Edit by Tiểu Mạn

Bản gốc của truyện được đăng tại truyenwiki1.com/user/NhienNhien2904

o0o

Vô Trần đạo trưởng: "Ngươi cũng nói là có vô vàn khả năng, ai cũng khó có thể đoán trước được."

Ninh các lão trừng mắt: "Việc kia lão phu mặc kệ. Ngươi nói có một con đường sống, nhất định phải có một cơ hội sống, cho dù là không có, lão phu cũng muốn ngươi tạo ra một cái. Đứa nhỏ Phi Diễn này quá khổ, lão phu dù làm cái gì cũng không thể nhìn hắn chết sớm như vậy!"

Vô Trần đạo trưởng vuốt vuốt râu, lắc đầu thở dài: "Cái này thật rất khó..."

Ninh các lão hừ lạnh một tiếng: "Lão phu nghe nói gần đây ngươi muốn tu đạo? Trên tay ta có một chút tán toái bạc..."

Vô Trần đạo trưởng lập tức đổi giọng: "Trời cao có đức sinh thành, bần đạo nhất định sẽ dốc toàn lực."

"Ngươi không nên tên là Vô Trần, ngươi hẳn phải tên là Ái Tiền*!"

* Ái Tiền: Ý của Ninh các lão là bảo Vô Trần đạo trưởng yêu tiền đó =)))

Vô Trần đạo trưởng lắc lắc đầu: "Bần đạo cũng là vì Sở tướng gia, tạo thêm một vài đạo quán, người càng nhiều hơn. Người càng nhiều, cơ hội tìm được Quỷ Y càng lớn. Trên tay Ninh các lão có bao nhiêu vụn tán bạc?"

"Hừ! Nếu như ngươi không tìm thấy Quỷ Y, không cứu được Phi Diễn, lão phu nhất định sẽ cho người đập nát mấy cái đạo quán của ngươi. Sau đó đem toàn bộ đạo quán đổi thành chùa, đưa cho chủ sự chùa Vạn Hoa - Tuệ Nhiên đại sư!"

"Ngươi..." Vô Trần đạo trưởng trừng lớn mắt. Lúc này trên người hắn không thể nhìn thấy một chút bộ dáng tiên phong đạo cốt nào. Hai lão nhân này cộng lại cũng gần hai trăm tuổi nay lại trừng mắt với nhau, một bộ dáng đối chọi gay gắt.

Một hồi lâu sau, Ninh các lão chịu không được chớp chớp mắt, trong lòng hừ lạnh một tiếng: "Danh Thần đâu? Danh Thần tiểu tử mau vào đây!"

Danh Thần bước nhanh vào: "Khấu kiến Ninh các lão, khấu kiến Vô Trần đạo trưởng."

"Ta hỏi ngươi, tết Nguyên Tiêu những lần trước Phi Diễn cũng đi vào trong cung nhưng chưa bao giờ ở lại thời gian dài như thế này, lần này là có việc gì nên bị trì hoãn?"

"Cái này..." Danh Thần nghĩ đến cảnh tượng ngày đó, có chút chần chừ không biết nên mở miệng như thế nào.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đến lão phu ngươi còn phải gạt sao?"

"Thuộc hạ không dám! Chủ tử ở trong cung gặp Tô cô nương và Mộc công tử."

Ninh các lão ngồi thẳng người: "Ngươi nói là Tô Diêu?"

"Vâng, còn có Mộc công tử."

"Vậy khi bọn họ gặp mặt thì làm cái gì?"

"... Chủ tử thấy Tô cô nương khiêu vũ, sau đó bảo thuộc hạ đem Mộc công tử mang đi trước. Lúc sau xảy ra chuyện gì thì ngài phải hỏi những ám vệ kia, thuộc hạ không biết gì cả."

"Khiêu vũ?" Ý cười trên khóe môi Ninh các lão không ngăn lại được: "Ta vừa hỏi tại sao, hóa ra là hài tử Tô Diêu có tâm tư nhạy bén kia. Người lớn lên cũng rất đẹp, mấu chốt là tính tình cực tốt, rất xứng đôi với Phi Diễn."

Lúc trước hắn nhắc đến Tô Diêu, Sở Phi Diễn còn tỏ ra bộ dáng lạnh nhạt không để ý tới. Bây giờ mới qua có mấy ngày, đã đi xem con nhà người ta khiêu vũ rồi.

Vô Trần đạo trưởng có chút tò mò: "Người Ninh các lão nói tới là ai thế?"

"Ngươi vừa mới hồi kinh nên không biết tình huống cụ thể. Tô Diêu này là bị Vinh Vương phủ cưỡng bách, thế thân cho đích nữ Mộc Nghi Hoa vào kinh..."

Nghe thấy Ninh các lão nói xong, Vô Trần đạo trưởng không khỏi nhíu mày: "Tô Diêu này thật sự có dung mạo giống y hệt Mộc Nghi Hoa?"

"Đúng vậy, chuyện này cũng quá mức trùng hợp rồi. Không thể không nói, thế giới rộng lớn, việc lạ gì cũng có."

"Ngươi tương tự nhau không ít, nhưng lớn lên hoàn toàn giống nhau như đúc, lại giống song sinh, cái này khiến người khác cảm thấy có chút ngoài ý muốn."

"Phi Diễn cho người đi tra xét, thân thế bối cảnh của Tô Diêu kia không có vấn đề gì, có lẽ chỉ là trùng hợp thôi."

Vô Trần đạo trưởng gật gật đầu, không nói cái gì nữa.

Thư của Tô Diêu rất nhanh đã được đưa đến Vinh Vương phủ, thời điểm Vinh Vương phi nhận được tin tức, thư đã trực tiếp đưa đến trước mặt Mộc Từ Tu rồi.

Sắc mặt Mộc Nghi Hoa hiện lên vẻ bất an: "Mẫu thân, người nói đại ca có phải vì lần trước con thiêu hủy mất túi thơm của Tô Diêu kia làm nên tức giận rồi không?"

Vinh Vương phi bưng trà lên, hơi run tay một chút: "Con nói bậy cái gì thế?"

"Chẳng lẽ mẫu thân còn không nhận ra hay sao? Đại ca rõ ràng là để ý Tô Diêu kia, bằng không thời điểm rời đi, tại sao lại trộm đưa thêm cho nàng ta năm vạn lượng bạc chứ?"

Tô Diêu kia sau khi đến kinh đô, không chỉ không bị hại chết rất nhanh mà còn có thanh danh vang dội, dâng tặng lễ vật là một điệu múa cho hoàng thượng! "Chuyện này đại ca ngươi đã nói với ta rồi. Cho dù như thế nào thì Tô Diêu kia là thế thân trên danh nghĩa của con, đại diện cho tên tuổi của con, vì thanh danh của con mà suy nghĩ, cũng không thể đối xử quá hà khắc với nàng ta được."

"Nhưng đại ca lại giữ con bướm đựng trong bình lưu ly kia..." Đôi mắt Mộc Nghi Hoa hơi hơi rũ xuống, tựa hồ như chỉ vừa thuận miệng nói ra.

Vinh Vương phi đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên một tia sắc bén: "Con bướm trong bình lưu ly nào?"

"Chính là... Chính là con bướm lần trước đại ca cho Tô Diêu kia, thời điểm Tô Diêu rời đi có nhờ đại ca chăm sóc hộ, đại ca vẫn luôn giữ lại trong phòng, sau khi con bướm trong bình lưu ly kia chết mất còn cho người đi thôn trang có suối nước nóng bên kia tìm thêm một ít về nữa."

Trong nháy mắt, sắc mặt Vinh Vương phi trở nên cực kì khó coi: "Chu ma ma, sau một lần ta đem thư của Tô Diêu kia xé xong, ta nhớ rõ là đã cho Xuân Ninh lấy xuống thiêu hủy rồi, nhưng tại sao vẫn còn?"

Chu ma ma vội vàng lên tiếng: "Vâng, lúc ấy Vương phi đã phân phó như thế."

Vinh Vương phi nâng mắt lên, bưng chén trà lên nhấp một ngụm: "Nha đầu Xuân Ninh kia tuổi cũng không còn nhỏ lắm?"

"Hồi bẩm Vương phi, đã hai mươi tuổi rồi."

"Người lớn lên, tâm tư cũng lớn hơn." Vinh Vương phi nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nụ cười lạnh lẽo giương lên: "Ta nghe nói ngươi có một cháu trai của người bà con xa, năm nay đã hơn hai mươi tuổi rồi còn chưa kết hôn. Khoảng thời gian trước còn tới nơi này thăm ngươi, ở lại vài ngày mới rời đi phải không."

"Hồi bẩm Vương phi, đúng là như thế."

Thân là tâm phúc của Vương phi, tuy được tín nhiệm nhưng nhất cử nhất động đều sẽ bị nghiêm khắc khống chế, ở dưới mí mắt của chủ tử. Chỉ có việc chủ tử không muốn biết, không có chuyện không thể biết.

Bà ta đúng thật là có một cháu trai của người bà con xa. Vốn dĩ gia cảnh cũng được coi là giàu có, nhưng đứa cháu trai kia lại không biết cố gắng, chính là một đứa mê rượu chè, nghiện cờ bạc, phá hết gia nghiệp thì thôi, tuổi còn trẻ mà lại bị tửu sắc làm cho sáo rỗng, bây giờ người không ra người, quỷ chẳng ra quỷ.

Khoảng thời gian trước tới đây cũng chẳng phải là vì đến thăm bà ta, chỉ là hy vọng có thể đánh được gió thu hay không, lấy được chút ít bạc.

"Nam chưa lập gia đình, nữ lại chưa gả, đúng là lương duyên trời sinh mà. Mau báo cho Xuân Ninh thu xếp, thưởng thêm cho nàng ta mười lượng bạc, để nàng ta gả qua đó đi."

"Vâng." Chu ma ma vội vàng đồng ý.

Mộc Nghi Hoa đứng ở một bên, hơi hơi cắn môi: "Mẫu thân, Xuân Ninh kia có vấn đề gì vậy?"

"Lúc trước đồ vật Tô Diêu đưa về đều trực tiếp được đưa đến nơi này của ta, nhưng đồ lần này đâu?"

"Đưa đến chỗ bên kia của đại ca..." Mộc Nghi Hoa nói xong, thấy sắc mặt Vinh Vương phi càng kém hơn, vội vàng ngậm miệng lại. Hiện giờ tất nhiên là đã biết Xuân Ninh kia nói với đại ca những gì.

"A... Hài tử lớn rồi, đều học được cách xếp người của mình vào chỗ của mẫu thân, thật không hổ là hài tử tốt của ta." Trên mặt Vinh Vương phi mang theo một tia lãnh ý, một hồi lâu sau mới dần bình thường trở lại.

Cửa lớn bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng ồn, tiếng khóc, ngay sau đó một người phụ nữ không để ý tới người lôi kéo phía sau chạy vào, té ngã, lộn bổ nhào xuống dưới chân Vinh Vương phi: "Vương phi, nô tỳ biết sai rồi, mong ngài bỏ qua cho nô tỳ lần này. Về sau nô tỳ không dám nữa, nô tỳ không muốn gả chồng."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện