươi muốn ta sủng ngươi tới trình độ nào?”
Nhiều năm như vậy, nữ nhân đi vào nơi này không phải khom lưng uốn gối thì chính là kêu trời khóc đất, còn chưa từng có một nữ nhân nào dám lớn lối lại bình tĩnh như vậy, cho dù là bị người vây đánh cũng biểu hiện vô cùng phong khinh vân đạm.
“Nếu ta nói ta muốn vị trí Phu nhân thành chủ thì sao?” Vu Hoan cười như không cười đối lại tầm mắt tìm tòi nghiên cứu của Yến Hồng Thiên, “Như thế nào? Hoài nghi ta? Cũng phải, một nữ nhân vừa tới nơi này, cũng dám cùng ngươi kêu gào đòi làm Thành chủ phu nhân, nếu là ta, phỏng chừng đã sớm cho người kéo ra ngoài chém.”
Yến Hồng Thiên ánh mắt nóng cháy lên, nữ nhân nhẫn tâm kiêu ngạo như vậy, hắn thích.
“Mười ngày sau cử hành đại hôn, như vậy ngươi vừa lòng không?” Yến Hồng Thiên chậm rãi bước xuống, đi đến trước mặt Vu Hoan, duỗi tay muốn đi sờ lên khuôn mặt Vu Hoan.
Vu Hoan đáy lòng một trận ghê tởm, nghiêng đầu tránh bàn tay Yến Hồng Thiên, “Thực vừa lòng, nhưng ta cũng là có cốt khí, trước ngày đó, ngươi không được chạm vào ta.”
“Ha ha ha……” Yến Hồng Thiên đột nhiên phá lên cười, thu bàn tay thất bại trở về, “Ngươi nha đầu này thực sự có ý tứ, yên tâm, ta Yến Hồng Thiên còn không đến mức đối với một tiểu nha đầu dùng cách cưỡng ép.”
Hắn muốn nữ nhân bao nhiêu mà không có?
Tiểu nha đầu này…… Vậy ở lâu một thời gian chơi chơi cũng không tồi.
Danh sách chương