Edit by Tiểu Mạn

Bản gốc của truyện được đăng tại truyenwiki1.com/user/NhienNhien2904

o0o

Ngọc Phù...

Tô Diêu gật gật đầu: "Tuy rằng Ngọc Phù là một cung nữ, nhưng ta cảm thấy khí chất trên người nàng có chút không bình thường. Hiện giờ nàng đã trung thành với chúng ta, tất nhiên là không thể tốt hơn được nữa."

"Vẫn may mắn là nàng nhắc nhở ta đi tìm Ninh các lão. Tỷ tỷ, lửa trong Từ An Cung vì sao lại cháy, tỷ có biết không?"

Tô Diêu hơi ngước mắt, cúi người tới gần tai hắn, nhẹ giọng nói: "Ta đốt."

Mộc Khanh Thần đột nhiên cả kinh, quay đầu nhìn nàng với vẻ mặt không dám tin tưởng: "Tỷ tỷ... Thật sự là tỷ sao..."

Tô Diêu khẽ gật đầu: "Làm như vậy bất quá chỉ khiến ta chịu thương tổn một chút, nhưng lại được thái y chăm sóc ở trong cung, có cung nữ phụng dưỡng, rất nhanh có thể tốt lên. Nếu như không làm như vậy, kết cục của ta chỉ sợ đã thê thảm hơn so với bây giờ rất nhiều."

Thời điểm thái hậu tìm nàng muốn chép kinh phật hộ, đã nói đủ loại nguyên do, lại còn nói nàng có lòng hiếu thảo, chữ viết đoan chính, tâm tư thành kính... Hơn nữa còn cưỡng điệu lặp lại, những kinh phật đó sẽ được đưa đến chùa Vạn Hoa để cúng, chắc chắn cần dùng tới.

Một chuyện như vậy, bà ta lại có thể làm ra hoàn mỹ đến thế, cũng có thể lấy ra vô vàn lý do, tuyệt đối là xuất lực nhưng không lấy lòng.

Lại nói bên trong tiểu phật đường đốt những hương khói nồng nặc, không biết có gì trong đó, ngửi vào thời gian dài, có khi mạng còn chẳng giữ nổi. Cho nên nghĩ tới nghĩ lui, nàng nghĩ như thế nào cũng không thể tiếp tục chịu đựng cái cảnh này nữa.

"Tỷ tỷ, cuối cùng chúng ta vẫn sẽ bình yên vô sự sao?" Lúc này mới vào cung có hơn một tháng, mà giống như đã vượt qua nhiều năm dài lâu như vậy.

Sự tình xảy ra gần đây khiến hắn càng ý thức rõ ràng được tình cảnh của chính mình hơn bao giờ hết, hiện tại bọn họ giống như cá đặt trên thớt, bất luận kẻ nào cũng có thể bổ hai đao.

Nghĩ đến đây, một cảm giác vô lực ập đến trong lòng.

Tô Diêu nâng tay lên, nhẹ nhàng ấn đỉnh đầu Mộc Khanh Thần, trong mắt hiện lên ý cười: "Lúc này mới xảy ra bao nhiêu chuyện đâu chứ, ngươi đã không tiếp nhận được rồi?"

Mộc Khanh Thần nhìn cánh tay và lòng bàn tay huyết nhục mơ hồ* của nàng, nhịn không được trừng lớn mắt: "Sự tình hiện tại còn chưa đủ to hay sao?"

* huyết nhục mơ hồ: ý chỉ máu me đầm đìa xen kẽ với thịt, không phân biệt nổi đâu là thịt đâu là máu nữa.

Nếu như không tốt, mạng có thể đã bị ném lại ở đám cháy rồi! Tô Diêu nhẹ nhàng cười một tiếng, khuôn mặt tái nhợt bởi vì ý cười này mà trở nên nhu hòa hơn rất nhiều, thần sắc trong mắt lại hết sức bình tĩnh kiên định: "Ngươi đã nghe nói qua câu này hay chưa, nhân sinh vô đại sự, trừ sinh tử hệ chi. Ngoại trừ sinh và chết, mọi sự việc khác đều không tính là chuyện lớn. Bởi vì phàm là sự việc, liền có biên pháp giải quyết. Người khác có thể tìm được, chúng ta chắc chắn cũng có thể tìm được."

"Nhân sinh vô đại sự, trừ sinh tử hệ chi..." Mộc Khanh Thần lặp lại những lời này, trong ánh mắt mang theo một chút do dự: "Tỷ tỷ, thật là như vậy hay sao?"

"Ngươi hiện tại không hiểu cũng phải thôi, trải qua nhiều chuyện rồi sẽ hiểu." Tô Diêu không nghĩ mình sẽ giải thích nhiều như vậy, có những chuyện nếu không phải bản thân tự mình trải qua sẽ không rõ được.

Mộc Khanh Thần nghĩ đến bộ dáng tâm sinh tuyệt vọng của chính mình đêm qua, không khỏi nói: "Ta sợ bản thân không kiên trì nổi."

"Không sợ, còn có ta bồi ngươi. Tốt xấu gì ta cũng kêu ngươi một tiếng đệ đệ, một câu đệ đệ này, cho dù ngày nào đó ngươi không chịu nổi nữa, ta cũng sẽ kéo ngươi lên. Nếu như chính ngươi lựa chọn từ bỏ, vậy ta liền nhặt xác cho ngươi, tìm nơi non xanh nước biếc để mai táng, sau đó giúp ngươi chép mấy cuốn kinh phật, cầu nguyện cho ngươi kiếp sau đầu thai vào một gia đình bình thường, không cần phải trải qua những chuyện lục đục này."

Trong lòng Mộc Khanh Thần run lên, nhìn thấy khóe môi Tô Diêu giương lên, bỗng nhiên lắc đầu thật mạnh: "Không, ta không cam lòng!"

"Không phải chính ngươi lo lắng sẽ không chịu đựng nổi sao? Tại sao bây giờ lại không cam lòng?"

"Ta... Ta không biết vì sao, ta cũng không xác định mình sẽ chống đỡ được đến lúc nào, dù sao chỉ cần tỷ tỷ còn ở đó, ta nhất định sẽ nỗ lực kiên trì. Ta là nam tử hán, trưởng thành rồi phải bảo vệ tỷ."

Tô Diêu bỗng nhiên bật cười, không cẩn thận động đến vết thương trên cánh tay, đau đến mức khiến nàng âm thầm hít vào một hơi: "Được. Ngươi là nam tử hán, nói chuyện phải nhất ngôn cửu đỉnh*, những lời này ta sẽ nhớ thật kỹ."

* nhất ngôn cửu đỉnh: Hay được đi kèm với tứ mã nan truy, ý chỉ "một lời đã định".

Sắc mặt Mộc Khanh Thần đỏ lên, trịnh trọng gật gật đầu với Tô Diêu: "Được!"

Tô Diêu cười một lúc lâu, giơ tay xoa đỉnh đầu hắn: "Chịu đủ mọi khổ cực, mới là kẻ hơn người. Sự kiên trì nỗ lực của ngươi không nhất định sẽ có hồi báo, nhưng nếu ngươi sớm từ bỏ, chắc chắn sẽ có cái chết rất khó xem."

"Ta sẽ nhớ kỹ."

Bồi Mộc Khanh Thần một lúc, Tô Diêu nhịn không được nhắm mắt lại, không bao lâu sau đã trực tiếp ngủ.

Mộc Khanh Thần duỗi tay kéo chăn lên giúp Tô Diêu, rồi sau đó nhẹ nhàng bước xuống.

Trong phủ thừa tướng, Ninh các đi qua đi lại, thấy Danh Thần gấp gáp trở về thì bỗng nhiên dừng lại: "Sao rồi, Tô tiểu cô nương sao rồi?"

"Hồi bẩm Ninh các lão, cánh tay và bàn tay của Tô tiểu cô nương bị ngọn lửa làm bỏng, người không có gì đáng ngại."

"Hẳn là sẽ không ảnh hưởng đến sinh hoạt sau này."

Ninh các lão trừng mắt liếc Danh Thần một cái, quay đầu nhìn về phía Sở Phi Diễn đang bưng chén trà ngồi sau bàn, lửa giận trong lòng bùng lên: "Con không thèm quan tâm chút nào tới tình huống của nương tử mình sao? Đêm qua nàng thiếu chút nữa đáng táng thân biển lửa rồi!"

Sở Phi Diễn đổ ly trà, ý bảo Danh Thần và Ninh các lão tới đây: "Không phải Danh Thần nói không có chuyện gì sao? Lão nhân gia ngài hà tất phải lo lắng như thế."

"Một tiểu cô nương nhu nhu nhược nhược như vậy, lão phu làm sao có thể không lo lắng? Hơn nữa, lão phu lo lắng như thế là vì ai, còn không phải là vì con sao?"

Ninh các lão tỏ vẻ đau đớn: "Con nhìn một lượt xem trên dưới kinh đô này, có cô nương nào dám thân cận với con? Lão phu chọn tới chọn lui, cũng chỉ thấy Tô tiểu cô nương này thuận mắt nhất. Xuất thân của nàng không có gia thế và bối cảnh gì, không cần phải lo lắng những rắc rối của các thế lực, ánh mắt nàng lại còn tốt, tâm tư nhạy bén, người cũng hoạt bát, đứng với con quả thực quá lãng phí rồi."

Danh Thần nhìn nhìn chủ tử nhà mình, nhịn không được nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ninh các lão, chủ tử cũng là một thanh niên tài tuấn ngàn dặm mới tìm được một người..."

Ninh các lão quay đầu đi, tầm mắt thêm vài phần ý vị áp bách nhân tâm: "Ngươi nhìn xem chủ tử của ngươi đi, nay đã 25 tuổi, thân thể không tốt, thanh danh lại kém, mấu chốt là tính tình nặng nề, sẽ không thích tiểu cô nương tính cách vui vẻ. Cả ngày vội vàng chính vụ, một chút thời gian nhàn hạ cũng không có, ngươi nhìn cho lão nhân gia đây xem Tô tiểu cô nương kia đi, vừa mới mười lăm tuổi, còn đang ở trong tuổi thanh xuân, diện mạo kiều mỹ khó tìm, kiến thức không giống người thường, tâm tư lại quyết đoán số một..."

Sở Phi Diễn hơi rũ đôi mắt xuống, thần sắc đạm nhiên uống trà, giống như nhấm nháp quỳnh chi cam lộ.

Danh Thần càng nghe càng cảm thấy Ninh các lão nói có đạo lý, lúc trước còn nghĩ Tô Diêu xuất thân thấp hèn, lai lịch không rõ, tâm tư lại thâm trầm, thật sự không tương xứng với chủ tử. Nhưng hiện tại nghe lại một chút, cũng thấy sốt ruột cho chủ tử: "Ninh các lão, thật sự giống như lời ngài nói, có sự chênh lệch lớn đến như vậy sao?"

Ninh các lão trừng mắt liếc hắn một cái: "Những thứ kia còn có thể giả? Ánh mắt xem người của lão phu là số một rồi, không tin ngươi cứ chờ xem, không bao lâu sau, vị Tô tiểu cô nương kia sẽ tỏa sáng rực rỡ. Người muốn cầu thân với nàng, chỉ sợ có thể xếp vài vòng quanh tướng phủ, đến lúc đó người đã đánh mất rồi, chủ tử nhà ngươi chẳng biết đi đâu mà khóc!"

Ninh các lão nói nửa ngày, thấy Sở Phi Diễn vẫn luôn không dao động, không khỏi nhụt chí: "Thật là mất mặt, nói chuyện với các ngươi chỉ tổ càng thêm khó chịu! Lão phu muốn đi tìm Vô Trần một chút, để hắn điều phối một ít thuốc mỡ trừ sẹo, cánh tay và lòng bàn tay của tiểu cô nương thế gia nếu để lại sẹo thì thật không tốt."

Chờ đến khi Ninh các lão rời đi, Danh Thần mới nhịn không được đi đến bên cạnh Sở Phi Diễn: "Chủ tử, không thì người nghiêm túc xem xét ý kiến của Ninh các lão một chút?"

Sở Phi Diễn thấn sắc đạm mạc ngẩng đầu, nâng chén trà lên: "Về sau ngoại trừ vóc dáng lúc trưởng thành, cũng nên thật chú ý tới đầu óc."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện