Edit by Tiểu Mạn

Bản gốc của truyện được đăng tại truyenwiki1.com/user/NhienNhien2904

o0o

Sở Phi Diễn quay đầu lại, hướng đến Từ An Cung bây giờ đã có ánh lửa lên cao. Hắn hơi híp híp mắt lại, khóe môi giương lên một phần: "Quả nhiên đã coi thường nàng rồi..."

Trong lòng Danh Thần khiếp sợ: "Chủ tử, ánh lửa kia... Sẽ không phải là Tô tiểu thư đốt phật đường đấy chứ?"

Sở Phi Diễn quay đầu đi ra ngoài cung: "Đi giúp một chút, nếu muốn thiêu thì phải thiêu trụi hoàn toàn."

"Tuân lệnh." Danh Thần nhanh chóng xoay người phân phó xuống. Rất nhanh, lửa trong Từ An Cung không chỉ không tắt, mà lại còn mượn thế gió nên càng ngày càng lớn, cuối cùng trực tiếp lan tràn tới nơi thái hậu ở - chính điện Từ An Cung.

Đã quá nửa đêm, thái hậu mặc một thân trung y, bọc áo choàng được Tề ma ma hộ tống tới. Giày cũng rớt mất một chiếc, bộ dáng vô cùng chật vật, bà ta nhìn thế lửa hừng hực trước mắt, ánh mắt bị ngọn lửa nhuộm thành màu đỏ: "Đây là thế nào? Tại sao đang yên đang lành lại cháy?"

Tề ma ma đỡ thái hậu: "Thái hậu nương nương chớ nên tức giận, trời hanh vật khô, có hỏa hoạn cũng là chuyện bình thường, hiện giờ người không sao liền tốt rồi."

"Lửa là từ nơi nào tới? Người gác đêm đâu? Hộ vệ tuần tra đâu? Ai gia nuôi nhiều người như vậy, chỉ một nơi nhỏ như Từ An Cung này cũng không bảo vệ được hay sao?"

Thái hậu phát hỏa, cung nhân xung quanh tiến đến cứu hỏa tức khắc quỳ xuống: "Thái hậu nương nương bớt giận."

"Trả lời vấn đề của ai gia, lửa rốt cuộc là từ đâu mà tới?"

Có một người thái giám nơm nớp lo sợ đi tới, bộp một tiếng quỳ rạp xuống trước mặt thái hậu: "Hồi bẩm thái hậu nương nương, lửa hình như là từ tiểu phật đường bên kia bốc cháy lên."

Tiểu phật đường? Đó không phải là chỗ Tô Diêu ở sao? Thái hậu đột nhiên híp híp mắt, quay đầu nhìn về phía Tề ma ma bên cạnh: "Mộc Nghi Hoa đâu, hiện tại người đang ở nơi nào rồi?"

Tề ma ma vội vàng cho người đi tìm, chỉ tiếc tìm một vòng cũng không phát hiện ra tung tích của Tô Diêu: "Thái hậu, cũng không có người nào phát hiện ra tung tích của Mộc Nghi Hoa, nếu không thì người này... Hẳn là vẫn còn bị nhốt ở tiểu phật đường?"

Nghe được lời này, thái hậu đột nhiên quay đầu: "Còn thất thần làm cái gì, chạy đi tìm người nhanh lên!"

Kia chính là đích nữ của Vinh Vương phủ, bà ta ỷ vào thân phận chèn ép một phần thì được, âm thầm gây khó dễ một chút cũng không sao, nhưng nếu người này chết ở Từ An Cung của bà ta, sự tình kia sẽ trở nên vô cùng to!

Vinh Vương vốn tìm cớ muốn cùng triều đình phân cao thấp, nếu Tô Diêu lại chết, quả thật chính là đem cớ đưa đến trong tầm tay bọn họ!

Tề ma ma cũng biết sự tình có bao nhiêu nghiêm trọng, vội vàng tự mình chạy tới xem xét, lửa ở tiểu phật đường lớn nhất, hiện giờ đã biến thành một cái cầu, cháy đến mức sáng lên, mơ hồ có thể nhìn thấy trên cửa treo thiết khóa, bà ta vội vàng kêu hai thái giám tiến lên: "Mau đi đạp cửa phòng, Mộc tiểu thư còn ở bên trong phật đường!"

Hai gã thái giám liếc nhìn nhau, bộp một tiếng quỳ trên mặt đất: "Tề ma ma tha mạng, lửa lớn như thế, bọn nô tài hiện tại đi qua không khác gì đến chịu chết, căn bản không có khả năng có thể vào cứu người được. Hơn nữa lửa này cũng đã cháy được một thời gian, xem tình thế hiện tại, cho dù bên trong thật sự có người, cũng chỉ sợ đã lành ít dữ nhiều."

Tề ma ma nhìn nhìn tiểu phật đường, đột nhiêm giậm giậm chân, xoay người chạy về phía thái hậu: "Thái hậu, khóa trên tiểu phật đường hoàn hảo không tổn hại gì, nô tỳ hiện tại cũng không thể xác định Mộc tiểu thư có ở trong phật đường hay không."

"Đi gọi cấm vệ quân! Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!"

Sắc mặt thái hậu âm trầm, vừa mới bắt đầu nghe thấy lửa là từ tiểu phật đường bùng lên, bà ta cho rằng Tô Diêu vì không muốn chép kinh mà phóng lửa, nhưng nhìn thấy thế lửa trên trời, lại nghe được Tô Diêu vẫn chưa chạy ra, lập tức đem sự tình nghĩ đến trầm trọng hơn.

Đây là có người cố ý vu oan hãm hại, muốn để bà ta gϊếŧ Tô Diêu, cùng Vinh Vương phủ đứng ở thế đối lập. Nếu như xử lý không tốt, hoàng thượng bên kia nhất định sẽ không chịu bỏ qua cho bà ta!

Chờ triều đình và Vinh Vương phủ đó làm ầm ĩ lên, sẽ có rất nhiều người ngư ông đắc lợi, tâm tư này thật sự là ác độc đến cực điểm!

Rất nhanh, cấm vệ quân đã tới, trực tiếp dùng thanh gỗ phá cửa tiểu phật đường đang cháy, rồi khoác chăn bông đã tẩm ướt đi vào.

Lúc sau ở trong phật đường, Tô Diêu đã đánh nát bình hoa phía trước bức tượng phật, dùng nước bên trong tẩm ướt ống tay áo che miệng và mũi lại, rồi sau đó trốn đến phía sau tượng phật, tận lực cúi thấp người, quỳ rạp trên mặt đất để tránh bị sặc khói.

Lửa lớn dần dần bốc cháy lên, người cứu hỏa bên ngoài lại chậm chạp không thấy động tĩnh, nàng quỳ rạp trên mặt đất, một cử động nhỏ cũng không dám làm, độ ấm xung quanh càng ngày càng cao, nàng thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi tóc bị thiêu cháy.

Nàng trừng lớn mắt, gắt gao nhìn chằm chằm xung quanh ngọn lửa, ở trong lòng đã sớm đếm số. Rốt cuộc bên ngoài cuối cùng cũng truyền đến tiếng tông cửa, thần trí nàng đã có chút mơ hồ, lại nhớ kỹ kế hoạch ở trong lòng, giãy giụa bò ra, nhắm chuẩn lúc một thanh gỗ rơi xuống, thu ống tay áo lại, đột nhiên ấn lên.

"A..." Tô Diêu cắn răng thấp giọng kêu đau, mắt thấy bàn tay và cánh tay đều để lại vết thương, lúc này mới lăn tới bên cạnh một chút, nằm trên mặt đất, tận lực cuộn tròn thân thể lại.

Cấm vệ quan đã vọt vào, tìm một lát liền phát hiện Tô Diêu trên mặt đất, vội vàng tiến lên đem người mang ra khỏi đám cháy.

Thái hậu ở bên ngoài nôn nóng chờ đợi, nhìn thấy Tô Diêu hôn mê bất tỉnh được cứu ra, sự nặng nề trong lòng vơi đi, nhẹ nhàng thở ra, vội vàng tiến lên xem: "Nghi Hoa ra sao rồi, có bị thương chỗ nào không?"

Cấm vệ quân đem Tô Diêu giao cho Tề ma ma đã chờ từ lâu, sau đó lui xuống bên cạnh.

Tề ma ma đánh giá bộ dáng của Tô Diêu, sắc mặt vô cùng khó coi: "Thái hậu, người nhìn xem?"

Thái hậu theo Tề ma ma nhìn tới tay nàng, thấy ống tay áo Tô Diêu bị đốt trụi, cánh tay và bàn tay của nàng đều có máu chảy đầm đìa, tức khắc cả kinh lui về phía sau nửa bước, che ngực lại, nôn khan một tiếng: "Truyền thái y!"

Bà ta ở trong cung sống trong nhung lụa nhiều năm như vậy, đã lâu lắm rồi không thấy qua cảnh máu tanh như thế.

"Vâng."

Thái hậu tuyên triệu, thái y rất nhanh đã đến, nhìn thấy Tô Diêu được an trí ở bên trong thiên điện, trong lòng nhịn không được cả kinh: Đích nữ Vinh Vương phủ lại ở trong cung của thái hậu bị bỏng và hôn mê, nếu không xử lý thật tốt thì rất có thể hắn cũng sẽ bị cuốn vào chuyện này.

"Vi thần khấu kiến thái hậu."

"Mau đứng dậy, xem Mộc Nghi Hoa một chút, bị thương ra sao?"

"Vâng."

Thái y vội vàng tiến lên, nhìn thấy cánh tay và bàn tay của Tô Diêu, không khỏi âm thầm hít một đợt khí lạnh: "Khởi bẩm thái hậu, cánh tay và bàn tay bị bỏng rát rất nghiêm trọng, hơn nữa mặt trên còn bị tro tàn của gỗ bám vào. Vi thần yêu cầu trước tiên hãy rửa thật sạch sẽ, sau đó đắp thuốc và băng bó, thương tổn vẫn đang ở ngoài da, rất nhanh sẽ khôi phục lại thật tốt, nhưng chỉ sợ sẽ lưu lại vết sẹo."

Ánh mắt thái hậu đột nhiên chuyển động. Trên người nữ tử kiêng kị nhất chính là vết sẹo, đặc biệt là ở nơi như cánh tay, bàn tay dễ nhìn thấy nhất, bất quá tình huống trước mắt có thể giữ được mạng cho nàng cũng coi như không tồi rồi, cũng coi như có một cái công đạo với Vinh Vương phủ: "Trước tiên giúp nàng xử lý miệng vết thương đi."

"Vâng."

Từ An Cung cháy, nháo đến động tĩnh rất lớn. Người ở trong thiên điện An Phúc Cư như Mộc Khanh Thần cũng biết tin tức rất nhanh, sau đó lập tức không quan tâm chạy ra ngoài.

Cát Phúc vội vàng ngăn người lại: "Công tử, hiện tại đã quá nửa đêm, bây giờ người không được vào trong hậu cung."

Hai mắt Mộc Khanh Thần đỏ đậm, không quan tâm đem tay Cát Phúc đẩy ra: "Cút ngay! Ta muốn đi tìm tỷ tỷ..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện