Edit by Tiểu Mạn
o0o
Thời điểm Tô Diêu tỉnh lại lần nữa cảm thấy có chút đầu váng mắt hoa.
Triệu ma ma tiến lên: "Tiểu thư, người đã tỉnh lại rồi. Người đã hôn mê cả ngày nay."
Tô Diêu ngồi dậy, mơ mơ màng màng lắc đầu: "Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao ta lại không nhớ rõ lắm?"
"Tiểu thư, người đi Tương Tiêu Uyển thấy đại thiếu gia, mùa đông thời tiết rất lạnh, thân thể người lại vừa mới khỏi, ngồi trên nền tuyết đợi lâu như vậy nên không cẩn thận nhiễm phong hàn, ngã bệnh."
Triệu ma ma nhìn thần sắc Tô Diêu, trong lòng tràn đầy hận ý, thời gian vừa rồi Tô Diêu khá thành thật nên bà ta thả lỏng cảnh giác, nghĩ nàng lúc đi đưa điểm tâm cũng sẽ không xảy ra việc gì, không nghĩ tới sự tình trực tiếp truyền tới tai Vinh Vương phi, khiến bà ta bị hung hăng trách cứ.
Tô Diêu đem thần sắc thu lại dưới đáy mắt, hơi che ngực ho khan một tiếng: "Triệu ma ma, ngày mai ta cùng nhị đệ phải khởi hành đi kinh đô, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là ngươi đi theo ta hầu hạ đi."
Nghe được lời này, Triệu ma ma đột nhiên ngẩng đầu lên, môi không chịu nổi run run một chút: "Tiểu thư, ý của người là muốn mang nô tỳ cùng đi kinh đô?"
"Đúng vậy. Ngươi hầu hạ ta nhiều năm, vô cùng tốt, có ngươi ở cùng, ta cũng có thể yên tâm hơn một chút." Tô Diêu ôn nhu cười nhạt nhìn bà ta: "Hơn nữa ngươi đã chiếu cố ta nhiều năm, cũng phải báo đáp lại chứ?"
Sắc mặt Triệu ma ma càng thêm cứng đờ: "Hầu hạ người là việc nên làm, nô tỳ nào dám đòi báo đáp."
Ý cười trên mặt Tô Diêu không hề biến mất, ngữ khí lại mang theo vẻ kiên định: "Trở về thu dọn đồ đi, không nên trì hoãn hành trình ngày mai."
Trong lòng Triệu ma ma hốt hoảng, ra cửa dặn dò người đừng cho Tô Diêu đi ra ngoài, sau đó đi đến Hầu Ngọc Viện cầu kiến Vinh Vương phi. Đi kinh đô chính là chịu chết, bà ta không bị điên mà vô duyên vô cớ chịu liên lụy.
Tô Diêu cũng chẳng để ý lắm đến việc không được ra khỏi viện, chỉ là không nghĩ tới, buổi chiều Mộc Từ Tu lại đến. Tô Diêu chạy nhanh ra, thanh âm tràn đầy vui sướng: "Ca ca, huynh đã đến rồi."
Vì nàng nhiễm phong hàn nên thanh âm không còn uyển chuyển dễ nghe như trước, lại thêm vài phần giọng mũi cùng khuôn mặt tái nhợt vô cùng tinh xảo, càng khiến nàng thêm phần trẻ con, khiến người nhìn cảm thấy động tâm.
"Muội vốn mới khỏi bệnh, hiện tại vô cùng yếu ớt. Xem về sau muội còn dám chờ ở trên nền tuyết nữa hay không." Mộc Từ Tu theo bản năng bước nhanh hơn để nàng có thể nhanh chóng đóng cửa phòng lại, tránh ở bên ngoài lâu phong hàn trở nên nặng hơn.
"Nếu biết hôm nay đại ca có thời gian tới, đêm qua muội đã không ngốc như vậy. Muội cho rằng... Cho rằng huynh hai ngày này đều phải vội đến Vinh Thành bài trí nạn dân. Ca ca đến xem, những vật này muội đều muốn đem theo."
Thấy Tô Diêu chóp mũi hồng hồng cùng dáng vẻ chăm chú nhìn hắn, không khỏi duỗi tay nhận lấy quyển sách, mở ra xem: "Muội mang theo xiêm y cũng thôi đi, lại còn muốn mang theo cả gối đầu và đệm giường nữa?"
Sắc mặt Tô Diêu đỏ lên, vội vàng đem quyển sách đoạt lại: "Ca ca đừng chê cười, những thứ này đều là đồ dùng của muội, có thể mang đi là tốt hơn cả."
"Muội..." Mộc Từ Tu gượng cười một cách khó khăn: "Muội thích thì mang đi, không có gì đáng ngại cả."
Tô Diêu lập tức vui mừng, cẩn thận lấy bình lưu ly chứa con bướm từ một bên ra: "Ca ca, dọc đường đi quá lạnh, muội không thể mang theo chúng. Huynh có thể giúp muội nuôi một chút, đến khi muội quay về đưa lại cho muội được không?"
Bình lưu ly trong suốt thuần tịnh, không khác gì kính cửa sổ có thể xuyên thấu, vừa nhìn thấy liền muốn quý trọng che chở.
Con bướm trong chai nhẹ nhàng động cánh, bộ dáng đã không bằng lúc đầu đưa tới. Dù sao bây giờ cũng là mùa đông, cho dù có than ấm nhưng rời khỏi nơi ôn tuyền kia, cũng khó có thể sống được lâu.
Xuân sinh đông chết, sinh mệnh ngắn ngủi như vậy, làm sao chờ được đến lúc nàng quay về? Mộc Từ Tu ngước mắt, đối diện với ánh mắt mỉm cười của Tô Diêu, lời cự tuyệt của hắn tức khắc nghẹn lại trong cổ họng. Tuy rằng xuất thân của nàng không cao, nhưng lại thông minh ngoài ý muốn, làm sao có thể không rõ con bướm chẳng sống được mấy ngày nữa? Nàng nói như vậy chỉ là muốn tưởng niệm, hắn sao có thể nhẫn tâm phá vỡ được?
"Được, huynh giúp muội nuôi. Chờ đến lúc muội quay trở về, nói không chừng lại có rất nhiều tiểu hồ điệp được sinh ra."
Ý cười xán lạn hiện lên trên khuôn mặt tái nhợt của nàng, trong suốt mỹ lệ giống như băng hoa, Tô Diêu dùng sức gật gật đầu: "Được!"
Khóe môi Mộc Từ Tu không khỏi giương lên, nhìn nàng tươi cười. Trong lòng lại thật sự tính toán làm thế nào có thể chăm sóc thật tốt cho con bướm này, chờ nàng quay lại có thể nhìn thấy một đàn bướm bay múa đầy trời...
Dừng lại một lát, Mộc Từ Tu mở miệng: "Ta đã chuẩn bị cho muội năm vạn lượng bạc, hẳn là cũng đủ cho muội chi tiêu trong kinh đô một thời gian."
"Đa tạ ca ca." Ý cười Tô Diêu xán lạn, xem ra lúc trước mình chơi bài tình cảm xác thật không tồi, ít nhất còn để lại trong lòng Mộc Từ Tu một chút dấu ấn.
Tiễn Mộc Từ Tu đi, Tô Diêu đếm ngân phiếu trên bàn, híp mắt đem ngân phiếu thu lại thật cẩn thận.