Edit by Tiểu Mạn

Bản gốc của truyện được đăng tại truyenwiki1.com/user/NhienNhien2904

o0o

Mộc Khanh Thần nỗ lực trừng lớn mắt. Ninh các lão không giúp hắn, vậy tỷ tỷ phải làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Hắn gắt gao cắn môi dưới, không bao lâu sau trong miệng liền có mùi máu tươi tràn ngập, đôi mắt đỏ đậm. Mỗi lần đều là hắn không có năng lực, thời điểm mẫu thân bệnh tới chết đi và ngay cả lúc này, hắn vất vả lắm mới có thêm một người thân, lại không giúp được nàng như trước, trơ mắt nhìn nàng bị người khác hãm hại!

Móng tay không tự chủ được đâm vào lòng bàn tay, nhưng Mộc Khanh Thần lại không cảm thấy được bất cứ sự đau đớn nào, chỉ có một cảm giác vô lực tràn ngập trong đầu óc, muốn hủy diệt hết thảy.

Thị vệ Phong Khởi đưa Mộc Khanh Thần vào trong thiên điện, thấy hắn không quan tâm nhìn bên ngoài, vội vàng động thủ đem người ngăn lại: "Mộc công tử, mong công tử tạm thời đừng vội. Ninh các lão đã đáp ứng sẽ giúp công tử tìm kiếm Mộc tiểu thư."

Mộc Khanh Thần sững sờ tại chỗ: "Nhưng vừa rồi Ninh các lão đâu đáp ứng?"

Phong Khởi mỉm cười lắc đầu: "Vừa rồi là ở bên ngoài, không biết sẽ có bao nhiêu người nhìn vào, Ninh các lão tất nhiên sẽ không tiện nói quá mức rõ ràng. Các lão vốn định đi Tàng Thư Các tìm một quyển y thư, vừa rồi đang định tiến cung, nhưng sau khi nghe Mộc công tử nói xong lại quay đầu muốn xuất cung, ý tứ như vậy còn chưa đủ rõ ràng sao?"

Ánh sáng vừa mất đi trong mắt Mộc Khanh Thần chợt trở lại, hiện lên một tia hy vọng: "Đa tạ Ninh các lão, đa tạ ngươi." Chỉ cần Ninh các lão nguyện ý ra tay, tỷ tỷ hẳn sẽ được cứu rồi.

"Thuộc hạ không dám, cáo từ."

Chờ khi Phong Khởi rời đi, Mộc Khanh Thần mới hít sâu mấy hơi, dùng nước lạnh rửa mặt hai lần, lúc này mới cảm thấy bình tĩnh lại được. Hắn nghĩ tới lời Tô Diêu dạy dỗ mình, lặp lại ở trong lòng: Không cần hoảng, hiện tại mới qua một buổi sáng mà thôi, tỷ tỷ hẳn là vẫn còn bình yên vô sự. Chỉ cần Ninh các lão chịu hỗ trợ, sự tình nhất định sẽ chuyển biến tốt đẹp.

Ngọc Phù cũng đến cầu kiến Mộc Chiêu Ngọc, thấy nàng đáp ứng hỗ trợ hỏi thăm tin tức thì vui sướng quỳ xuống đất dập đầu hành lễ, rồi sau đó vội vàng về Lãm Thúy Hiên chờ.

Ninh các lão ra khỏi cung, trực tiếp đi xe ngựa tới phủ thừa tướng, vừa vào cửa liền gọi Danh Thần lại: "Mau để người làm đi tra một chút tin tức, Mộc tiểu cô nương bị đưa đến nơi nào?"

Thấy Ninh các lão đi vào phá lệ nhanh chóng, Danh Thần vội vàng tiến lên đỡ lấy: "Lão gia tử, tin tức trong cung đã truyền ra rồi. Mộc tiểu thư ở tiểu phật đường của thái hậu, hiện tại bình yên vô sự, ngài trăm triệu lần không nên gấp gáp."

"Ta còn có thể không vội sao?" Ninh các lão hất tay Danh Thần ra, bước đến phòng ngủ của Sở Phi Diễn: "Phi Diễn, con mau nghĩ cách cứu nương tử của mình ra!"

Vô Trần đạo trưởng đang uống trà suýt thì làm rơi chén trà xuống đất, trà nóng hơn phân nửa bị đổ lên đùi, theo bản năng vội vàng đứng dậy: "Ta nói này Ninh các lão, Phi Diễn thành thân khi nào vậy?"

"Còn chưa thành thân, nhưng rất nhanh sẽ thành thân."

Trong ánh mắt Sở Phi Diễn hiện lên vẻ bất đắc dĩ nhàn nhạt: "Lão sư, ta là nam tử, bị ngài nói này nói nọ không có gì đáng ngại. Nhưng Tô cô nương là một vị tiểu thư khuê các, ngài nói như vậy không phải là hủy hoại danh dự của nàng rồi sao?"

"Một bên tình nguyện bị hủy hoại danh dự, tình đầu ý hợp, nước chảy thành sông, duyên phận trời định. Ta là một lão nhân hơn 90 tuổi mà còn nghĩ rõ ràng như thế, tại sao ngươi tuổi còn trẻ lại cổ hủ như vậy? Tính tình này không được!"

Vô Trần đạo trưởng cũng mặc kệ vệt trà trên người, ngồi vào mép giường của Sở Phi Diễn, giúp hắn bắt mạch lần nữa: "Hôm nay mạch tượng rất vững vàng, đã có thể xuống giường tự do hoạt động. Ngươi thân là thừa tướng, đã liên tiếp xin cáo bệnh vài ngày rồi, trong triều nhất định đã có chồng chất một đống công vụ chờ ngươi xử lý, nhanh tiến cung một chuyến đi."

Danh Thần ở bên cạnh nhịn không được chen vào nói: "Vô Trần đạo trưởng, lúc trước người bắt mạch cho chủ tử, không phải còn yêu cầu tĩnh dưỡng sáu, bảy ngày sao? Tại sao hiện tại đột nhiên sửa lại rồi?"

"Mạch tượng này cũng ngay lập tức biến hóa, ngươi còn không tin bần đạo hay sao?" Vô Trần đạo trưởng ngồi thẳng người, tức khắc mang theo một thân tiên phong đạo cốt.

Danh Thần vội vàng hành lễ tạ tội: "Thuộc hạ không có ý tứ này, chỉ là lo lắng cho thân thể của chủ tử mà thôi. Trong lúc nhất thời không lựa chọn lời nói, mong đạo trưởng thứ lỗi cho."

"Không sao, ngươi chạy nhanh xuống giúp lão gia tử nhà ngươi chuẩn bị triều phục, hầu hạ hắn thay y phục tiến cung."

"Vâng."

"Từ từ." Sở Phi Diễn mở miệng: "Lão sư, Vô Trần đạo trưởng, tuy rằng ta thân là thừa tướng, có hoàng thượng đặc biệt cho phép có thể vào cung bất cứ lúc nào, nhưng hiện tại sắc trời bên ngoài đã tối, ta lại tiến cung nói chuyện của Tô Diêu cho hoàng thượng biết, chẳng phải là quá mức gây chú ý sao? Ta làm như vậy đối với nàng mà nói, cũng không có ích bao nhiêu."

Ninh các lão nhíu nhíu mày: "Vậy chỉ có thể chờ đến ngày mai, đáng thương thay cho tiểu cô nương kia, phải ở trong tiểu phật đường của Từ An Cung nhiều thêm một đêm."

"Chỉ là một đêm mà thôi, hẳn là sẽ không xảy ra việc gì. Trên danh nghĩa, Tô Diêu là đích nữ Vinh Vương phủ, thái hậu nếu dám trắng trợn xử lý nàng, sẽ không mượn loại thủ đoạn như chép kinh phật, không có gì đáng ngại."

Trời đã tối, Ninh các lão và Vô Trần đạo trưởng lại nói vài câu rồi từng người rời đi, vào phòng nghỉ ngơi dành cho khách.

Danh Thần bưng nước tới, đang muốn hầu hạ Sở Phi Diễn rửa mặt chải đầu thì lại thấy hắn đứng lên: "Chủ tử, người đây là?"

"Lấy thường phục tới đây, ta muốn vào cung một chuyến."

"Chủ tử, sắc trời đã tối, người không phải nói chờ đến ngày mai sao?"

"Chỉ là đi xem thôi."

Sở Phi Diễn đổi y phục, ngồi trên xe ngựa, thần sắc trên mặt vẫn luôn thanh thanh đạm đạm, hai tròng mắt nhạt nhẽo mang ánh sáng hơi đong đưa, giống như nắng sớm chiếu rọi, thanh thấu đến mức khiến người ta không phát hiện ra hỉ nộ: "Ngươi đã tra được tin tức gì chưa?"

"Hồi bẩm chủ tử, tin tức hôm qua truyền tới nói thân thế của vị Tô Diêu kia không có bất cứ điểm đáng ngờ nào, sau khi nàng nhập kinh cũng không có được sự trợ giúp của Vinh Vương phủ, hẳn là không phải Vinh Vương phủ cố ý phái gian tế tới đây."

Sở Phi Diễn hơi hơi rũ mắt: "Ta đã biết."

Bóng đêm bao phủ, bên trong hoàng cung một mảnh an tĩnh.

Sở Phi Diễn xuống xe ngựa, từ cửa nhỏ đi vào, cả đoạn đường đi giống như chỗ không người, thông thuận vô cùng, đi tới ngoài Từ An Cung của thái hậu.

Chờ một lát, Danh Thần từ cửa bên hông của Từ An Cung đi tới, trầm giọng nói: "Chủ tử, đều đã an bài ổn thỏa."

"Ừ."

Sở Phi Diễn chậm rãi đi vào Từ An Cung, trong cung một mảnh yên tĩnh, thị nữ gác đêm cũng không thấy bóng dáng đâu.

Hắn một mình đi vào ngoài tiểu phật đường, nhìn qua khe hở ở cửa sổ, lộ ra một chút ánh nến.

Trong phật đường, Tô Diêu cả ngày không được ăn gì đã không cầm nổi bút lông nữa, liền ném giấy bút tới bên cạnh, dựa vào một cây cột ngồi xuống. Nàng ngẩng đầu đánh giá bốn phía, trong ánh mắt tràn đầy sự lạnh lẽo và trào phúng.

Nơi này là phật đường, là nơi thờ phụng Phật tổ, theo lý nên là chỗ nhân từ nhất, bình thản nhất, nhưng thái hậu lại hoàn toàn đem nơi này trở thành nơi trừng phạt người khác.

Phật đường sâu thẳm an tĩnh, hương khói nồng đậm dị thường, mặt đất lạnh băng, tường vây kín không kẽ hở. Ở trong bóng đêm, tỏa ra mười phần áp lực khiến người ta không thở nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện