Edit by Tiểu Mạn

o0o

Diễn xong tiết mục mẹ con thâm tình, Vinh Vương phi mang theo thái độ vừa lòng rời đi.

Tô Diêu ngồi ở trên giường, trong đầu suy nghĩ quay cuồng.

Nàng vốn sinh sống ở hiện đại, từ cô nhi viện lớn lên, bằng dung mạo xuất sắc, ở giới giải trí lăn lê bò lết, vất vả đạt được cúp ảnh hậu. Chỉ là chưa đợi nàng vui mừng, nam nhân kia đã nhân danh tình yêu gϊếŧ chết nàng.

Sau đó đến đây, nàng trở thành một nữ hài nông thôn bình thường, vốn cảm thấy không còn thú vui trên đời, lại ngoài ý muốn gặp được song thân yêu thương nàng tận xương.

Lúc ấy cả người nàng sốt cao không ngừng, song thân cõng nàng đi mười mấy dặm đường núi đến trong thành tìm thầy trị bệnh, ở trên nền tuyết quỳ một canh giờ, dập đầu gọi y quán cứu giúp...

Rồi quê nhà gặp đại nạn, nàng đành phải theo song thân đi chạy nạn. Song thân thà rằng ăn cỏ khô cũng muốn đem chút thức ăn cuối cùng dành cho nàng và đệ đệ, lúc sắp sửa ra đi vẫn liều mạng với những người hung ác đó để nàng được sống...

Tô Diêu tìm tình thân lâu như vậy, đột ngột nó lại ở trước mặt. Nàng đã vươn tay, chuẩn bị bắt lấy, lại không ngờ trong chớp mắt nó bị phá hư không còn một mảnh! Thấy Tô Diêu không lên tiếng, trong lòng Triệu ma ma bị chuyển tới đây hầu hạ nàng có chút hốt hoảng: "Tiểu thư, người không sao chứ?"

Tô Diêu hoàn hồn, chậm rãi ngẩng đầu, ngoan ngoãn lắc lắc. Khuôn mặt tái nhợt lộ ra vẻ ủy khuất: "Ma ma, tay ta có chút đau thôi, ta không sao cả."

Đối diện với tầm mắt của Tô Diêu, Triệu ma ma thầm cảm thán trong lòng.

Hai mắt nàng vô cùng có hồn và duyên dáng, đuôi mắt hơi hơi giơ lên, con ngươi đen tựa nhìn thấu mọi vật, giống như một mảnh bóng đêm dày đặc nhưng lại để lộ ra một chút hoang mang, tạo nên một cỗ khí tức mê hoặc. Lúc này đang ngây ngô mờ mịt, mang theo sương mù xa xa, phảng phất liếc mắt một cái là có thể thấy được tâm khảm của người.

Đôi mắt của Tô Diêu này, so với đại tiểu thư chân chính còn thanh tú hơn vài phần...

"Tiểu thư nhẫn nại một chút, qua hai ngày là sẽ tốt thôi."

"Ân. Ma ma, ta sắp nghỉ ngơi, ngươi cũng về nghỉ ngơi sớm một chút."

"Đa tạ tiểu thư."

Chờ đến khi trong phòng yên tĩnh không tiếng động, Tô Diêu xuống giường.

Vào đông, cho dù là có chậu than, khí lạnh vẫn lấn tới như cũ, không cách nào áp chế được. Bàn chân trần trụi của nàng vừa mới chạm đất, liền cảm giác mềm nhũn ra, nàng chắc đã hai ngày chưa ăn rồi...

Hít vào một hơi thật sâu, Tô Diêu nhấp môi một chút, đi đến trước bàn trang điểm. Gương đồng bóng loáng như nước, chiếu rọi vào thân ảnh đơn bạc của nàng.

Tô Diêu giơ tay xoa gương mặt tinh xảo vô song của chính mình, trong lòng thầm nghĩ.

Phụ mẫu, đệ đệ, đa tạ mọi người trên trời phù hộ cho ta. Ta vẫn nhớ rõ sự tình lúc trước, mọi người yên tâm, ta sẽ không lại xúc động như khi ấy. Ta sẽ đem một đám hung thủ gϊếŧ hại mọi người đi xuống, dập đầu tạ tội với mọi người!

Ở một viện khác, thị nữ Linh Diên của Mộc Nghi Hoa chân chính bưng trà bánh lên: "Tiểu thư, có người thay thế người nhập kinh, người sẽ có thể kê cao gối mà ngủ rồi."

Mộc Nghi Hoa nhặt quyển sách lên một lần nữa, khóe môi đỏ chót nhẹ nhàng giương lên: "Đã đưa quà cho phụ thân cùng đại ca chưa?"

"Bẩm tiểu thư, đã đưa đi. Vương gia khen ngợi tiểu thư có hiếu, đại công tử cũng rất vui vẻ."

"Vậy là tốt rồi."

Nàng là đại tiểu thư Vinh Vương phủ, chỉ cần dịu dàng hào phóng, chăm sóc song thân là đủ rồi. Còn việc bán mạng, tự nhiên sẽ có người khác lo.

Vinh Vương phủ dùng tiền cứu chữa, thân thể Tô Diêu khôi phục rất nhanh.

Chỉ là mỗi lần nàng muốn ra sân, đều bị Triệu ma ma lấy cớ tĩnh dưỡng thân thể cản lại.

Nàng ngồi trước gương đồng, chải từng sợi tóc đen nhánh.

Cần phải tính biện pháp đi ra ngoài. Hiểu biết của nàng đối với Vinh Vương phủ quá ít, cái gì cũng không biết, muốn báo thù, cũng chỉ là hữu tâm vô lực.

Đang nghĩ ngợi, cửa có tiếng bước chân truyền đến.

Có hai tiếng bước chân, trong đó có một tiếng rất quen thuộc, là của Triệu ma ma. Mà một tiếng khác, lại rất trầm ổn, thanh âm rơi xuống cực nhẹ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện