Edit by Tiểu Mạn

Bản gốc của truyện được đăng tại truyenwiki1.com/user/NhienNhien2904

o0o

Trở về Lãm Thúy Hiên, cảm xúc của Tô Diêu hòa hoãn hơn một chút. May mà hôm nay nàng đi thăm Mộc Khanh Thần một chuyến, nếu không thời điểm lần sau gặp lại, chỉ sợ đối phương đã biến thành một cỗ thi thể rồi.

Ngọc Phù nhìn ống tay áo Tô Diêu bị đứt một đoạn chỉ thêu, trong lòng có chút lo lắng, không khỏi mở miệng hỏi: "Tiểu thư, y phục của người... Có chuyện gì đã xảy ra với người vậy?"

Nghe được lời này, Tô Diêu mới cảm thấy từng đợt đau đớn trên cánh tay, vội vàng vén ống tay áo lên xem.

Ngọc Phù đứng ở bên cạnh hít một ngụm khí lạnh, nôn nóng mở miệng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì với người vậy?"

Cánh tay Tô Diêu vốn trắng nõn như ngọc, lúc này lại có vài vết bầm tím, nơi nghiêm trọng nhất thậm chí còn đang chảy máu, nhìn qua vô cùng ghê người: "Không sao, lấy thuốc mỡ tới bôi một chút là ổn thôi, y phục mùa đông rất dày, không có gì đáng ngại."

Thấy Tô Diêu không để trong lòng, Ngọc Phù cũng chỉ có thể gật gật đầu, lấy hòm thuốc tới giúp nàng rửa sạch miệng vết thương, sau đó dùng vải trắng sạch sẽ bọc lên để tránh việc y phục cọ xát với miệng vết thương, rồi mới hầu hạ Tô Diêu thay xiêm y.

Nghỉ ngơi một lát, Tô Diêu liền đi Thanh Dương Cung học tập quy củ, hôm nay các ma ma lại không gây khó dễ cho nàng nữa.

Thời điểm rời đi, Mộc Chiêu Ngọc cố ý đi tới: "Nghi Hoa, đệ đệ muội không sao chứ?"

"Đa tạ Chiêu Ngọc tỷ tỷ quan tâm, từ nhỏ thân thể Khanh Thần đã ốm yếu, đi tới kinh đô lại không nghỉ ngơi tốt nên nhiễm phong hàn, lần này bị bệnh chỉ hơi nghiêm trọng hơn một chút, may mắn có thái hậu nương nương kịp thời truyền thái y tới trị liệu, hiện tại đã không có gì đáng ngại." Tô Diêu hành lễ về hướng cung điện của thái hậu, bộ dáng vô cùng cảm kích.

"Vậy là tốt rồi." Mộc Chiêu Ngọc nắm lấy tay Tô Diêu, hơi dùng sức nhéo nhéo, chậm rãi nói: "Bản thân muội cũng phải bảo trọng đấy."

Trong lòng Tô Diêu vừa động, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy đôi mắt quan tâm của Mộc Chiêu Ngọc, không dấu vết gật gật đầu: "Vậy muội về trước đây."

Mộc Chiêu Ngọc nhắc nhở nàng chăm sóc bản thân thật tốt, chẳng lẽ có người định động thủ với nàng? Hoặc là muốn ám chỉ việc của Mộc Khanh Thần có liên lụy với nàng, nói thẳng ra thì chính là nhắm vào nàng? "Cảm ơn tỷ tỷ."

Mộc Chiêu Ngọc nhìn bóng dáng Tô Diêu rời đi, hơi thở dài. Cũng không biết tại sao nàng lại xui xẻo như thế, bị người càn quấy như Minh Châu quận chúa phái người theo dõi, vị Minh Châu quận chúa này tới từ Trang Vương phủ, còn có thái hậu nương nương chống lưng, ở bên trong hậu cung này không ai có thể trêu chọc.

Mộc Vãn Thanh đi tới, thấy tầm mắt Mộc Chiêu Ngọc nhìn lại, hơi rũ đôi mắt xuống, mím môi: "Chiêu Ngọc tỷ tỷ, vừa rồi tỷ cùng Nghi Hoa nói cái gì thế? Muội đang muốn tới đây thì thấy Nghi Hoa đã đi rồi."

Mộc Chiêu Ngọc mỉm cười lắc đầu: "Nghe nói đệ đệ Nghi Hoa bị bệnh mới thuận miệng quan tâm hai câu, còn có thể nói cái gì chứ? Ta còn có việc phải đi trước."

"Chiêu Ngọc tỷ tỷ." Mộc Vãn Thanh nhẹ nhàng nhíu mày, vẻ mặt tràn đầy cô đơn: "Về sau tỷ tỷ vẫn nên giữ khoảng cách với Mộc Nghi Hoa một chút đi, không phải muội muội lạnh lùng, nhưng... Thân bất do kỷ*."

* Thân bất do kỷ: Thân thể không thuộc sự điều khiển của mình, ở đây có nghĩa là không thể làm những việc bản thân muốn.

Mộc Chiêu Ngọc nhìn nàng một cái, ý cười trên mặt nhạt đi một chút, hơi gật đầu: "Đa tạ Vãn Thanh muội muội đã nhắc nhở, ta sẽ chú ý."

Về tới Lãm Thúy Hiên, Ngọc Phù bê một chậu nước rửa chân tới cho Tô Diêu: "Tiểu thư, hôm nay những ma ma đó cũng không gây khó dễ với người, nhưng người nhìn qua thì không thấy cao hứng cho lắm?"

"Nếu những ma ma đó vẫn tiếp tục gây khó dễ, ta mới không sợ. Bất quá chỉ là khổ sở cho thân thể một chút, sợ là sợ những ma ma đó không ra tay ngoài mặt, vừa tung ra đòn đánh liền muốn đẩy ta vào chỗ chết, khiến người khác không có cơ hội phản ứng."

Tô Diêu sâu kín nói một câu, hàng lông mi dài buông xuống dưới, khuôn mặt trắng nõn hơi nhợt nhạt: "Ngọc Phù, ngươi nói cho ta biết vài chuyện về Sở tướng gia đi."

"Tiểu thư, sao người lại đột nhiên quan tâm tới Sở tướng gia rồi?" Nhắc tới ba chữ Sở tướng gia này, ngữ khí của Ngọc Phù đều mang theo sự kinh sợ, cái tên này thật sự như sấm bên tai.

"Lần trước nhìn thấy trong yến hội, ta cảm thấy đó chắc hẳn là người tài nên muốn hỏi vài câu. Ngươi đem những chuyện mình biết nói ra hết đi."

Chuyện của Mộc Khanh Thần ngày hôm nay đã gõ lên trong lòng nàng một hồi chuông cảnh tỉnh, nàng không thể mãi ở thế bị động như vậy. Bây giờ nhìn qua mọi thứ vẫn còn tốt, đó là bởi vì thái hậu cảm thấy nàng vẫn còn có một chút tác dụng nên mới kiên nhẫn với nàng. Nhưng cái bia đỡ đạn này cũng không phải nhất định chỉ có một mình nàng mới làm được, vạn nhất thái hậu không kiên nhẫn nổi nữa, tìm một người khác thay nàng, vậy kết cục của nàng chắc chắn sẽ rất thảm.

Tô Diêu đem tất cả hiểu biết trong thời gian nàng ở trong cung đảo qua một lần, nàng chỉ nhớ có thân ảnh nhợt nhạt tuấn mỹ dị thường của Sở Phi Diễn...

"Việc nô tỳ biết cũng không nhiều, phần lớn đều là những lời đồn trong cung cho nên thuận miệng nói. Tiểu thư châm chước nghe một chút vậy, nhưng cũng không thể tin hoàn toàn."

Tô Diêu gật đầu, ý bảo Ngọc Phù bắt đầu nói.

"Sở tướng gia nhà nghèo, thân thể cực kì đau khổ, nghe nói từ nhỏ đã để tang phụ mẫu, ở Từ Ấu Cục* lớn lên đến 6 tuổi. Nhưng hắn yêu thích thi thư, thường xuyên đứng trộm bên ngoài cửa sổ nghe lén, vừa lúc bị sư phụ của hoàng đế lúc đó là Ninh đại nhân phát hiện, sau khi hỏi hắn vài câu liền cảm thấy hắn tài hoa phi phàm, biết thân thế của hắn thì bỏ vốn quyên tặng, sau đó nhận hắn làm đệ tử, dốc lòng dạy dỗ."

* Còn có thể hiểu là cô nhi viện đó ~

"Sở tướng gia cũng không phụ sự kỳ vọng, đọc đủ loại thi thư, lên mười lăm tuổi liền đỗ Trạng Nguyên, ở một địa phương nhỏ làm quan tam phẩm, lập nhiều chiến công mấy năm liên tục thì được thăng chức. Hơn nữa còn có quan hệ với Ninh đại nhân, không bao lâu sau thì được điều đến kinh đô, sau đó một đường thăng quan tiến chức, ngồi xuống địa vị hiện tại là tướng gia."

"Ninh đại nhân?" Nghe thấy xưng hô xa lạ này, Tô Diêu bèn mở miệng hỏi.

"Hiện tại hẳn sẽ gọi là Ninh các lão, Ninh đại nhân sớm đã từ quan về nhà tĩnh dưỡng, bất quá hoàng thượng vẫn luôn mong nhớ vị lão sư này, liền phong cho hắn chức vị các lão, hằng năm lĩnh bổng lộc, còn thường xuyên ban thưởng những đồ vật quý hiếm. Vị Ninh các lão này hiện nay đã gần 90 tuổi, khó có người trường thọ như thế, thân thể lại khỏe mạnh như cũ, còn thường xuyên du sơn ngoạn thủy, một năm rất ít đến kinh đô, không ít người gọi hắn là lão thần tiên."

"Thật là khiến người khác cảm thấy hâm mộ, ta nghe thấy không ít người trong triều đình nói Sở tướng gia mắc dịch tả, không biết mấy năm nay Sở tướng gia làm gì mà khiến người ta hiểu lầm như thế?"

"Cái này... Kỳ thật nô tỳ mà nói cũng không tốt cho lắm." Ngọc Phù suy nghĩ một lát, thấp giọng nói: "Rất nhiều người đều nói, sở dĩ vài vị hoàng tử của hoàng thượng xảy ra chuyện đều có quan hệ với Sở tướng gia."

Tô Diêu nghi hoặc hỏi: "Vài vị hoàng tử của hoàng thượng là xảy ra chuyện như thế nào? Tại sao lại liên lụy đến người Sở tướng gia?"

Đầu Ngọc Phù càng rũ xuống thấp hơn, thần sắc thấp thỏm bất an: "Tiểu thư, đây đều là những điều không được nói trong cung. Hoàng thượng đã sớm hạ mệnh lệnh, không được mở miệng nghị luận."

Tô Diêu nắm lấy tay Ngọc Phù, ánh mắt vô cùng chân thành: "Bên trong đại điện này chỉ có hai người chúng ta, đêm nay ngươi nói, ta nghe, làm sao có người thứ ba biết được? Ngươi yên tâm, ta cũng sẽ không lấy tính mạng của mình ra để đùa. Ta chỉ muốn biết thêm nhiều chuyện hơn một chút, như vậy mới có thể biết người biết ta, trăm trận trăm thắng."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện