Phát sóng trực tiếp kết thúc.
Giống như dự đoán ban đầu, Nam Nhiễm thành công thăng cấp.
Có thể nói, bốn người thành công thăng cấp chính là thành viên của nhóm WIN.
Buổi phát sóng lần sau, chính là cuộc đua quán quân và á quân.
Tiểu Hắc Long vui vẻ.
[chúc mừng ký chủ, hoàn thành nhiệm vụ xuất đạo.]
Nam Nhiễm bước xuống sân khấu.
Người đại diện Thanh tỷ vô cùng cao hứng chạy tới ôm Nam Nhiễm.
Bỗng nhiên, một bàn tay thon dài nắm lấy cánh tay Nam Nhiễm.
Vừa nhìn qua.
Bộ dáng lãnh đạm mà xa cách của Nguyễn Mặc liền đập vào mắt.
Sau đó, Nam Nhiễm bị anh kéo đi.
Lúc trước còn không phát hiện.
Hiện tại bị anh kéo đi mới thấy.
Dường như.
Sức lực của anh cũng rất lớn.
Nam Nhiễm bị kéo ra khỏi công ty, bắt ngồi lên xe bảo mẫu.
Bị Nguyễn Mặc lôi kéo lên xe bảo mẫu.
Nam Nhiễm nghi hoặc.
"Anh muốn làm gì?"
Nguyễn Mặc lấy hòm thuốc đặt trong xe ra.
Đem tay cô đặt trước mặt mình.
Khử trùng, bôi thuốc.
Nam Nhiễm không thích bị băng vải màu trắng quấn lên người.
Nên vừa nhìn thấy anh cầm băng vải chuẩn bị băng lên vết thương.
Liền mở miệng.
"Vết thương nhỏ như vậy, không cần băng bó."
Chỉ là...
Dạ minh châu giống như đang tức giận.
Cũng không sợ cô.
Căn bản không cần biết cô nói gì, chỉ hai ba lượt đã đem vết thương trên tay cô băng bó hoàn hảo.
Đến khi làm xong.
Không khí trong xe bảo mẫu liền có chút quái quái.
Hình như Nguyễn Mặc có chuyện gì đó muốn nói với Nam Nhiễm.
Một hồi lâu sau.
Giọng nói lãnh đạm của Nguyễn Mặc vang lên.
"Chúng ta biết nhau chưa được mấy ngày. Tại sao cô lại đi cứu tôi?"
Nam Nhiễm dựa cả người vào ghế, chán đến chết.
"Cứu anh, là chuyện hiển nhiên."
Thân thể Nguyễn Mặc căng cứng, mở miệng.
"Cô thích tôi?"
Nam Nhiễm liếc mắt nhìn anh một cái, mỉm cười.
"Quả thực không nên quá thích."
Dứt lời.
Liền giơ tay lên.
Băng gạt quấn quanh lòng bàn tay cô.
Che khuất vết thương kia.
Lấy tay giữ chặt lấy tay Nguyễn Mặc.
Tiện đà đứng dậy, dựa lại gần.
Rồi ôm chặt lấy anh.
Ngô.
Lạnh lạnh.
Thật thích a.
Trong đầu Nam Nhiễm hiện lên bộ dáng Nguyễn Mặc bị dọa sợ đến mức nói không nên lời.
Cô dán vào tai anh, mở miệng.
"Sau này số lần em ôm anh sẽ rất nhiều rất nhiều, tốt nhất anh vẫn nên học cách thích ứng. Còn nữa, không cần sợ em."
Những người khác sợ cô, đó là chuyện hiển nhiên.
Nhưng dạ minh châu thì không thể.
Cô không thích dạ minh châu sợ mình.
Hàng lông mi đen nhánh của Nguyễn Mặc run lên, mí mắt buông xuống.
"Ừ."
Anh trả lời.
Hai tai đỏ ửng.
Nam Nhiễm chỉ cảm thấy mát mẻ khi ôm dạ minh châu.
Làm gì còn chú ý đến tiểu tiết này.
Hệ thống Tiểu Hắc Long cũng không phải là con người.
Nó làm sao biết được những chuyện liên quan đến tình cảm phân thành rất nhiều loại.
Nói ví dụ ký chủ của nó là thể loại chủ động, ngoài ra còn có thể loại hàm súc.
Hệ thống: [ký chủ, có phải cô lại dọa hắn sợ không? Cảm giác giống như hắn càng ngày càng sợ hãi vậy??]
Nói xong, một lúc sau hệ thống lại bắt đầu chỉ loạn.
[ký chủ, ta cảm thấy về sau cô phải ôm dạ minh châu nhiều hơn, tiếp xúc với hắn nhiều hơn, có lẽ sẽ cải thiện mối quan hệ giữa hai người đi? Còn nữa, không cần lúc nào cũng dọa dạ minh châu. Dạ minh châu rất yếu ớt. Lúc ký chủ nói chuyện cần ôn hòa hơn một chút.]
Hiếm khi Nam Nhiễm không cảm thấy Tiểu Hắc Long ồn ào.
"Ừ."
Thậm chí còn đồng ý.
Tiểu Hắc Long lập tức cảm thấy bản thân rất hữu dụng a.
Ân.
Nó nhất định sẽ kiếm nhiều tư liệu hơn, đọc nhiều sách hơn.
Để giao lưu với ký chủ.
Tranh thủ sớm ngày khiến dạ minh châu không sợ ký chủ nữa.
Đến lúc đó, ký chủ chỉ có thể gieo tai họa cho một mình dạ minh châu, không cần lo lắng cô đi ra ngoài gây rắc rối cho người khác.
Oa, nó đúng thật là một hệ thống thông minh.
*
Một bên khác, Tô Tử Trác cầm hoa tươi trong tay.
Chứng kiến cảnh tượng Nam Nhiễm bị một thiếu niên mặc áo sơ mi trắng kéo đi.
Tô Tử Trác cúi đầu, lòng bàn tay nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa bó hoa trong tay.
....
Hình ảnh cho xe bảo mẫu.
Danh sách chương